Ngôn Lạc Quân bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giống như cảnh sát hình sự thẩm vấn chờ phạm nhân là cô tự nhận tội.
Cô lại không mở miệng. Cô không biết quan hệ của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, không biết nên nói gì. Hơn nữa dù cô thật sự theo dõi anh ta thì sao nào? Bọn họ không phải vợ chồng sao, anh ta và người phụ nữ khác uống cà phê dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong phòng tình nhân, chẳng lẽ lỗi là do cô chắc?
Cô không mở miệng khiến sự tức giận của Ngôn Lạc Quân càng tăng lên, nói: “Tôi cho rằng cô cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy.”
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nói: “Dù tôi ngu ngốc, anh cũng không có tư cách nói tôi.”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bình tĩnh, chậm rãi nói: “Những lời tôi nói với cô ngày đó, cô quên rồi sao?”
Nói cái gì? Bạch Ngưng không biết, quay đầu đi không để ý tới anh.
Quả nhiên con nhà giàu chẳng có kẻ nào tốt, lén lút để bị bắt mà còn làm ra vẻ bản thân thật vô tội. Thì ra hôn nhân của Hứa Tĩnh Hàm bi thảm như vậy.
“Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Ngôn Lạc Quân nói xong, dựa về đằng sau, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Bạch Ngưng nói: “Tôi không theo dõi anh, tôi vốn không biết anh ở quán coffee đó.”
“Tôi nhớ Hứa đại tiểu thư cô từng nói, cái loại quán coffee bình thường đó cô khinh thường vào.”
“Tôi vốn muốn vào khách sạn bên cạnh.” Ngữ khí của Bạch Ngưng không tốt.
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng: “Xem náo nhiệt sao?”
Bạch Ngưng cứng họng rồi, trả lời một câu rất ngu xuẩn: “Đúng.”
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng, không để ý tới cô.
Trong lòng Bạch Ngưng rất ấm ức, cũng quay đầu không để ý tới anh, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Trong lòng rất loạn.
Những thứ khác cô đều có thể không quan tâm, chỉ có mẹ. . . . . .
Trên người cô có ID (= chứng minh thư), cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được mẹ cô, sau đó. . . . . . Mẹ sẽ biết, cô chết rồi.
Làm thế nào bây giờ? Cô phải làm sao?
Lúc này Ngôn Lạc Quân gọi một cú điện thoại, sau khi bên kia nhấc máy chỉ nói một câu: “Lái xe đến Thủy Ngạn Thần Quang đón tôi.”
Xe chạy thêm một lúc, Tiểu Hà dừng xe trước cửa ‘Thủy Ngạn Thần Quang’.
Ngôn Lạc Quân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói với Tiểu Hà: “Đưa phu nhân về nhà.” Sau đó xuống xe, không thèm nhìn Bạch Ngưng một cái. Anh vừa mới xuống xe đã có một chiếc xe màu bạc chạy đến, dừng ở ven đường.
Bạch Ngưng xưa nay không có hứng thú với xe, chỉ nhìn thoáng qua nên không phân biệt được là xe hãng nào, cô cũng không có ý định này.
Sau khi Ngôn Lạc Quân đi Tiểu Hà lại lái xe, đi được một đoạn Bạch Ngưng nói: “Tôi không về, đưa tôi đến đầu đường Nhạc Gia.”
“Phu nhân, tiên sinh giao phó phải đưa cô về nhà.” Tiểu Hà làm khó nói.
“Vậy anh dừng lại, để tôi xuống xe.” Bạch Ngưng lại nói.
“Phu nhân, thật xin lỗi, tôi mới làm công việc tài xế này một tháng. Tiên sinh nói gì thì chính là cái đó.
=======
Chương 6: Lo Lắng“Phu nhân, thật xin lỗi, tôi mới làm công việc tài xế này một tháng. Tiên sinh nói gì thì chính là cái đó.
Bạch Ngưng không nói gì nữa. Cô đã biết địa vị của Hứa Tĩnh Hàm ở trong nhà —— hoàn toàn không có địa vị.
Ngôn Lạc Quân chính là lão gia cổ đại, là chủ nhân duy nhất trong nhà, ai cũng phải nghe hắn.
Chỉ có thể để đến ngày mai lại nghĩ cách khác, ngày mai lại tìm cơ hội đi thăm mẹ.
Hôm nay cô còn chưa uống thuốc, lại phải đi mua thôi.
Tiền mặt trong ví Hứa Tĩnh Hàm không nhiều lắm, chỉ hơn một vạn.
Thế nhưng hơn một vạn cũng bằng lương một tháng ban ngày cô đi làm, buổi tối tiếp rượu bồi hát ở hộp đêm, đau khổ cay đắng, mất hết tôn nghiêm mới có thể nhận được.
Ngày mai nếu như có cơ hội đi thăm mẹ, cô có thể sử dụng tiền của Hứa Tĩnh Hàm mua thuốc không? Dù trong lòng có áy náy, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm quyết định như vậy rồi tính.
Trở lại biệt thự, lúc đi ngang qua thư phòng Bạch Ngưng thấy máy vi tính bên trong.
Nghĩ đến sắc mặt mấy người kia, cô đi vào thư phòng, bật máy vi tính lên.
Không đợi cô mất công tìm kiếm, trên màn hình đã hiện ra cửa sổ tin tức, tiêu đề rất bắt mắt: “Nữ sinh đại học không chịu nổi nhục nhã nhảy lầu bỏ mình” . Trên tin tức cũng không có tình huống cụ thể, chỉ nói là cảnh sát đang điều tra. Nhưng bình luận phía dưới đã vô cùng náo nhiệt rồi.
Bạch Ngưng đọc qua, đều nói là muốn xử tội mấy người đàn ông kia…, cũng có người nói một sinh viên như cô ở trong phòng cùng những đàn ông kia làm gì, tám phần cũng là loại chẳng ra gì, đáng đời!
Thời gian đăng tin chỉ mới mấy tiếng trước, cũng không có quá nhiều tin tức. Không thấy cái gì có giá trị, cô đóng máy vi tính, đi về phòng vô lực nằm trên giường.
Đêm trước, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến hóa này khiến cô không biết nên đối mặt như thế nào.
Buổi tối Ngôn Lạc Quân không về, Bạch Ngưng lên giường từ rất sớm nhưng mãi đến sau mười hai giờ mới ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô nằm mơ rồi bừng tỉnh, ánh chớp bên ngoài thỉnh thoáng chớp lên sáng rõ, từng luồng ánh sáng như ánh đèn flash chiếu lên mặt cô.
Trong lòng vô cùng lo lắng, Bạch Ngưng không thể tiếp tục nằm xuống.
Cảm giác. . . . . . Mẹ gặp chuyện không may.
Không muốn trì hoãn một giây phút nào, Bạch Ngưng lập tức ngồi dậy bật đèn, nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi phòng.
Nghe được động tĩnh, bác gái cô còn không biết tên đã vừa mặc áo vừa chạy qua hỏi cô có chuyện gì.
Bạch Ngưng nói: “Mau gọi Tiểu Hà lái xe, tôi muốn ra ngoài.”
Bác gái vội vàng nói: “Phu nhân, bên ngoài đang có sấm sét đấy!”
“Tôi muốn ra ngoài, mau gọi anh ta lái xe!” Bạch Ngưng sốt ruột khó nén, giọng điệu nóng nảy trái ngược với dáng vẻ phu nhân nhà giàu. Bác gái gật đầu một cái đi gọi Tiểu Hà. Có lẽ là do bác gái đã nhắn nhủ nên Tiểu Hà cũng không nhiều lời, theo lời lái xe ra chờ ở cửa.
Bạch Ngưng lập tức lên xe, lại bảo Tiểu Hà đến Nhạc Gia.
Xe khởi động trong làn mưa to tầm tã, nhưng đi được vài mét đã chết máy.
Tiểu Hà khởi động lần nữa, cuối cùng vẫn không khởi động được.
Bạch Ngưng nóng lòng hỏi: “Sao rồi?”
“Không biết, tôi xuống xe xem một chút.”
Bạch Ngưng mở cửa xe thò đầu ra nhìn anh ta đi tới phía sau.
Tiểu Hà cầm đèn pin mở nắp ra nhìn một lát, nói: “Xe có vấn đề, phải đi sửa.”