Vu Nhược Sương chần chờ một chút, gật đầu một cái.
Ngôn Lạc Quân xuống xe, giúp cô mở cửa xe. Vu Nhược Sương đang định lên xe, mới đi đến cạnh cửa xe lại thấy “Hứa Tĩnh Hàm” cũng ở bên trong.
“Ngôn phu nhân. . . . . .”
“Lên xe đi.” Ngôn Lạc Quân nói.
Vu Nhược Sương nhìn hắn, có chút không tự nhiên ngồi lên xe.
Xe lần nữa khởi động, Ngôn Lạc Quân hỏi: “Tại sao lại đứng đây bắt xe?”
Vu Nhược Sương nói: “Ngày hôm qua đi Hàn Quốc, hôm nay lại về trước một ngày cũng không nói cho người trong nhà mình sắp về, ai biết chờ nửa ngày cũng không bắt được xe.” Nói xong, cô quay đầu nhìn Bạch Ngưng hỏi: “Sao hôm nay hai người lại đến sân bay?”
Bạch Ngưng cười một tiếng theo thói quen, nói: “Hôm nay mẹ đi Mĩ, chúng tôi đưa bà đi.”
“Bác gái lại sang Mỹ sao? Chạy qua chạy lại hai nơi như vậy thật vất vả.”
Bạch Ngưng lại cười một tiếng.
Bây giờ cô hối hận vì đã ngồi ở phía sau rồi. Mặc dù cô cũng không muốn đến gần người ngồi đằng trước kia nhưng cũng không đến nỗi. Bây giờ ngồi cùng Vu tiểu thư này, không khí rõ ràng lúng túng. Ngôn Lạc Quân rốt cuộc có ý gì, ở trước mặt cô đưa người được coi là tình nhân lên xe, không phải cố tình khiến cô khó chịu sao?
Nhưng len lén nhìn Vu Nhược Sương bên cạnh, cô ấy không giống loại người đi làm tình nhân của người khác. Ngược lại giống một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang kiên cường độc lập.
Ngôn Lạc Quân cùng cô ta rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu như là quan hệ giống lời đồn thì không giống, nhưng nếu không phải vậy sao không khí giữa ba người bọn họ lại lúng túng như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Bạch Ngưng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Bây giờ Ngôn Lạc Quân không muốn ly hôn, nhưng nếu như hắn gặp được một người phụ nữ hắn yêu thật lòng, thật lòng muốn kết hôn, hắn còn có thể không ly hôn sao? Mặc kệ hắn và Nhược Sương có phải loại quan hệ kia hay không, dù sao hắn vẫn rất quan tâm bảo vệ cô ta, để cho vợ mình bị paparazzi “hội đồng” mà che chở cho cô ta rời đi, cũng vì cô ta mà mắng “Hứa Tĩnh Hàm” , không cho phép người khác có chút xíu bất kính nào với cô ta. . . . . . Có lẽ, bọn họ không phải người tình, mà là quan hệ mập mờ.
Vu Nhược Sương chắc hẳn cũng không muốn làm “tình nhân” để người ta khinh thường. Nếu cô ta và Ngôn Lạc Quân vô tình rơi vào bể tình thì sao? Phụ nữ là động vật sống vì yêu tình. Vì tình yêu mà có thể làm bất cứ chuyện gì, vứt bỏ tất cả. Cho nên, chỉ cần cô ta và Ngôn Lạc Quân có cơ hội yêu nhau sâu đậm, nhất định không gì cản nổi hai người họ.
Cô không muốn tiếp tục với Ngôn Lạc Quân, một giây cũng không muốn. Đáy lòng có cảm giác sợ hãi mãnh liệt, Ngôn Lạc Quân giống như một bông hoa anh túc, sẽ làm cô không muốn rời xa, sau cùng cô sẽ bị hắn ép đến đường cùng.
Len lén tháo nhẫn trên tay xuống, cô nhìn Vu Nhược Sương, cười nói: “Vu tiểu thư, đây là đồ cô mang từ Hàn Quốc về sao?”
Vu Nhược Sương gật đầu nói: “Đúng vậy, là mua trong một cửa hàng thủ công ở Hàn Quốc, em gái tôi thích những thứ đồ này, tôi chọn mấy thứ mang về cho nó.”
Bạch Ngưng nói: “Thủ công sao, cho tôi xem được không, tôi cũng rất thích những đồ thủ công!”
Vu Nhược Sương đưa túi cho cô, cười nói: “Em gái tôi thích vô cùng, giống như đứa trẻ con vậy.”
Bạch Ngưng búp bê sứ cùng búp bê vải trong túi, vui mừng nói: “Thật đẹp!” Nói xong, dùng một con búp bê để che rồi lén ném chiếc nhẫn vào túi.
“Sở thích này của cô thật giống em gái tôi.” Vu Nhược Sương cười nói.
Bạch Ngưng ngắm nghía xong trả túi lại cho cô, nói: “Vu tiểu thư rất thương em gái nhỉ.”
======
Chương 52: Nhân sĩ không rõVu Nhược Sương cười cười, thần sắc trên mặt hơi nặng nề.
Đến cửa Vu gia, Ngôn Lạc Quân xuống xe mở cửa xe cho Vu Nhược Sương, Bạch Ngưng cũng giúp cô cầm đồ xuống xe.
“Hôm nay thật cám ơn hai người, có muốn vào nhà ngồi một lát không?” Vu Nhược Sương nói.
Ngôn Lạc Quân lắc đầu, nói: “Không, em vào đi.”
“Ừ , vậy hai người đi đường cẩn thận.”
“Chị, sao hôm nay đã về rồi?” Một giọng nói êm tai truyền đến. Bạch Ngưng nhìn sang, chỉ thấy một cô gái như hoa sen từ Vu gia đi ra, nhìn rất quen, rất lâu mới nhớ ra cô ấy là người phụ nữ nói chuyện cùng Vu Nhược Sương ở tiệc cưới. Thì ra là em gái, không ngờ phong cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
Khi thấy Ngôn Lạc Quân đứng ở sau lưng Vu Nhược Sương, Vu Nhược Tình sửng sốt một chút, bất giác nhẹ giọng thì thầm nói: “Lạc Quân. . . . . .”
Vẻ mặt Ngôn Lạc Quân có chút không tự nhiên, mỉm cười nói: “Nhược Tình, hôm nay về nhà sao?”
“Tình nhi, ở bên ngoài làm gì vậy? Sao còn chưa vào?” Giọng nói đàn ông truyền đến, lại có một người từ trong nhà đi ra, là một người đàn ông có bề ngoài khí thế không kém gì Ngôn Lạc Quân.
Người đàn ông kia đi ra, nhìn thấy Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng thì dịu dàng trên mặt đột nhiên biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo, nói: “Anh cũng đến à?”
Vu Nhược Sương nói: “Hôm nay chị bắt xe ở sân bay, gặp Lạc Quân cùng phu nhân của anh ấy, bọn họ đưa chị về.”
Ngôn Lạc Quân cũng nói: “Chỉ là ngẫu nhiên thôi, nếu Nhược Sương đã về, vậy tôi cùng Tĩnh Hàm đi trước.”
“Ừ, nếu không ngồi một chút vậy về sớm cũng tốt, sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Vu Nhược Sương nói.
Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, cùng Bạch Ngưng lên xe. Lúc đóng cửa xe Bạch Ngưng nghe thấy người đàn ông kia dịu dàng nói: Tình nhi, đi thôi, mẹ nói em nôn rất nhiều nên nấu canh bao tử lợn hầm củ cải* cho em, mau vào ăn đi.”
Ngôn Lạc Quân đạp mạnh chân ga lái xe rất nhanh khiến Bạch Ngưng không kịp thích ứng.
Bạch Ngưng ngồi phía sau nhìn vẻ mặt hắn qua gương chiếu hậu. Nhìn âm u như vậy thì rõ ràng là tâm tình đại biến rồi.
Trực giác nói cho cô biết, Ngôn Lạc Quân rất khó chịu với người đàn ông vừa rồi.
Từ lễ phép cơ bản nên có khi sống cùng một nhà, Bạch Ngưng mở miệng hỏi: “Anh sao vậy, vì người đàn ông kia sao? Anh ta là em rể Vu tiểu thư phải không?”
“Không liên quan đến cô!” Ngôn Lạc Quân nói.
Cái kiểu nói hậm hực này khiến Bạch Ngưng vô cùng khó chịu, làm cái mặt quỷ hung ác với hắn, nói: “Lái xe chậm một chút thì chết người à!”
Ngôn Lạc Quân nhìn mặt quỷ của cô qua gương chiếu hậu, không nhịn được cười một tiếng, nói: “Cái kiểu ăn nói xúi quẩy này em học từ ai vậy, không có giáo dục gì cả.”
“Anh mới không có giáo dục, lái xe chậm một chút đi!”
“Em nói xem nếu như tôi chạy quá tốc độ thì cảnh sát giao thông mất bao lâu mới có thể đuổi kịp tôi?” Ngôn Lạc Quân đột nhiên hỏi.
Bạch Ngưng lườm hắn một cái, nói: “Cần gì phải đuổi theo? Trực tiếp chặn trước mặt không phải tốt hơn sao. Đồng chí cảnh sát giao thông của chúng ta có mạng Internet liên kết khắp nơi.”
“Vậy tôi muốn xem khi nào bọn họ chặn được tôi.” Nói xong, hắn liền tăng tốc.
Bạch Ngưng còn chưa kịp phản ứng đã dúi về phía trước, sau đó phát hiện xe mình trong nháy mắt đã áp sát vào ba bốn chiếc xe nhỏ phía trước.
“Này, anh làm gì đấy?” Bạch Ngưng kinh hoảng nói.
Ngôn Lạc Quân nhàn nhã nói: “Người bình thường gọi là ‘ đua xe ’”
“Đừng, đừng á!” Chưa bao giờ cảm nhận tốc độ cao như vậy khiến cô kinh hoảng , vội vỗ vai Ngôn Lạc Quân ngồi đằng trước, la lên: “Đừng làm loạn, sẽ xảy ra tai nạn đấy, anh đi chậm lại đi!”