• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chờ chút đã, cô ta sảy thai… Chi bằng…"

Nói đến đây, Tô Nhạc đột nhiên dừng lại, ánh mắt toát lên vẻ mặt nham hiểm, miệng khẽ nhếch lên với một âm mưu khác, đang hiện hữu trong đầu ả ta.

Cố Minh Thiên bước nhanh ra ngoài, móc trong túi ra cái điện thoại rồi gọi cho ai đó.

Ngay khi vừa đổ chuông thì đầu dây bên kia đã bắt máy ngay lập tức, còn chưa kịp lên tiếng thì bị anh chặn họng.

" Mày đang ở đâu?"

" Tao đang chuẩn bị đi giao hàng cho ba tao, có chuyện gì gấp nhờ tao giúp à?"

Đầu bên kia chính là Viêm Nghị người bạn thân chí cốt của Cố Minh Thiên đáp lại.

Anh nghiêm giọng nói: " Bỏ tất cả đi, theo tao đến một nơi."

" Hả? Đi đâu?"

" Đến rồi biết, địa chỉ là xxx đường xx."

" Được rồi, 10 phút nữa tao sẽ có mặt."


Cố Minh Thiên tắt máy cái lụp, rồi leo lên xe phóng như bay đến chỗ cảng tàu, trong lòng không ngừng trách mắng Mãn Mãn.

" Trần Mãn Mãn, lần này để tôi bắt được cô, thì đừng mong bước chân ra khỏi nhà họ Cố."

Sau vài tiếng đồng hồ trôi qua, con tàu vẫn di chuyển trên biển, như không có đích đến, chơi vơi giữa mặt biển rộng mênh mông.

A Long lúc này nhận được cuộc gọi của Tô Nhạc gọi đến, không biết ả ta đã nói gì với hắn, khoé miệng hắn bỗng nở một nụ cười đầy nham hiểm, ánh mắt của một kẻ có dã tâm.

Hắn cười nửa miệng đáp lại " Đúng là phụ nữ các người thật thâm hiểm, còn hơn cả độc dược nữa… Tôi sẽ làm theo kế hoạch của cô, nhưng số tiền sẽ phải nhân lên hai."

" Được, không thành vấn đề, tôi chờ tin tốt của các người."

Hắn tắt máy, thở ra một hơi dài rồi cười khinh bỉ " Đúng là lòng dạ đàn bà."


A Long bước vào trong, nhìn thấy Mãn Mãn đang ngồi xử lý những vết máu dưới chân, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch không khác gì xác chết, đôi mắt đỏ hoe, sưng lên vì khóc quá nhiều, hắn đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, buông lời giễu cợt.

" Không có đứa này, thì còn có đứa khác, bày ra bộ mặt đó làm cái gì, nếu muốn có con đến như vậy, thì ông đây không ngần ngại mà hiến dâng tặng mấy con nòng nọc cho cô đâu."

Nghe tới đây, bàn tay đang lau máu bỗng khựng lại, run rẩy siết chặt chiếc khăn, quay qua trừng mắt nhìn hắn " Cút."

Hắn ngạc nhiên trước thái độ này của Mãn Mãn, chỉ mới vài tiếng thôi cô còn cầu xin hắn vậy mà bây giờ dám nói chuyện bằng cái giọng đấy.

Nhưng cũng ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần cười khẩy " Gan dạ hơn tao tưởng đấy, nhưng mà sớm thôi, mày sẽ không còn cứng đầu được nữa đâu."

Hắn đứng lên, nhìn về phía Mãn Mãn mà chép miệng, sau đó rời đi, bỏ lại cô trong phòng một mình.

Mãn Mãn khẽ cười nhạt, nói nhỏ như chỉ một mình cô nghe thấy" Ác giả ác báo, gieo nhân nào thì gặp quá nấy, tất cả các người sẽ bị báo ứng sớm thôi."

Phía bên ngoài, theo lời căn dặn của A Long, bọn chúng bắt đầu thực hiện theo kế hoạch của Tô Nhạc, giả bộ là người của Du Ẩn thuê đến.

Đúng như dự kiến, toàn bộ con thuyền đã bao vây tàu của A Long.

Bọn chúng giả bộ yếu đuối, sợ hãi chạy ra hết ngoài giơ tay đầu hàng " xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu của người ta mà thôi."

Màn diễn kịch xuất sắc đến mức, nếu không trao giải oscar cho bọn chúng thì quả thật là lãng phí.

Cố Minh Thiên sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén liếc xéo bọn chúng, bước đến trước mặt gằn giọng hỏi : " Trần Mãn Mãn đang ở đâu?"

A Long vẫn nhập vai như một kẻ vô tội, rối rít đáp lại " Cô… Cô gái đó đang ở bên trong, nhưng mà…"

Nói đến đây hắn lại ngưng lại, anh cau mày " Nhưng mà cái gì?

" Tình hình cô gái có vẻ không được tốt cho lắm?"
Nghe tới đây, anh lại nổi giận, túm lấy cổ áo của A Long nhấc bổng lên như muốn quang hắn xuống biển ngay lập tức.

" Các ngươi đã làm gì cô ấy.?"

A Long hoảng hốt, vội giải thích " Không, không phải… Chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệch của đại ca Du Ẩn… Đem thuốc phá thai đến."

Nghe đến hai chữ " Phá thai" Sắc mặt anh càng trở nên đáng sợ hơn, cứ như một con quỷ dữ vậy.

" Phá thai? " Anh không tin, hỏi lại như muốn chắc chắn là đúng hay không.

A Long trơ trẽn, gật đầu nói dối một cách trắng trợn " Đúng là vậy, đây là yêu cầu của cô gái đó muốn đại ca chúng tôi đi tìm thuốc phá thai đến."

" Cái gì?"

Lòng anh chấn động một cái, anh không thể tin vào chính lời vừa rồi " Nói lại một lẫn nữa, là cô ta bảo các người đi tìm thuốc phá thai sao?"

" Đúng… Đúng vậy, xin hãy tha cho chúng tôi."
" Mẹ kiếp."

Cố Minh Thiên tức giận, quát lên.

Sự nổi giận với cái tính đáng sợ đó của anh không ai là không biết, nói là làm, khiến Viêm Nghị đi theo, dù là bạn thân bao lâu nay thì cũng chỉ đứng một bên nhìn, mà bất giác run như cầy sấy.

Trong lòng Viêm Nghị có một dự cảm không lành, thầm cầu mong cho cô gái ấy bình an.

" Cô ta đang ở đâu?"

A Long bị khí thế đáng sợ của anh làm cho run sợ, chỉ tay vào bên trong, miệng lắp bắp: “Đ…đi thắng… rẽ trái, rồi lên cầu thang đi thêm 10 bước là tới phòng đó.”

Anh vứt hắn qua một bên, bước chân hùng hổ, đầy sự tức giận tiến đến phòng A Long đã chỉ.

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, cảnh này không may đã bị Viêm Nghị nhìn thấy, trong lòng bắt đầy nảy sinh nghi ngờ " Hắn vừa này cười phải không?"

Lúc này Mãn Mãn đang ở bên trong, không hề hay biết gì, lết cơ thể đầy thương tích đến bên giường.
Một cú đạp mạnh vang lên, cánh cửa bị đạp cho bung ra, làm Mãn Mãn giật mình quay lại.

Miệng cô á khẩu, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, ánh mắt như một ác quỷ nhìn chắm chắm vào cô.

Nhìn thấy vết máu dưới chân cô, ban đầu anh không tin, nhưng bây giờ không tin cũng không được, anh trừng mắt.

" Trần Mãn Mãn, cô dám gϊếŧ con của tôi."

Còn chưa kịp hoàn hồn, thì anh đã đi nhanh tới bóp lấy cổ của cô, siết chặt, giọng đay nghiến " Loại phụ nữ lăng loằng."

" Anh… Anh buông…"

Mãn Mãn khó thở, hai tay cứ vùng vẫy muốn gỡ bỏ tay anh ra, nhưng bây giờ cô rất yếu vốn không thể làm gì được, hai hàng nước mắt lại lăn dài trên gò má.

Cố Minh Thiên quát lên " Tại sao cô dám uống thuốc phá thai?"

" Thuốc Phá thai? Anh ta đang nói cái gì vậy?" Mãn Mãn khó hiểu trong lòng.
" Trần Mãn Mãn, loại phụ nữ không biết điều này, hết lần này đến lần khác, tôi đều cho cô cơ hội, vậy mà bây giờ không chỉ bỏ trốn theo người đàn ông khác, mà còn dám gϊếŧ con tôi, được lắm. Cô được lắm."

Mãn Mãn hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì? Bỏ trốn theo trai? Rõ ràng là cô bị bắt đi cơ mà, còn cái thai thì bị người ta đạp cho sẩy thai nhưng lại bị đổ oan cho là uống thuốc để phá.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Mãn Mãn cố gắng phát ra từng chữ, ánh mắt đầy oan ức nhìn anh. " Cố… Minh… Thiên…"

Bắt gặp ánh mắt ấy, anh lại càng tức giận hơn, nghiến răng rồi buông tay, quang cô qua một bên, cơ thể theo quán tính mà ngã ra.

Mãn Mãn ho lên vài tiếng, hít lấy, hít để không khí.

Lúc này anh mới để ý đến bộ dạng của cô, khắp cơ thể bầm dập, áo thì xộc xệch, váy thì bị xé lên tận hông, lộ ra nguyên cặp đùi trắng nõn, anh nhíu mày, bất ngờ lại không tự chủ mà bóp chặt miệng cô.
" Trần Mãn Mãn, cô bị vấy bẩn rồi sao?"

Nghe đến câu này, lòng cô như chết lặng, đôi mắt ngấn lệ đầy bi thương, tủi nhục nhìn anh, khẽ cười nhạt.

" Tôi nói chưa bị vấy bẩn, anh có tin không?"

Cô Minh Thiên nghe xong cười khẩy, đầu anh dần dần tiến sát mặt cô, đầu hơi nghiên cùng với môi anh cách môi cô, chỉ vài milimet như sắp hôn.

Anh khẽ nói " Đương nhiên là tôi tin."

Nhưng ngay sau đó anh lại thay đổi thái độ, gằn giọng lên " Cô nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao? Đi tin một con đàn bà bỏ chồng theo người đàn ông khác, còn tự tay uống thuốc phá thai, gϊếŧ đi chính đứa con ruột của mình sao?"


Mãn Mãn như chết tâm, bỗng bật cười, một nụ cười đầy chua xót, ánh mắt bất cần, vô cảm xúc nhìn anh mà nói:


" Hay cho một Cố Tổng tài giỏi, nhưng lại bị kẻ khác dắt mũi mà không biết, một đời buôn ba trên thị thường, thấu hiểu mọi thủ đoạn, nhưng đối diện với tình cảm thì như một tên mù…"

" Trần Mãn Mãn, cô câm miệng lại cho tôi. Cô có tư cách gì mà nói tôi?"


Cô bị anh chặn họng, mặc dù nụ cười nhạt đang nở trên môi, nhưng trong lòng lại đang không ngừng thầm khóc, cô cắn chặt môi như không muốn nước mắt chảy ra một lần nữa, giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn vào mắt anh đầy sự tuyệt vọng



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK