Cô vẫn bất tỉnh, nhưng hơi thở ngày một yếu đi, bác sĩ Dương hoảng sợ, vừa bế vừa vờ như nói vào mặt cô: " Tiêu rồi, tiêu rồi, Trần Mãn Mãn, cô muốn chết, thì trước tiên nghĩ đến đứa con trong bụng của cô đi, nó muốn sống và muốn được ngắm nhìn thế giới này, cô nghe rõ không?"
Dù bất tỉnh, nhưng cô cũng đương như nghe được những lời của bác sĩ nói. Phải, cô phải sống để hạ sinh đứa bé, nó vô tội, hàng nước mắt lại tự động lăn dài xuống trên gương mặt đau buồn ấy.
Bác sĩ Dương đưa cô vào phòng, cũng may khi đến đây làm bác sĩ riêng, Cố Minh Thiên cũng rất chu đáo, mua đầy đủ đồ nghề, cứ như là mở luôn phòng khám riêng cho bác sĩ vậy, đầy đủ mọi thứ cần thiết.
“Trần Mãn Mãn, cô phải cố lên.”
Vừa động viên, vừa giúp cô kiểm tra sự ổn định của thai nhi.
Trên trán lảng vảng lấm tấm từng giọt mồ hôi, thi nhau lăn xuống trên gương mặt đầy căng thẳng lo lắng ấy.
" Kiếp trước tôi nợ mấy người hay sao ấy?"
Sau 30 phút thì bác sĩ Dương cũng thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm cả người " May quá, thai nhi không bị gì, cũng hên cho cô đấy, Mãn Mãn là sinh đôi… cô đang mang thai đôi đấy, cố mà sống để hạ sinh chúng ra, cô nghe thấy không?
Đáp lại là khoảng không im lặng, cuối cùng cũng chỉ có mình nói chuyện với chính mình.
Mãn Mãn hôn mê 7 tiếng đồng hồ, bây giờ cũng đã xế chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, cũng là lúc cô dần tỉnh lại.
Mở mắt thì người đầu tiên cô thấy, lại chính là bác sĩ Dương đang trực chờ, canh gác và chăm sóc cho cô.
Thấy cô tỉnh bác sĩ liền nói:
" Cơ thể còn rất yếu, đừng cử động nhiều."
Mãn nhãn lắc đầu, tỏ vẻ không sao, chống tay từ từ ngồi dậy. Khuôn mặt được buồn ấy, cũng không thể che giấu nổi trước mặt bác sĩ Dương.
Nhìn xuống với ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng không kém phần lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng " Con tôi… Nó không sao chứ?"
Bác sĩ Dương bình tĩnh đáp lại:
" Đứa bé không sao, nghỉ ngơi thêm một chút là được, đừng tác động vào nó quá nhiều, cô đang mang thai đôi đấy."
Mãn Mãn kinh ngạc, tròn xoe đôi mắt nhìn bác sĩ Dương như không dám tin, giọng lắp bắp “Tôi… Thật…”
Chưa để cô nói hết, bác sĩ gật đầu chắc chắn" Tôi không nói dối cô."
Cô không nói gì, mà chỉ nhìn xuống bụng của mình, khẽ mỉm cười ấm áp, trong lòng vui sướиɠ biết bao nhiêu " Tốt quá rồi, hai đứa vẫn bình an."
Cộc Cộc.
Tiếng gõ cửa bỗng chốc vang lên, cùng với đó là một giọng nói lạnh lùng quen thuộc " Châu Dương, cô ấy sao rồi?"
Đó là giọng nói của Cố Minh Thiên.
Trong suốt thời gian cô bất tỉnh, vậy mà anh chỉ ở bên cạnh Tô Nhạc cho đến tận bây giờ.
Ánh mắt cô đau buồn, nhìn bác sĩ Dương như muốn nói không muốn gặp Cố Minh Thiên, nhìn cô như vậy ai mà không giúp cho được.
Bác sĩ Dương nói vọng ra " Mãn Mãn chưa tỉnh, mai rồi cậu qua."
" Đừng có nói dối tôi, tôi biết cô ấy tỉnh rồi, mau để tôi vào trong, nếu không thì đừng trách." Anh gằn giọng đầy uy hϊếp.
Bác sĩ Dương vẻ mặt khó xử nhìn cô.
Mặc dù không muốn, nhưng đây là nhà anh, cô đâu có quyền hành gì, chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu đồng ý cho anh vào.
Nhận được sự đồng ý, lúc này bác sĩ Dương mới nói vọng ra “Đợi chút, tôi ra ngay.”
Vừa mới bước đến, khẽ mở cảnh cửa thì bị Cố Minh Thiên trực tiếp dùng lực mở tung ra.
" Ôi mẹ ơi!" Bác sĩ Dương bị anh doạ cho giật cả mình.
Nhìn thấy cô ngồi trên giường, không đi đến ngay mà liếc xéo nhìn bác sĩ, tỏ ý như đuổi đi.
" Được rồi, tôi đi không cần đuổi."
Khi vừa mới đi qua ngang người anh, bác sĩ nghiên túc nói " Nếu đã không yêu thì đừng làm khổ nhau, không buông bỏ được quá khứ thì chỉ làm cho người hiện tại bị tổn thương thêm thôi…Cố Tổng, cậu đừng để đánh mất đi rồi, mới hối hận."
Nói xong bác sĩ cũng rời đi.
Anh nhíu mày, không những không nghe, mà còn mắng chửi trong lòng , trách bác sĩ " Nhiều chuyện."
Tiếng đóng của vừa vang lên, anh bước nhẹ đến chỗ cô.
" Đừng đến gần đây, cũng đừng đến gần con tôi… "
Mãn Mãn nói trong sự ấm ức, không muốn nhìn anh mà quay đi chỗ khác, cô còn nhớ rõ cái lúc ấy, ánh mắt quyết đoán không hề muốn cứu cô.
Cô hận không phải vì anh không cứu, mà là vướng mắc hai từ " do dự" Tại sao anh không một chút do dự nào mà đỡ Tô Nhạc, cứ như ả ta mới chính là vợ của anh.
Chỉ còn cách vài bước là tới chỗ của cô, anh vờ như không nghe mà vẫn cố tiến tới.
" Cố Minh Thiên, tôi nói anh đừng qua đây, anh nghe không hiểu tiếng người sao?"
Lúc này anh mới khựng lại, cách cô ba bước, vẻ mặt nhăn lại đầy khó chịu " Em dám nói tôi là chó."
Cô bật cười châm biếm " Tôi chưa nhắc đến chó, là anh tự nhận mình là chó đấy."
Anh tức giận gọi lớn tên cô: “Trần Mãn Mãn.”
" Sao vậy? Anh gọi tôi làm gì?" Mãn Mãn quay qua anh với khuôn mặt không một chút biểu cảm, trái tim cô đã chết đối với người đàn ông đang đứng trước mặt, không cảm xúc.
Anh siết chặt tay, cố kìm nén lại ngọn lửa đang bùng lên trong lòng " Tôi chỉ muốn vào xem em và con chúng ta thôi."
" Cái gì chứ?" Bỗng cô bật cười một cách điên dại.
Anh cau mày " Em cười cái gì?"
" Cười cái gì sao? Cố Minh Thiên, nếu như lúc đó không có bác sĩ Dương thì người mà anh đang đứng nói chuyện thế này, chính là một cái xác ba mạng người, anh có biết không?"
Câu nói nhẹ nhàng rồi lại đầy giận dữ giống như một giai điệu của bản nhạc nào đó.
" Ba người??? Em mang thai đôi sao?" Lòng anh vừa vui vừa bất ngờ.
" Phải, là thai đôi… nhưng nó…không có ba. Ba của chúng coi như chết rồi."
Chữ " Chết" được nhấn mạnh, lần này anh không thể kìm nén cái tính nóng nảy được nữa, bộc phát ra ngoài.
Anh gằn giọng " Rốt cuộc em đang nói cái quái gì vậy?"
Cô không đáp lại câu hỏi ấy, cô quá mệt mỏi với cái tính cách thất thường, một con người hai lòng, nói yêu cô nhưng lúc nguy hiểm lại ôm người con gái khác, đúng là nực cười.
Cô đang mong chờ điều gì ở anh?
Quay đi mà chỉ nhỏ nhẹ nói: " Từ giờ cho đến lúc hạ sinh hai đứa con cho anh, tôi hi vọng anh đừng đến gặp tôi nữa, làm ơn bảo cái người con gái mà anh cứu ấy, cả anh nữa, tránh xa ba mẹ con tôi ra."
Anh không chấp nhận mà lớn giọng như đang uy hϊếp đối phương " Đây là nhà tôi, tôi mới là chủ, em nghĩ bản thân mình là cái thá gì mà không cho tôi lại gần em và con?"
Lại một lần nữa Mãn Mãn không đáp lại câu hỏi ấy, cô dường như không muốn nghe thêm nữa, lạnh giọng nói " Anh ra ngoài đi."
" Ra ngoài? Đây là nhà tôi."
" Vậy thì tôi ra."
" Em dám ra, tôi sẽ tiếp tục giam cầm em lại."
Hai tay cô siết chặt tấm chăn mà run lên, không biết lấy can đẩm ở đâu mà nghiến răng, quát lên " Con người anh đê tiện, hèn hạ cũng vừa phải thôi."
" Tôi cho em nói lại lần nữa, em vừa mới nói cái gì?" Giọng anh đanh lại đến kinh sợ.
Hai hàng nước mắt không thể kìm nén được nữa mà ào ra chảy xuống, giọng nói nghẹn đi như chứa đựng bao nhiêu sự đau khổ, dày vò mà anh đã dành cho cô.
" Anh đã bao giờ chảy qua cái cảm giác… mà nắm khóc, nước mắt chảy qua sống mũi, rồi chảy qua bên kia, nhuộm ướt cả gối và nghẹn mũi đến ngạt thở…rồi tự lau đi nước mắt chưa?"
Ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn vào mắt anh, như đang mong mỏi câu trả lời.
" Ai nói tôi chưa bao giờ?" Anh thẳng thừng đáp lại.
Rồi bước đến nhanh về phía chỗ của cô, một tay chống lên giường đầu cúi xuống, áp sát vào mặt cô, tiếp tục nói:
" Lúc đó tôi có lý do riêng mới cứu Tô Nhạc…"
" Tôi cần anh giải thích sao? Nói với tôi làm gì?"
Cô cắt ngang lời anh nói, đối với cô bây giờ lòng tin và sự tin tưởng nó đã biến mất hoàn toàn, không muốn nghe thêm lời nữa, dối trá đến tận cùng.
Anh không tức giận, chỉ tỏ vẻ thất vọng, đôi mắt không can tâm nhìn vào gương mặt cô mà nói: " Đợi mọi chuyện lắng xuống, em hạ sinh con cho tôi…tôi sẽ tổ chức đám cưới với em."
" Ai cần cái đám cưới bạc tình của anh, làm ơn biến đi, sinh con xong việc đầu tiên tôi làm là sẽ ly hôn với anh, anh nghe rõ chưa?"
" Mãn Mãn, em muốn ly hôn, để lấy người đàn ông khác sao?" Bất chợt anh nổi giận.
Cô không sợ hãi, mà còn châm thêm dầu vào lửa ’ Vậy thì đã sao? Tôi muốn lấy người đàn ông khác đấy, anh làm gì được tôi?"
Không một chút do dự, ánh mắt sắc bén nhìn cô mà đáp lại ngay " Tạt axit vào mặt em."
Cô chợt rùng mình, sợ hãi trước người đàn ông điên này, ánh mắt đầy khó tin, giọng cô run rẩy " Anh… anh…đồ ác nhân."
" Ác nhân, cầm thú, súc sinh, khốn nạn, đê tiện…còn từ nào nữa em chưa chửi thì nói hết ra đi. Phải, tôi là vậy đấy, để tôi xem em xấu xí rồi thì ai còn dám lấy em được nữa."