Dứt câu, Cố Minh Thiên liền bế Mãn Mãn lên, đi ra phía cửa, anh đột nhiên khựng lại, nhìn cánh cửa bị cào không thương tiếc, trên đó còn có những vết máu đã khô lại, anh khẽ nhíu mày. " Đây là kiệt tác của cô đấy à?"
Nghe câu nói chất vất ấy, Mãn Mãn cũng không thèm nhìn, quay mặt dụi vào ngực anh, như một chút cún con, đang muốn thoát tội, giọng nói khe khẽ " Không phải."
Nói dối một cách trắng trợn, ở đây ngoài Mãn Mãn thì còn có ai làm ra được tác phẩm này.
Nhưng cũng chính hành động vô tình này của Mãn Mãn đã khiến Cố Minh Thiên, lệch hướng suy nghĩ, nghĩ rằng cô đang nhõng nhẽo với bản thân mình, bất giác khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, ngại ngùng " Cô ta đang làm nũng với mình sao?"
im lặng một lúc Mãn Mãn lại nói:
" Cố Minh Thiên, tôi đói, thật sự rất đói."
Giọng nói nhỏ nhẹ, lại vô cùng dễ nghe, không hiểu vì sao Cố Minh Thiên lại có chút rung động, một cảm giác vui sướиɠ trong lòng khi đây là lần đầu tiên, cô nói chuyện và yêu cầu anh làm gì đấy một cách nhẹ nhàng.
Nhưng vẫn không để lộ biểu cảm ra ngoài, khuôn mặt không biến sắc, lạnh giọng hỏi lại.
" Muốn ăn gì?"
" Ăn gì cũng được... Tôi phải sống, để còn sinh con cho anh nữa... Như vậy tôi mới được tự do."
Nói đến đây, nước mắt Mãn Mãn lại không tự chủ mà rơi ra, môi bặm chặt lại, đau ở trong lòng, thầm khóc đến đáng thương.
Đột nhiên khoé miệng Cố Minh Thiên khẽ cười, nụ cười nguy hiểm " Đi tắm rồi ăn."
Không đợi Mãn Mãn nói gì thêm, Cố Minh Thiên tự ý quyết định, nhưng khi vừa mới bước ra khỏi căn phòng kín ấy, thì Tô Nhạc đã đứng ngay đó từ khi nào. Đôi mắt đầy sát khí quét qua người Mãn Mãn, nhìn anh đang bồng cô trong lòng.
Lòng ghen ghét, đố kỵ của Tô Nhạc lại dâng lên, cô ta không nhịn được nữa, mà chỉ tay thẳng vào mặt Mãn Mãn quát lớn " Tiện Nhân."
Mãn Mãn nghe xong, cũng chẳng thèm quan tâm đến Tô Nhạc, nhắm mắt, dúi đầu vào ngực Cố Minh Thiên như đang cố tình chọc tức ả ta.
" Thứ tiểu tam vô liêm sỉ, sao mày không chết đi, con khốn."
Tô Nhạc vẻ mặt đầy tức giận, hét lên.
Cố Minh Thiên nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, trừng mắt nhìn Tô Nhạc, giọng nói đầy đe doạ " Cẩn thận lời nói."
Nhìn thấy dáng vẻ anh bênh vực cho Mãn Mãn, trong lòng Tô Nhạc càng trở nên mất tình hơn, dùng những từ ngữ để chọc ngoáy anh.
" Anh rể? Anh đang là bảo vệ cho cô ta sao? Chị em chết chưa được một tuần, vậy mà anh đã dẫn một con tiện nhân về nhà, và làm những chuyện đấy, anh không cảm thấy có lỗi với chị của em sao?"
"im miệng."
Cố Minh Thiên quát lớn, ánh mắt đầy dữ tợn nhìn Tô Nhạc, như muốn ăn tươi nuốt sống ả ta, anh gằn giọng " Đừng có nhắc đến cô ấy ở đây."
Tô Nhạc cũng không chịu thua kém, đứng cãi tay đôi với Cố Minh Thiên để đòi lại công bằng cho chị gái của mình.
" Uổng công chị tôi hết mực yêu thương anh, vậy mà chị tôi mới mất, anh đã đem người phụ nữ khác về, tôi sẽ đi nói với cả báo chí rằng anh là một tên đểu cáng, tra nam."
Cố Minh Thiên cười lạnh " Muốn, thì tự đi mà nói."
Đứng trước thái độ đó của anh, Tô Nhạc tức không nói lên lời, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay bậm vào chảy cả máu, hít một hơi thật sau, nhắm nghiền hai mắt lại như đang tự kiềm chế cơn tức giận.
Cố Minh Thiên không muốn lãng phí thời gian, bế Mãn Mãn đi qua Tô Nhạc, vừa mới đi qua ả ta mở mắt buông lời châm chọc " Anh rể, rồi anh sẽ phải hối hận."
Anh nghe xong, cũng không muốn để tâm, bế Mãn Mãn đi một mạch lên lầu.
Mãn Mãn khẽ liếc nhìn ra phía sau lưng Cố Minh thiên, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như dao của Tô Nhạc đang nhìn mình, không một chút hoảng sợ, mà cô còn dùng ánh mắt đầy diễu cợt đáp lại, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Cố Minh Thiên nhìn thấy, nhưng anh không vội vạch trần ngày, chỉ đang suy nghĩ trong lòng " Rốt cuộc bản thân mình, đang làm cái gì vậy?"
Sau khi hai người rời đi, Tô Nhạc móc trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm số.
Tiếng chuông vừa đổ thì có người bắt máy ngay lập tức.
Đầu dây bên kia là giọng nói ồm ồm, pha chút sự buồn bực của một người đàn ông trung niên, tầm 28 tuổi cất tiếng nói.
" Không phải tôi đã nói là cô ta biến mất rồi sao? Có bao nhiêu bản thảo thiết kế của cô ta, tôi đều đưa cho cô rồi, cô còn muốn sao nữa?"
Tô Nhạc bình tĩnh, tiếp lời.
" Tìm thấy cô ta rồi, Trần Mãn Mãn, con tiện nhân đấy đang ở trong nhà tôi."
" Cái gì?"
Người đàn ông bên kia nghe được thông tin này, thì rất sốc, kinh ngạc không thể tin vào tai mình.
Cả hai kẻ xấu xa đó cứ trò chuyện, lên kế hoạch, một âm mưu dành cho Mãn Mãn, cho đến tận 10 phút sau. Tô Nhạc tắt máy và một nụ cười đầy mưu mô hiện lên khuôn mặt ả ta.
Lúc này, trong phòng chỉ có hai người, Cố Minh Thiên tự tay giúp cô chuẩn bị nước tắm, chu đáo lấy một bộ đồ để gần đấy.
" Nước vừa đủ ấm, tắm đi."
Mãn Mãn cũng không đáp trả lại, im lặng mà đi đến bồn tắm, vừa mới chạm đầu ngón tay xuống nước, cô giật mình, rút tay lại " Đau quá." thầm nói trong lòng.
Cố Minh Thiên cau mày " Lại muốn giở trò gì nữa, sao không tắm đi?"
" Anh... Muốn nhìn tôi tắm sao?"
Đáp lại câu hỏi của anh, là một câu hỏi ngược lại, tưởng rằng sẽ khiến anh khó chịu mà bỏ đi, nhưng hình như cô đã tính sai.
Cố Minh Thiên không đáp lại ngay, mà liền cởi bỏ chiếc áo vest đen đắt tiền, ngay sau đó là áo sơ mi đang mặc trên người được vứt xuống nhanh chóng, hành động này làm Mãn Mãn có chút bối rối " Anh đang làm gì vậy?"
" Tắm cùng cô."
" Cái gì cơ?"
Cố Minh Thiên trả lời một cách bình thản, giống như đây là một chuyện hiển nhiên, nhưng Mãn Mãn lại không muốn chút nào, cô bối rối, vội tìm lý do " Tôi... Tôi sợ tắm chung với người lạ..."
Còn chưa kịp nói xong thì Cố Minh Thiên đã đứng ngay sát mặt Mãn Mãn, cúi đầu, miệng ghé sát vào tai cô thì thầm " Ngoan, tắm chung nhiều... Sẽ không còn sợ nữa."
Chợt cô rùng mình một cái, cơ thể theo phản xả muốn dùng hai tay để đẩy anh ra, nhưng anh như hiểu được ý định của cô, liền buông lời chặn đầu trước " Cô hứa sẽ nghe lời, mới đây thôi mà đã quên, lúc ở trong căn phòng đó rồi sao?"
Nhắc đến căn phòng đấy, Mãn Mãn lại sợ hãi, bất giác run lên, không gian kín ấy thật sự rất ngột ngạt và nó xén lấy đi cái mạng nhỏ này của cô.
Đôi mắt cô bỗng trìu xuống, như muốn né tránh anh, giọng nói nhỏ đi, không cảm xúc phát ra từ miệng cô " Anh muốn thì..."
Còn chưa để Mãn Mãn nói xong, Cố Minh Thiên đã trực tiếp bỗng cô lên, làm cô bị một phen kinh hãi " Anh làm gì vậy?"
" Làʍ t̠ìиɦ."
" Cái gì? Ngay tại đây sao? Cố Minh Thiên, anh điên rồi, mau buông tôi ra, thả tôi xuống."
Mãn Mãn hình như lại quên mất đi là bản thân đã từng hứa gì, vẫn chứng nào tật nấy, chưa thể thích nghi ngay mà vùng vẫy, chống chả.
" Trần Mãn Mãn là cô nói ăn gì cũng được, tôi cho cô ăn tôi, cô còn muốn thế nào?"
" Cái gì chứ? Cái đồ ảo tưởng, vô liêm sỉ nhà anh, anh lừa tôi, đồ lừa đảo."
Vừa nói, cô vừa khóc nức lên. Thật không hiểu nổi, mới đây còn ngoan ngoãn ,bây giờ lại làm ầm lên nhất quyết không cho anh làm chuyện đấy.
"Trần Mãn Mãn cái đầu ngu dốt, nói trước quên sau của cô, có tin tôi lại ném cô vào căn phòng đó một lần nữa không?"
Cố Minh Thiên tức giận, anh quát lớn, không thể chịu đựng được cái tính lật mặt này của Mãn Mãn, nói một mà quên hai.
" Là tôi muốn đi ăn, nó gọi là thức ăn, chứ không phải con người anh. Anh bớt ảo tưởng, tự cho mình là hay đi, con người anh thật kinh tởm."
Nghe những lời mắng phát ra từ miệng Mãn Mãn, đột nhiên anh khựng lại, đôi mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô, rồi buông thõng hai tay, làm cô bất ngờ ngã xuống sàn.
" Bịch."
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Minh Thiên đã dùng tay bóp chặt cổ của cô, giọng đay nghiến " Cô nói lại một lần nữa xem."
"Anh... Anh buông..."
Mãn Mãn mặt tái đi, bị bóp đến khó thở, hai tay cứ cào cấu vào tay anh, muốn gỡ bỏ tay anh ra nhưng vẫn không thể.
" Đúng là không biết điều."