" Làm cái gì thế, biết mấy giờ…"
Còn chưa kịp nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt lườm đầy hung dữ của anh.
Bác sĩ Dương giật mình, tỉnh cả ngủ, đi thẳng vào công việc.
Sau một hồi chuẩn đoán, bác sĩ kết luận " Mãn Mãn vì quá sợ hãi mà ngất đi thôi, không ảnh hưởng gì cả… cậu yên tâm về ngủ đi, không thì tôi đi ngủ lại đây."
Ngáp một tiếng kéo dài, vỗ vai anh rồi đi về phòng.
Đứng bên cạnh giường mà không ngừng nghĩ đến những lời nói hôm nay của cô, có lẽ anh đã quá ác độc khi đối xử với cô như vậy, trong lòng dâng lên thứ cảm giác vô cùng khó chịu.
Bất chợt anh khẽ nói, nhưng chỉ đủ để anh nghe thấy " Tôi có thể theo đuổi em lại được không?"
Ánh nhìn đầy ầu yếm nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say kia.
Liếc nhìn xuống đôi chân của cô, anh như nghĩ ra cái gì đó, ánh nhìn đầy ẩn ý.
Anh bước đến bên giường, đặt một nụ hôn yêu thương lên trán cô rồi mới rời đi, còn không quên " Chúc ngủ ngon."
Nhưng chỉ dám nói trong lòng.
Ting Ting.
Bất chợt một dòng tin được gửi đến, anh mở ra xem.
Sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức rời khỏi nhà mà không cần ngủ, lái xe trực tiếp đi đến một nơi nào đấy.
Sáng hôm sau, Mãn Mãn tỉnh dậy thì đã thấy bản thân mình ở trên giường, với nét mặt đầy khó hiểu " Hôm qua, rõ ràng đang ở nghĩa địa hoang mà???"
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Nhiên đã đẩy cửa đi vào, còn kéo theo một chiếc xe lăn, nhìn thấy cô tỉnh, nó hí hửng chạy đến.
" Phu nhân, chào buổi sáng, người thấy tốt hơn chưa?"
Cô lắc đầu tỏ ý không sao, cũng vui vẻ đáp lại nó bằng một nụ cười trìu mến, rồi hỏi thăm về thương của nó.
" Vết thương hôm qua của em sao rồi?"
" Phu nhân yên tâm, em không sao hết, cảm ơn phu nhân đã quan tâm…à đúng rồi…"
Nói đến đây, nó dừng lại, chạy đến chiếc xe đó, đẩy tới trước mặt cô rồi nói tiếp:
" Đây là xe lăn mà Cố Tổng chuẩn bị cho phu nhân đấy, ngài ấy bảo sẽ không giam cầm phu nhân nữa, để người có thể đi lại tự do, thoái mái cho thai nhi là cậu chủ nhỏ trong bụng phu nhân đó."
" Thai nhi sao?"
Cô nhướng mày, rồi lại khẽ cười nhạt, cảm giác hụt hững như hiểu ra gì đó, nghĩ trong đầu " Đến cuối cùng thứ anh ta quan tâm nhất, vẫn chỉ có đứa bé này mà thôi."
" Phu nhân có gì không vui sao.?"
Cô chợt giật mình khi nghe Nhiên hỏi, lúng túng đáp lại " Không, không có gì."
" Vậy em dìu phu nhân ngồi lên đây, rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho người."
" Được…à mà khoan đã."
" Phu nhân còn cần gì sao?"
" Anh ta… À không… Cố Tổng đi đâu rồi."
" Cố Tổng đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, không biết là chuyện gì, nhưng em thấy sắc mặt Cố Tổng khó coi lắm."
" Vậy sao?"
Nhiên gật đầu, rồi cô cũng không hỏi gì thêm, nó dìu cô ngồi lên xe lăn, chạm vào nó cô vừa vui lại vừa tủi thân, đáng lẽ đôi chân cô sẽ không tàn phế, nếu như không vì cái tính chiếm hữu của anh ta.
Ngồi một lúc, cô bắt đầu thấy chán, muốn ra ngoài hít thở chút không khí, nào ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa mới đẩy xe đi đến cầu thang thì lại gặp ngay Tô Nhạc đi ra, cả hai chạm mặt nhau.
Cô không muốn nói chuyện với Tô Nhạc, định đẩy xe rời đi, nhưng ả ta đâu dễ dàng buông tha cho cô, nói với giọng điệu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, châm biếm.
" Sao vậy? Nhìn thấy tôi sợ tới mức muốn cúp đuôi bỏ chạy rồi sao?"
Mãn Mãn không trả lời, vốn định không quan tâm, nhưng ả lại một lần nữa nhắc đến cái chết ba mẹ và thân thế của cô.
Giọng Tô Nhạc chảnh choẹ cất lên: " Làm gì đi vội như vậy chứ, không muốn báo thù cho cha mẹ và làm rõ thân thế sao?"
" Cô rốt cuộc muốn gì?"
Ánh mắt không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào Tô Nhạc, ả ta cũng chẳng phải dạng vừa, bật cười như một kẻ điên rồi khinh bỉ nhìn cô.
" Mày thật sự không nhớ gì đến mọi chuyện quá khứ của mày sao?"
Mãn Mãn nhíu mày đầy sự khó chịu " Chuyện quá khứ của tôi, thì liên quan gì đến cô?"
" Sao lại không liên quan? Nó cực kỳ, cực kỳ liên quan là đằng khác."
Vừa nói, ả ta vừa đi đến vịn vào xe lăn của cô, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và chế nhạo, tiếp tục nói: " Mày không phải con cháu nhà họ Trần và ba mẹ mày, chính là những kẻ đứng đằng sau tất cả mọi việc, chỉ để bắt cóc được mày, tẩy não và nuôi lớn, phục vụ cho mục đích cao thượng hơn."
" Nói dối, dù ba mẹ tôi đã chết, tôi cũng không cho phép cô xúc phạm đến danh dự của hai người."
Mãn Mãn tức giận, nói lớn như quắt vào mặt Tô Nhạc.
Tô Nhạc nhếch mép, cười khinh bỉ " Mày vẫn cho rằbg ba mẹ mày là người tốt sao? không tin, thì đi hỏi trực tiếp chú Tư của mày đi, ông ta là người gây ra tai nạn cho ba mẹ mày và cũng là người đã lên kế hoạch để bắt cóc mày."
" Chú Tư sao? Không thể nào? Nếu như lời cô ta đúng, vậy mình là ai? Tại sao mình không thể nhớ được gì?"
Bỗng đầu cô đau lên dữ dội, hai tay ôm đầu la lớn, từng hình ảnh mờ ảo bắt đầu, dần hiện lên.
Nhân lúc cô hoảng loạn không để ý đến Tô Nhạc, một ý nghĩ độc ác hiện lên trong đầu của ả, nụ cười đầy dã tâm, bước vòng qua sau lưng cô, định đẩy cô xuống cho sẩy thai.
Sát khí đầy trong ánh mắt " Tiện nhân đi chết đi."
Nhưng mọi việc không như Tô Nhạc nghĩ, cảm nhận được sát khi nguy hiểm từ phía sau, ngay khi Tô Nhạc dùng tay để đẩy xe cùng với người Mãn Mãn rơi xuống, thì cô đã nhanh tay cầm lấy cổ áo ả ta, cũng vì thế mà ngã theo.
Cả hai bị mất đà cùng lao xuống, sợ hãi kêu lên " Aaaaaa.’
Cô không sợ chết, chỉ sợ mất đi đứa con trong bụng một lần nữa, trong đầu không vang vọng sự giúp đỡ " Cứu với."
Cũng may vừa kịp lúc Cố Minh Thiên quay trở về nhìn thấy, anh kinh ngạc gọi lớn tên cô,:
" Mãn Mãn." Rồi nhanh chân chạy đến đỡ.
Nhưng chính từ giây phút này, trái tim cô đã chết hoàn toàn.
" Tại sao? Anh nói yêu tôi cơ mà?" tiếng lòng đến chua xót.
Đôi mắt ngấn lệ, ánh nhìn đầy tuyệt vọng khi nhìn thấy người mà anh đỡ lại là Tô Nhạc, chứ không phải cô.
Vừa hay bác sĩ Dương cũng đi ra ngay sau đó , nhanh chóng dùng cơ thể đỡ lấy người Mãn Mãn.
"Rầm " lên một tiếng, chiếc xe lăn nằm lăn lông lốc xuống.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động lớn cũng ủa chạy ra.
Mãn Mãn dù đã được bác sĩ Dương dùng cơ thể làm đệm cho cô ngã đè lên, nhưng cô đang mang thai, cái thai lại đang không ổn định, cô ôm bụng đau lên dữ dội.
" Đau…đau quá…"
Bác sĩ Dương mặt tái méc hét lên " Mau đưa Mãn Mãn lên phòng" Rồi cố chống người đứng lên.
Cố Minh Thiên sau khi đỡ được Tô Nhạc, nhìn thấy cô đau đớn ôm bụng nằm quằn quại trên đất, anh kêu lớn tên cô " Mãn Mãn."
Đang định chạy đến bên cô, nhưng Tô Nhạc đâu dễ gì mà buông tha anh, ả ta giả bộ đau lên dữ dội không thua kém gì Mãn Mãn, giọng nói yếu ớt “Anh…Anh rể…em đau quá…cứu em với.”
Rồi ôm chặt lấy cổ anh không buông.
Mọi người thấy thế thì liền lao đến, một nửa đến chỗ Mãn Mãn, nửa còn lại đến chỗ Tô Nhạc.
Tô Nhạc không ngừng la lên " Anh rể…em đau…mau đưa em tới bệnh viện đi."
Cố Minh Thiên do dự, một người là em gái của người vợ đã chết vì lời hứa phải chăm sóc tốt cho ả ta, còn một người là anh yêu tìm đủ mọi cách để có được và đứa con trong bụng cô ấy.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, vì sự hối thúc của mọi người. Đến cuối cùng, anh đã bế Tô Nhạc rời khỏi đó và đưa ả ta đến bệnh viện.
Mãn Mãn nhìn theo mà lòng đầy đau đớn.
Tô Nhạc còn không quên nhìn cô với ánh mắt khinh thường, nụ cười đầy đắc thắng, thầm mừng trong lòng " Thấy chưa? Đến cuối cùng người anh rể chọn vẫn là tao, còn mày chỉ là một con tiện nhân thế thân mà thôi."
Mãn Mãn như hiểu được những lời nói trong ánh mắt của Tô Nhạc, gương mặt đau khổ đến quặn lòng, đôi mắt đau buồn ấy đang khóc, nhưng chỉ có riêng một bên mắt chảy xuống một hàng lệ, nó mặn chát, cay đắng.
Thầm than trách trong lòng: " Anh nói yêu tôi, muốn tôi ở bên cạnh, nói sẽ bảo vệ tôi…là đây sao? Cố Minh Thiên… cứ như ông trời đã định sẵn, gặp anh là một kiếp nạn tôi phải trả qua vậy… anh muốn tôi chấp nhận anh thế nào đây??? Thật nực cười."
Nước mắt cứ rơi, cứ nhìn theo bóng dáng hai người đó khuất đi đầy bi thương, lòng cô đau tới mức toàn cơ thể như không còn cảm giác nữa, cơn đau bụng cũng như không còn nữa, mỉm cười đầy đau thương và khuôn mặt của sự thật vọng
Bác sĩ Dương bế cô trên tay, không ngừng gọi tên cô, nhưng cô không muốn nghe nữa, hình ảnh dần tối đi, âm thanh cũng bắt đầu nhỏ dần, rồi biến mất, cơ thể như không còn sức lực buông thõng.
Anh đâu biết rằng. Nếu như mất đứa con này, anh sẽ vĩnh viễn không còn thấy cô nữa.
" Đúng là giả dối. Cố Minh Thiên… Tôi đã quá mệt mỏi với con người hai lòng của anh rồi."