Một lúc sau Hàn Thiếu Quân có mặt ở tầng tám, đầu tiên anh hướng mắt về phía Tần Vi kiểm tra xem cô có ổn hay không? Sau đó mới dừng lại trên người Vương Phong trầm giọng thương lượng:
"Vương Phong tôi đã tới rồi, để cô ấy đi."
Tần Vi đang cúi đầu nghe được giọng anh liền lập tức ngẩng lên, vùng vằng dây trói gần như hét lớn: "Thiếu Quân anh không nên tới đây, không đòi hỏi được từ anh ông ta khác thả người thôi."
"Thế thì cô không hiểu con người Vương Phong này rồi." Vương Phong đứng một bên ngạo mạn quan sát hai người, lời Tần Vi nói khiến ông ta không kìm được ngửa đầu cười to.
Đoạn sau lão ta ghé sát gần tai Tần Vi thì thầm: "Con người tôi ấy, càng không vui càng mất kiểm soát."
Tiếng "Cạch" một cái vang lên, chiếc ghế Tần Vi đang ngồi bị ngả ra sau, Vương Phong hung ác nắm chặt một túm tóc cô kéo căng.
Nơi phần da đầu sau gáy lập tức truyền đến cơn đau buốt, cô có cảm giác tóc mình chỉ một chút nữa thôi sẽ rời khỏi da đầu.
Nhìn gương mặt Tần Vi nhăn nhó vì đau đớn, Hàn Thiếu Quân xót xa muốn xông tới giải cứu, nhưng đôi chân vừa mới dịch chuyển sau lưng đã có người ngăn anh lại.
Hàn Thiếu Quân lừ mắt nhìn năm tên xăm trổ bao quanh mình, khinh thường nói: "Lôi một người phụ nữ yếu ớt vào cuộc chiến, đây là tác phong làm việc của ông?"
Vương Phong vô lại nói: "Tao đâu có muốn, là mày liên lụy cô ta."
Dứt câu ông ta bất ngờ buông tay ra, để chiếc ghế cùng Tần Vi rơi xuống sàn nhà.
Khói bụi mù mịt tạo thành lớp sương mù dày đặc, bao phủ cơ thể chật vật đến đáng thương của Tần Vi.
"Lão già khốn kiếp." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân đỏ au, trùng trùng lớp lớp lửa giận, cô gái mà anh ta yêu thương đến nắng còn chẳng lỡ vậy mà lão ta dám làm cô đau.
"Thương xót sao? Tao muốn thấy thành ý của mày, tao vui con đàn bà này cũng thỏa mái." Vương Phong đê tiện ngồi lên bàn, tay ve vẩy con dao gọt hoa quả sắc nhọn nói.
"Ông muốn thế nào?" Hàn Thiếu Quân hạ giọng có ý thỏa hiệp.
"Mày quỳ xuống cầu xin, biết đâu tao lại thương hại tha cho cả hai." Vương Phong nhếch miệng coi mình như lãnh chúa đưa ra yêu cầu vũ nhục.
Ánh mắt Hàn Thiếu Quân lạnh lẽo nhìn ông ta, thoạt như muốn băm vằm thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.
"Không đồng ý?" Nhìn ra biểu cảm không khuất phục của Hàn Thiếu Quân, Vương Phong hất cằm ra lệnh cho tên đàn em cởi trói cho Tần Vi:
"Không sao đổi cách khác, cho mày xem thứ đặc sắc hơn"
Ông ta vừa nhả ra từ cuối cùng, tên đàn em kia liền giở trò đồi bại, bàn tay to đen rám nắng xé chiếc áo trên người Tần Vi ra làm đôi.
Làn da trắng nõn tức khắc khơi bày ra trước mắt mọi người, Tần Vi uất nghẹn muốn đưa tay lên che chắn, nhưng lại bị tên kia túm chặt giơ lên cao.
"Vương Phong đồ khốn kiếp, tôi nghe theo ông, đừng động vào cô ấy." Hàn Thiếu Quân chưa từng có cảm giác bất lực như hiện tại, người ở ngay trước mặt lại lực bất tòng tâm.
Bức tường kiêu ngạo trong Hàn Thiếu Quân, đã hoàn toàn sụp đổ khi thấy được những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt Tần Vi.
Nhục nhã thì sao? Cũng chỉ là một cái quỳ gối thôi mà.
Đôi chân Hàn Thiếu Quân từ từ khụy xuống trong tiếng gào thóc thất thanh của Tần Vi: "Thiếu Quân đừng làm thế, anh không phải nghe ông ta mặc kệ em đi."
Đáp lại cô Hàn Thiếu Quân khẽ mỉm cười, đầu khẽ lắng tỏ ý cô không cần lo cho anh.
"Hàn Thiếu Quân không ngờ mày cũng có ngày này." Tiếng cười hả hê vang vọng khắp căn phòng, đôi mắt Vương Phong ngập tràn vẻ thống khoái phất tay: "Đập chết nó xong tao thưởng con đàn bà này cho chúng mày chơi."
Đầu gối Hàn Thiếu Quân bị hai tên ghì chặt xuống sàn nhà, một gã ở phía sau dùng gậy giáng xuống người anh.
Bàn tay Hàn Thiếu Quân nắm chặt lại, biết ngay ông ta sẽ lật lọng mà. Đôi mắt anh mơ hồ nhắm lại nhẫn nhịn những trận đòn đau điếng, từng phút từng giây gắng gượng kéo dài thời gian.
"Ầm...ầm." Ngay khi ở miệng Hàn Thiếu Quân phun ra một ngụm máu tươi, tầng trên tầng dưới rầm rộ tiếng bước chân, trong chớp nhoáng những bóng đen ùa vào phòng qua ô cửa sổ mục nát. Đám người Vương Phong yếu thế hơn bị chấn áp dưới họng súng.
Tần Vi thoát khỏi khống chế nhanh chóng lao tới chỗ Hàn Thiếu Quân, dường như sự cố gắng của anh đã có kết quả. Bàn tay yếu ớt đưa qua áp lên má cô, rồi ngất lịm trong lòng cô.
"Hàn tổng xin lỗi chúng tôi tới trễ khiến ngày chịu khổ rồi." Ô Mã Kiệt phụ y tá nâng Hàn Thiếu Quân lên cáng cứu thương, nhìn vết máu đỏ dính trên áo sơ mi ông chủ áy náy nói.
Vương Phong vốn đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, di động Hàn Thiếu Quân đi vào khu này liền mất tin hiệu.
Giữa rất nhiều tòa nhà giống nhau, đám người Ô Mã Kiệt phải mất rất nhiều thời gian trong việc tìm kiếm, cộng với lời căn dặn đi sau một giờ của Hàn Thiếu Quân, cho nên đã bỏ qua thời điểm vàng giải cứu.
Trên xe cứu thương, Tần Vi ngồi bên cạnh nhìn ngắm sắc thái nhợt nhạt của Hàn Thiếu Quân, đau lòng đến khóc nấc lên từng tiếng:
"Thiếu Quân anh có biết bản thân mình ngốc nghếch lắm không? Rõ ràng thấy không an toàn vẫn lao vào biển lửa."
Hóa ra anh không phải lúc nào cũng sáng suốt, hoặc anh vì cô mà bất chấp tất cả.
Tần Vi chưa bao giờ nghĩ có một ngày bởi vì sự tồn tại của mình trở thành điểm yếu của Hàn Thiếu Quân, cô tự trách cúi người nắm lấy bàn tay anh đưa lên môi hôn: "Anh không được có chuyện gì đâu đấy nhé."
Hàn Thiếu Quân trong vô thức cũng nắm chặt tay cô, cả quá trình tới khi vào bệnh viện đều chưa từng buông ra.
"Người nhà bệnh nhân không được vào." Bác sĩ muốn đẩy Hàn Thiếu Quân vào phòng phẫu thuật, nhưng lại phát hiện bàn tay hai người khăng khít bao lấy nhau, lên tiếng nhắc nhở.
Tần Vi nghe vậy vội vàng buông tay Hàn Thiếu Quân ra, thế nhưng anh lại lưu luyến khư khư giữ nguyên tư thế.
Dưới lời thúc giục từ phía bác sĩ, Tần Vi hôn lên môi anh hứa hẹn: "Anh yên tâm em ở ngoài đây chờ anh."
Có vậy Hàn Thiếu Quân mới di chuyển ngón tay từ từ đặt xuống giường.
Cánh cửa phòng đóng lại, đem theo trái tim Tần Vi giam cầm trong đó. Cô khó lòng ngồi yên một chỗ, cứ cách vài phút lại chạy đến cửa trông ngóng.
Khoảng nửa tiếng sau Hàn phu nhân và ông cụ Hàn nhận được tin kéo tới, Tần Vi không dám trực diện đối mặt với người nhà anh, đầu hơi cúi xuống.
"Chát." Hàn phu nhân bước tới chẳng nói chẳng rằng giáng xuống mặt Tần Vi một cái bạt tai.
"Vương Phong tôi đã tới rồi, để cô ấy đi."
Tần Vi đang cúi đầu nghe được giọng anh liền lập tức ngẩng lên, vùng vằng dây trói gần như hét lớn: "Thiếu Quân anh không nên tới đây, không đòi hỏi được từ anh ông ta khác thả người thôi."
"Thế thì cô không hiểu con người Vương Phong này rồi." Vương Phong đứng một bên ngạo mạn quan sát hai người, lời Tần Vi nói khiến ông ta không kìm được ngửa đầu cười to.
Đoạn sau lão ta ghé sát gần tai Tần Vi thì thầm: "Con người tôi ấy, càng không vui càng mất kiểm soát."
Tiếng "Cạch" một cái vang lên, chiếc ghế Tần Vi đang ngồi bị ngả ra sau, Vương Phong hung ác nắm chặt một túm tóc cô kéo căng.
Nơi phần da đầu sau gáy lập tức truyền đến cơn đau buốt, cô có cảm giác tóc mình chỉ một chút nữa thôi sẽ rời khỏi da đầu.
Nhìn gương mặt Tần Vi nhăn nhó vì đau đớn, Hàn Thiếu Quân xót xa muốn xông tới giải cứu, nhưng đôi chân vừa mới dịch chuyển sau lưng đã có người ngăn anh lại.
Hàn Thiếu Quân lừ mắt nhìn năm tên xăm trổ bao quanh mình, khinh thường nói: "Lôi một người phụ nữ yếu ớt vào cuộc chiến, đây là tác phong làm việc của ông?"
Vương Phong vô lại nói: "Tao đâu có muốn, là mày liên lụy cô ta."
Dứt câu ông ta bất ngờ buông tay ra, để chiếc ghế cùng Tần Vi rơi xuống sàn nhà.
Khói bụi mù mịt tạo thành lớp sương mù dày đặc, bao phủ cơ thể chật vật đến đáng thương của Tần Vi.
"Lão già khốn kiếp." Đôi mắt Hàn Thiếu Quân đỏ au, trùng trùng lớp lớp lửa giận, cô gái mà anh ta yêu thương đến nắng còn chẳng lỡ vậy mà lão ta dám làm cô đau.
"Thương xót sao? Tao muốn thấy thành ý của mày, tao vui con đàn bà này cũng thỏa mái." Vương Phong đê tiện ngồi lên bàn, tay ve vẩy con dao gọt hoa quả sắc nhọn nói.
"Ông muốn thế nào?" Hàn Thiếu Quân hạ giọng có ý thỏa hiệp.
"Mày quỳ xuống cầu xin, biết đâu tao lại thương hại tha cho cả hai." Vương Phong nhếch miệng coi mình như lãnh chúa đưa ra yêu cầu vũ nhục.
Ánh mắt Hàn Thiếu Quân lạnh lẽo nhìn ông ta, thoạt như muốn băm vằm thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.
"Không đồng ý?" Nhìn ra biểu cảm không khuất phục của Hàn Thiếu Quân, Vương Phong hất cằm ra lệnh cho tên đàn em cởi trói cho Tần Vi:
"Không sao đổi cách khác, cho mày xem thứ đặc sắc hơn"
Ông ta vừa nhả ra từ cuối cùng, tên đàn em kia liền giở trò đồi bại, bàn tay to đen rám nắng xé chiếc áo trên người Tần Vi ra làm đôi.
Làn da trắng nõn tức khắc khơi bày ra trước mắt mọi người, Tần Vi uất nghẹn muốn đưa tay lên che chắn, nhưng lại bị tên kia túm chặt giơ lên cao.
"Vương Phong đồ khốn kiếp, tôi nghe theo ông, đừng động vào cô ấy." Hàn Thiếu Quân chưa từng có cảm giác bất lực như hiện tại, người ở ngay trước mặt lại lực bất tòng tâm.
Bức tường kiêu ngạo trong Hàn Thiếu Quân, đã hoàn toàn sụp đổ khi thấy được những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt Tần Vi.
Nhục nhã thì sao? Cũng chỉ là một cái quỳ gối thôi mà.
Đôi chân Hàn Thiếu Quân từ từ khụy xuống trong tiếng gào thóc thất thanh của Tần Vi: "Thiếu Quân đừng làm thế, anh không phải nghe ông ta mặc kệ em đi."
Đáp lại cô Hàn Thiếu Quân khẽ mỉm cười, đầu khẽ lắng tỏ ý cô không cần lo cho anh.
"Hàn Thiếu Quân không ngờ mày cũng có ngày này." Tiếng cười hả hê vang vọng khắp căn phòng, đôi mắt Vương Phong ngập tràn vẻ thống khoái phất tay: "Đập chết nó xong tao thưởng con đàn bà này cho chúng mày chơi."
Đầu gối Hàn Thiếu Quân bị hai tên ghì chặt xuống sàn nhà, một gã ở phía sau dùng gậy giáng xuống người anh.
Bàn tay Hàn Thiếu Quân nắm chặt lại, biết ngay ông ta sẽ lật lọng mà. Đôi mắt anh mơ hồ nhắm lại nhẫn nhịn những trận đòn đau điếng, từng phút từng giây gắng gượng kéo dài thời gian.
"Ầm...ầm." Ngay khi ở miệng Hàn Thiếu Quân phun ra một ngụm máu tươi, tầng trên tầng dưới rầm rộ tiếng bước chân, trong chớp nhoáng những bóng đen ùa vào phòng qua ô cửa sổ mục nát. Đám người Vương Phong yếu thế hơn bị chấn áp dưới họng súng.
Tần Vi thoát khỏi khống chế nhanh chóng lao tới chỗ Hàn Thiếu Quân, dường như sự cố gắng của anh đã có kết quả. Bàn tay yếu ớt đưa qua áp lên má cô, rồi ngất lịm trong lòng cô.
"Hàn tổng xin lỗi chúng tôi tới trễ khiến ngày chịu khổ rồi." Ô Mã Kiệt phụ y tá nâng Hàn Thiếu Quân lên cáng cứu thương, nhìn vết máu đỏ dính trên áo sơ mi ông chủ áy náy nói.
Vương Phong vốn đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, di động Hàn Thiếu Quân đi vào khu này liền mất tin hiệu.
Giữa rất nhiều tòa nhà giống nhau, đám người Ô Mã Kiệt phải mất rất nhiều thời gian trong việc tìm kiếm, cộng với lời căn dặn đi sau một giờ của Hàn Thiếu Quân, cho nên đã bỏ qua thời điểm vàng giải cứu.
Trên xe cứu thương, Tần Vi ngồi bên cạnh nhìn ngắm sắc thái nhợt nhạt của Hàn Thiếu Quân, đau lòng đến khóc nấc lên từng tiếng:
"Thiếu Quân anh có biết bản thân mình ngốc nghếch lắm không? Rõ ràng thấy không an toàn vẫn lao vào biển lửa."
Hóa ra anh không phải lúc nào cũng sáng suốt, hoặc anh vì cô mà bất chấp tất cả.
Tần Vi chưa bao giờ nghĩ có một ngày bởi vì sự tồn tại của mình trở thành điểm yếu của Hàn Thiếu Quân, cô tự trách cúi người nắm lấy bàn tay anh đưa lên môi hôn: "Anh không được có chuyện gì đâu đấy nhé."
Hàn Thiếu Quân trong vô thức cũng nắm chặt tay cô, cả quá trình tới khi vào bệnh viện đều chưa từng buông ra.
"Người nhà bệnh nhân không được vào." Bác sĩ muốn đẩy Hàn Thiếu Quân vào phòng phẫu thuật, nhưng lại phát hiện bàn tay hai người khăng khít bao lấy nhau, lên tiếng nhắc nhở.
Tần Vi nghe vậy vội vàng buông tay Hàn Thiếu Quân ra, thế nhưng anh lại lưu luyến khư khư giữ nguyên tư thế.
Dưới lời thúc giục từ phía bác sĩ, Tần Vi hôn lên môi anh hứa hẹn: "Anh yên tâm em ở ngoài đây chờ anh."
Có vậy Hàn Thiếu Quân mới di chuyển ngón tay từ từ đặt xuống giường.
Cánh cửa phòng đóng lại, đem theo trái tim Tần Vi giam cầm trong đó. Cô khó lòng ngồi yên một chỗ, cứ cách vài phút lại chạy đến cửa trông ngóng.
Khoảng nửa tiếng sau Hàn phu nhân và ông cụ Hàn nhận được tin kéo tới, Tần Vi không dám trực diện đối mặt với người nhà anh, đầu hơi cúi xuống.
"Chát." Hàn phu nhân bước tới chẳng nói chẳng rằng giáng xuống mặt Tần Vi một cái bạt tai.