Nội tâm không ngừng gào thét đầy đau đớn, nước mắt giàn giụa đầy thương tâm, ai nhìn cũng phải xót thương.
Ông quản gia lúc này cũng bắt đầu thấy tình hình không ổn, vội khuyên ngăn. " Cố Tổng, cậu bình tĩnh chút đi, có gì từ từ giải quyết, đó là một mạng người đấy?"
" Từ khi nào ông lên dạy đời tôi? Tôi làm gì cũng phải hỏi ý kiến ông ư?"
" Tôi không dám."
Quản gia vội cúi đầu, không dám nói thêm điều gì, lùi lại rất sợ anh lại nổi điên lên.
Mãn Mãn khóc thút thít, dụi mặt vào ngực anh, đôi tay siết chặt cổ áo không buông.
Anh nhìn, nhưng không nói gì, bế cô quay người vào trong, nhưng ngọn lủa tức giận vì bị phản bội thì không thể dập tắt nổi.
Xải bước đi đến một căn phòng kín.
Mãn Mãn hí mắt, chợt nhận ra đó chính là căn phòng đã từng giam giữ cô và một lần nữa anh lại muốn ném cô vào trong.
Gương mặt sợ hãi, tái nhợt đi, liên tục lắc đầu, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, đầy bi thương, giọng ú ớ không thể nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh van xin trong đầu " Đừng đưa tôi vào đấy… Tôi cầu xin anh, tôi sợ lắm."
Nhưng anh vốn dĩ không nghe được, trong mắt của anh lúc này là những tia tức giận, bạn thân qua lại bất chính với vợ, thì ai mà chịu cho được.
Mãn Mãn khóc càng nhiều, nắm lấy cổ áo anh giật càng mạnh, ý không muốn vào căn phòng ấy.
Mặt lạnh tanh, không một chút biểu cảm, giọng nói quả quyết " Từ giờ, căn phòng này chính là chỗ ở mới của cô."
" Không, tôi không muốn." Âm thanh không ngừng gào hét trong đầu.
Anh dõng dạc đi vào, định buông thả cô xuống.
Nhưng cô nắm lấy áo anh rất chặt, đôi mắt nhắm nghiền lại, dúi mặt vào ngực, hai hàm răng run rẩy va vào nhau kêu " Lạch cạch". Toàn bộ cơ thể cô không rét là run.
Cố Minh Thiên nhướng mày " Muốn giả bộ đến bao giở, mau cút xuống cho tôi."
Mãn Mãn lắc đầu lia lịa, tiếng khóc thút thít không ngừng vang vọng trong đầu, khiến anh vô cùng chán ghét, quát lên.
" Trần Mãn Mãn, tôi đếm đến ba, cô không xuống thì tôi sẽ ném cô xuống."
Mãn Mãn hoảng sợ, vì đứa bé trong bụng, cô không thể bị tác động mạnh, cũng không cho phép bản thân bị kích động mà ảnh hưởng đến thai nhi.
" Một."
Anh bắt đầu đếm.
" Hai."
Mãn Mãn cắn chặt môi, tự động buông tay ra khỏi cổ áo của anh, dần tụt xuống, nhưng đôi mắt vẫn không mở.
Anh để cô ngồi đối diện, mà cơ thể cứ run như cầy sấy, nỗi sợ hãi bắt đầu ùa đến, hình ảnh năm đó khi còn nhỏ, cô bị người ta chôn sống trong quan tài lại bắt đầu hiện lên.
Hai hàng nước mắt trộn lẫn những giọt mồ hôi , lăn dài trên gò má, tạo nên hương vị mặn chát, cay đắng như chính cuộc sống của cô.
" Đến nước này, mà em vẫn còn không chịu mở miệng nói chuyện sao?" Khó hiểu trong đầu. Anh nghiến răng chút giận lên bức tường bên cạnh, một tiếng " Rầm."
Cô giật bắn mình, càng sợ hãi hơn, hai tay đổ đầy mồ hôi, run rẩy nắm chặt gấu áo.
Anh đấm vào tường, như để xả cơn tức giận trong lòng, anh biết bản thân không nỡ lòng đánh cô, chỉ có thể tự làm mình bị thương, thì mới khống chế được cảm xúc nóng nảy của chính mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu xuống, thấy cô sợ hãi, lòng anh cũng đau như cắt, ngồi xuống bên cô, định đưa tay sờ lên mặt , muốn an ủi chút gì đó, khẽ gọi tên " Mãn Mãn."
Nhưng vì quá hoảng, lại theo phản xạ hận, không muốn anh chạm vào ,nên đã né tránh đi, chính hành động lại đã khiến cơn tức giận trong lòng lại một lần nữa bùng phát.
" Mãn Mãn, mau qua đây."
Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng đanh lại như uy hϊếp.
Cô hoảng loạn, kéo lết đôi chân bị phế lùi về phía sau.
" Em đang giỡn mặt tôi đầy à?" Giọng nói đay nghiến đến đáng sợ.
Mãn Mãn lắc đầu, hai tay ôm lấy bụng như muốn bảo vệ cho đứa nhỏ, miệng run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng không thể.
" Em qua đây cho tôi."
Dứt lời, anh cầm chân kéo mạnh cô lại phía mình, theo quán tính cô bị bất ngờ mà ngã ngửa, đập đầu ra phía sau một cái " Bốp."
Đầu cô đau lên dữ dội, còn chưa kịp hoàn hồn, anh lại cầm lấy cổ tay cô kéo giật lên, áp sát mặt anh vào mặt cô, ánh mắt như một con thú dữ nhìn vào đôi mắt đang nhắn nghiền ấy. " Đừng làm bộ trước mặt tôi, mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt tôi. Em sợ cái gì hả?"
Nước mắt đầy đau thương không ngừng rơi, đôi tay run rẩy đưa lên như muốn sờ vào mặt anh, tay còn lại ôm bụng, miệng mấp máy, từ ngữ trong cổ họng cố phát ra từ gì đó.
Ú ớ một lúc, cô mới phát ra được một tiếng " Con…" Nhưng lại không rõ.
Anh nghĩ rằng cô lại mắng anh, vẫn chưa hề phát hiện cô đã bị câm, cau mày tức giận mà cưỡng hôn cô.
Bất ngờ bị làm cho sợ hãi, hay tay theo phản xạ, chống cự mà đẩy người anh ra.
Ánh mắt đầy vẻ khó chịu, nhìn trừng trừng người con gái đang ở trước mặt lúc nào cũng cự tuyệt anh.
" Tôi lại không tin, không thể khiến em tự nguyện chấp nhận cơ thể này của tôi."
Lập tức đôi môi mỏng mềm ấm ấy, trượt xuống cổ của cô, hôn ngấu nghiến.
Mãn Mãn chỉ có thể ngồi bất động, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, lòng cô đau nhói từng cơn, từng mũi dao như đang xâu xé tâm can, tổn thương, chảy máu đến tận cùng.
Đột nhiên anh khựng lại, chỉ để lại một dấu hecky trên cổ của cô, một dấu vết đánh dấu chủ quyền và vết căn không thể xoá nhoà.
Thì thầm to nhỏ vào tai cô " Đừng làm tôi giận thêm một lần nữa, bằng không… Tôi sẽ chôn sống em như lời nói hôm nay. Còn bây giờ ở đây tự mình suy nghĩ đi."
Không một chút phản kháng, cô ngồi im bất động như một con rối dưới sàn.
Cố Minh Thiên buông cô ra, liếc nhìn cô một cái rồi bước ra ngoài.
Ánh sáng duy nhất cũng bắt đầu biến mất khi cánh cửa đóng lại.
Đôi mắt vô hồn nhìn cảnh cửa, hai hàng nước mắt lại chảy dài, cơ thể như không có sức sống mà đổ oạch xuống, cuộn tròn mình lại giữa căn phòng kín, nối sợ hãi bắt đầu xâm chiếm ý chí, toàn thân phát run, hơi thở nặng nhọc, gấp gáp dần yếu đi.
Một cuộc sống đẫm nước mắt, vì đứa bé trong bụng, cô nhất định phải sống, vượt qua nỗi sợ hãi.
" Không được chết… Mình phải… Sống tiếp, bất luận thế nào, cũng không được chết."