Giọng cô run rẩy, đôi mắt không ngừng đảo liếc xung quanh vào trong những mãn đêm như vô tận, thi thoảng lại có những thanh âm kỳ lạ phát ra khiến người khác phải sởn cả gai ốc.
Anh vẫn lạnh tanh, không đáp lại, cứ xải bước về phía trước, bờ ngực ấm áp, rắn chắc được cô ôm lấy, dúi đầu vào trong, hành động sợ hãi này, càng khiến anh rất hài lòng, nhoẻn một nụ cười nham hiểm, không uống công anh nghĩ ra nó.
" Đừng đi nữa… anh không nghe thấy gì sao? Mau quay lại đi."
Miệng nói mà tay cứ siết chặt lấy áo anh, cứ sợ thả lỏng một chút là anh sẽ buông cô ra ngay.
Lúc này anh mới lạnh giọng đáp lại " Không phải em nói, thà chọn nguy hiểm còn hơn là ở bên tôi sao? Tôi sẽ thành toàn cho em… em còn muốn gì nữa?"
Mãn Mãn im lặng không nói, cô biết anh đang giận, nhưng lại không muốn cầu xin, toàn thân run rẩy không chỉ vì lạnh, mà còn đang rất sợ hãi.
Nhìn thấy cô như vậy ,trong lòng anh mừng thầm, cười đắc ý " Để tôi xem, em cứng đầu được đến khi nào?"
Cô nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhợt nhạt, nằm gọn trong vòng tay của anh, không dám nhìn lung tung nữa, bây giờ là nửa đêm, ai lại có thể nghênh ngang đi giữa nơi hoang vu đầy cỏ rậm đáng sợ đến mức này.
" Cố Minh Thiên, anh là một tên điên." Cô thầm mắng trong lòng.
Bước được một lúc, cuối cùng anh cũng dừng lại, một trận gió nổi lên khiến cô lạnh cả sống lưng, tê buốt cả da đầu, càng khϊếp sợ hơn.
" Đến rồi, tôi đảm bảo nơi này rất thích hợp với em hơn là bệnh viện tâm thần đấy." Rồi khẽ cười.
Mãn Mãn lắc đầu lia lịa, không dám mở mắt ra nhìn, cứ như cô biết anh đã đưa cô tới đâu vậy, giọng nói lí nhí đến thương tâm " Đưa…đưa tôi về đi."
" Về đâu? Không phải em muốn bỏ trốn khỏi tôi lắm sao?"
" Không, không… chạy nữa."
Cố Minh Thiên cau mày " Tôi nghe câu này đến phát chán rồi."
Dứt lời anh liền cúi người, thả cô xuống một chỗ đất nào đó, lúc này cô mới hé mở mắt ra nhìn, không nhìn thì thôi, đã nhìn rồi thì bị anh doạ cho kinh hồn bạt vía, trợn tròn mắt kinh hãi.
Cô vừa hét, vừa túm chặt lấy cổ áo anh " Cố Minh Thiên, anh điên rồi…tại sao lại đưa tôi đến nghĩa địa hoang?"
Xung quanh hai người chính là một mảng đất trống, với những ngôi mộ đã được quật lên, hoang vu, u ám đến đáng sợ, thỉnh thoảng còn có những con cú mắt sáng quắc cứ nhìn hai người, kêu lên thứ thanh âm quỷ dị rồi vỗ cách " Phành phạch" đung đưa trên các ngọn cây rồi bay đi.
Khung cảnh lúc này, có khác gì những bộ phim kinh di mà cô đã từng xem trên ti vi.
Cô bật khóc, làm ầm lên:" Anh mau đưa tôi rời khỏi đây… Mau lên."
" Tại sao tôi phải làm vậy?" Anh hờ hững đáp lại một cách lạnh nhạt.
Những dòng nước mắt trực chờ khi nãy, đã không kiềm chế được mà tuôn ra, nghẹn ngào trong run lên " Anh muốn để tôi ở đây sao?"
Không một chút do dự, anh đáp lại ngay: " Em thông minh đấy, để tôi xem…em chọn nơi này hay chọn về bên tôi?"
Đến cuối cùng, mục đích của anh cũng chỉ là muốn cô chọn anh và ở bên anh mãi mãi.
Đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn anh, như đang hiện lên ba chữ " Không can tâm."
Cô quay đi, bậm chặt môi không khóc cũng không muốn thấy anh, buông bỏ bàn tay đang cầm chắt của áo của anh, giống như đang quyết định thay cho câu trả lời của cô.
Gương mặt anh tối sầm lại đến đáng sợ, mặc dù rất tức giận, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nói:
" Em nhất định không chọn tôi? Được… Trần Mãn Mãn coi như em hay, vậy thì cứ ở đây mà chờ người đến cứu em đi."
Nói xong anh đứng ngay dậy, nhìn cô đầy vẻ thất vọng, còn không quên bồi thêm câu " Chỗ em đang ngồi, chính là ngôi mộ mới được đào lên đấy."
Mãn Mãn giật mình, hốt hoảng lao nhanh ra khỏi chỗ đấy, té nhào ra đất.
Cố Minh Thiên không giúp cô, chỉ đứng nhìn cười lạnh, rồi " Hừ" một tiếng.
Toàn thân cô run rẩy, mặt tái méc đi nhưng vẫn không chịu mở miệng nói muốn ở bên anh.
Thấy cô cứ bò về phía trước, anh không thể kiềm chế nổi nữa, giận dữ nghiến răng " Trần Mãn Mãn, em giỏi lắm…"
Chưa nói xong câu, anh cúi người bế cô lật ngửa lên chỗ đất hơi nhô.
Mãn Mãn hoảng sợ " Anh muốn làm gì…Cố Minh Thiên, anh đừng chạm vào tôi."
Anh không quan tâm lời cô nói, ánh mắt như một con sói đói nhìn cô, cảm giác có gì đó không đúng, giọng anh trầm thấp ghé sát miệng vào tai cô thì thầm to nhỏ.
" Không phải khi nãy ở trên xe, em rất phối hợp sao? Đúng như em nói…tôi rất thèm kh.át cơ thể của em, nó làm tôi không thể quên đi cái cảm giác sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ với em."
Mặt cô đỏ bừng, chợt cô rùng mình một cái, khi thấy bàn tay của anh đã luồn vào phía dưới bên trong chiếc váy.
" Anh mau dừng lại…Cố Minh Thiên." Giọng cô lắp bắp, sợ hãi khép đùi lại, trán đổ đầy mồ hôi, ánh nhìn khó tin vào mắt anh.
Không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến mức, có thể dám làm chuyện đó ở một nơi như thế này.
Khoé miệng anh nhoẻn lên một nụ cười xấu xa: " Sợ rồi sao? Không phải em chính là người đầu tiên câu dẫn tôi trước, bây giờ lại không muốn?"
Giọng cô đầy ấm ức :" Anh không phải con người…con người sẽ không bao giờ nghĩ ra mấy cái trò hèn hạ này để ép người khác."
Anh khẽ cười nhạt, không đáp lại luôn, khuôn mặt anh lúc này cứ như biến thành một người khác vậy, ham muốn đầy d.ục vọng, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô vén tóc đang bị vướng trên mặt qua một bên.
Lúc này anh mới nói: " Cho dù tôi có bỏ em hay em muốn trốn khỏi tôi…thì nhất định tôi sẽ khiến em ghi nhớ mãi trong đầu…người có thể làm em thoả mãn trên giường…chỉ có tôi…Cố Minh Thiên."
Dứt câu, ánh mắt anh thay đổi một cách khó tin, lạnh nhạt y như cái lần gặp mặt của cả hai, hành động lúc này của anh rõ như ban ngày, muốn làʍ t̠ìиɦ ngay tại đây.
Mãn Mãn vô cũng khϊếp sợ, nếu ở chỗ khác không nói, nhưng đây là nghĩa địa, ai mà chịu cho nổi, cô nhất quyết không chịu, kháng cự lại mọi hành động của anh.
" Anh là một tên điên…buông tôi ra."
Cô hét lên trong tuyệt vọng, bản tính đã sợ ma, bản thân lại chưa bao giờ nghĩ, chính mình lại ở trong hoàn cảnh này.
Sự điên cuồng chiếm hữu của anh làm anh không còn để ý đến lời của cô nữa, liên tục hôn lên cổ, rồi trượt xuống xương quai xanh.
Toàn thân cô giật bắn, tiếng rêи ɾỉ bị cô ép chèn lại, nhắm chặt hai mắt, nội tâm không ngừng than khóc vì sự bất lực của chính bản thân.
Có lẽ cô sẽ lại bị anh cưỡng ép một lần nữa, nhưng làm ở đây thì đúng là một tên điên, còn chưa kể là cô đang mang thai, nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Giọng cô thều thào, hơi thở như bị đứt quãng " Tôi đang mang thai con của anh đấy."
Anh chợt khựng lại vài giây, nhưng rồi lại khẽ nhếch mép cười, cắn nhẹ vào tai cô, làm cô bất ngờ, giật bắn mình, một cảm giác khó có thể diễn tả.
Anh nói thầm vào tai cô " Yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến con của chúng ta đâu…em…không thấy lạnh sao? Có muốn làm nóng người một chút không?"
Vừa nói, anh vừa thở vào tai cô, nghe rõ âm thanh từng hơi thở của anh, khiến cô bức bối trong người, miệng nói không, nhưng cơ thể thành thật tới mức, run rẩy vì không phải sợ, cũng không phải lạnh, mà là một thứ cảm giác khiến người ta kh.oái cảm đến u mê.
Xém chút nữa thì bị anh mê hoặc, cô vẫn giữ lại chút lý chí mà đẩy anh ra, lòng oán hận khiến cô ra nông nỗi này, không thể tha thứ cho anh.
" Cố Minh Thiên, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ chọn ở bên anh…vĩnh viễn không bao giờ."
Nhìn vào đôi mắt kiên định đấy của cô, anh giống như một kẻ đã bại trận, không can tâm với câu trả lời này, anh gằn giọng nói:
" Em làm tôi điên lên rồi đấy." Ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ người ấy, nhìn chằm chằm vào cô.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết, anh ta sắp làm chuyện gì đó càng kinh khủng hơn, một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu cô " Anh ta không phải muốn gϊếŧ mình đấy chứ."
Mặt tái nhợt đi, khϊếp sợ, cố bò đi để tránh xa anh.
Cố Minh Thiên bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, giọng nói dịu dàng nhưng cũng rất lạnh lùng " Tôi cho phép em đi chưa?"