Rất nhanh, cô đã tìm được ngày sinh, bệnh viện ra đời của bé con, còn có nhũ danh của bé: Hinh Hinh.
Thì ra nhũ danh của bé là Hinh Hinh. Cô bé thừa kế dung mạo xinh đẹp của cha mẹ, cực kì đáng yêu.
Đóng trình duyệt, ngồi trước máy vi tính một lát, cô đăng nhập vào số QQ của mình.
Có lẽ cô nên bỏ vứt bỏ tất cả quá khứ trước kia, nhưng cô lại không bỏ được.
Chỉ muốn nhìn thấy những người quen cũ, bạn học, bạn bè, những người mà khi gặp lại chỉ có thể là người xa lạ.
Rất nhiều avatar nhấp nháy, sau đó là một bức mail.
Chủ đề: Cho tới bây giờ chưa từng có nếu như;
Người gửi: Hạ Ánh Hi
Là anh, Hạ Ánh Hi. Trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn, cô mở ra mail ra.
Cho tới bây giờ chưa từng có nếu như
Bạch Ngưng. . . . . .
Bạch Ngưng. . . . . .
Lúc này anh mới hiểu, năm tốt nghiệp đó, anh đã sai lầm đến mức nào.
Ngày đó lúc em cự tuyệt anh, anh thấy rõ ràng sự đấu tranh trên nét mặt em, mà anh lại đắm chìm trong cảm giác nhục nhã cùng đau khổ của mình, hoàn toàn không để ý.
Nếu như ngày đó, anh hỏi em nguyên nhân, nếu như anh hỏi thăm từ những người khác, nếu như. . . . . . Cho dù chúng ta đã rời khỏi trường học, trong những ngày đêm mà anh nhớ em giá như anh hỏi em một tiếng, quan tâm em nhiều hơn một chút. . . . . . Có lẽ, ông trời sẽ cho chúng ta một kết cục khác.
. . . . . .
. . . . . .
Tình yêu của anh, ở trong tự ái cùng kiêu ngạo buồn cười kia đã vĩnh viễn rời xa anh. Anh hận sự quật cường của em, hận khách sạn tội ác kia, hận bốn kẻ cầm thú đó. . . . . . Anh hận tất cả, lại phát hiện, nên… hận nhất, là chính anh. Chỉ có mình anh mới có thể khống chế, nhưng anh không làm, nhưng anh không làm.
Nếu như ở trên trời em có nghe thấy, anh muốn đối nói với em một tiếng: anh yêu em, dù em nghèo khó hay giàu có, dù em có nghề nghiệp cao thượng hay là trợ lý hành chính thậm chí là hầu hát, dù em có yêu anh hay không.
Đây. . . . . . Bức mail anh viết cho cô sau khi cô bị báo chí đăng tin.
Là người thanh niên xuất sắc khoa luật, là người thanh niên được coi như “Hot boy”, là người thanh niên khiến cho cô luôn không nhịn được len lén nhìn – Hạ Ánh Hi.
Ngày Tốt nghiệp đó, anh đột nhiên nói với cô: “Bạch Ngưng, anh thích em, làm bạn gái của anh đi.”
Cô nói: “Không.”
Bộ dáng anh khi đó vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cô.
Trong ánh mắt đờ đẫn của anh cô xoay người rời đi.
Ba của anh, là giáo sư của trường , mẹ của anh, là một giáo sư trường khác, anh xứng với danh là con cháu dòng dõi thư hương. Mà cô, ba chết trong một vụ sập hầm, mẹ bệnh nặng, cô thì đang làm ở hộp đêm, cô lấy cái gì yêu anh?
Lúc này, phía dưới một avatar nhấp nháy, cô lập tức nhận ra đó chính là avatar của Hạ Ánh Hi.
Anh online lúc này, trùng hợp lại đúng lúc này!
Chăm chú nhìn màn hình máy vi tính thật lâu, cô từ từ di chuyển con chuột, mở ra avatar nhấp nháy.
Hạ Ánh Hi: Ai vậy? Sao lại vào số của Bạch Ngưng?
Hạ Ánh Hi: Cô biết Bạch Ngưng? Rất thân với cô ấy? Hay là. . . . . .
Hạ Ánh Hi: Bạch Ngưng, là em sao?
Cô trực tiếp out khỏi QQ, đóng máy vi tính lại.
Tất cả đều không thuộc về cô, khi cô còn chưa biết đi con đường nào, tất cả về Bạch Ngưng đều không còn liên quan đến cô.
Ngày hôm sau có tin tức, cảnh sát đã hoài nghi với lời khai của nhân chứng ở hộp đêm, bởi vì khám nghiệm tử thi cho thấy trên mặt cô có vết sưng đỏ, nghi đã bị người đánh. Trong cơ thể có thành phần Ketamine (1), nghi bị tiêm cũng uống Ketamine (thường gọi phấn K), không bị xâm phạm tình dục, hơn nữa màng trinh chưa bị rách.
Chuyện mâu thuẫn nhất với lời khai của nhân chứng ở hộp đêm đó là cô vẫn còn là xử nữ, vậy thì có thể chứng minh cô chưa từng làm gái gọi, khả năng rất lớn là không đồng ý bán thân cho đám người Trần Chí Dương!
Bạch Ngưng ôm tờ báo mừng rỡ thiếu chút nữa khóc lên, may mắn. . . . . . May mà có chút chứng cớ này, bằng không. . . . . .
Trong văn phòng tập đoàn Thịnh Thế, Ngôn Lạc Quân đang nghiêm mặt gọi điện thoại.
“Đây là những gì anh có thể làm sao?”
“Cái gì mà anh không nghĩ đến cô ta vẫn xử nữ! Đừng viện cớ với tôi!”
“Làm thế nào? Không phải anh biết rõ phải làm thế nào sao?”
“Nếu lại xảy ra vấn đề, không nên hỏi tôi phải làm thế nào.”
Bên kia điện thoại lại nói cái gì, Ngôn Lạc Quân tức giận vô cùng cúp điện thoại.
Lập tức, không quá hai ngày, có chị em tốt của cô trong hộp đêm nói rằng Bạch Ngưng đã đi vá màng trinh, bởi vì ở hộp đêm lần đầu phục vụ được khoảng một ngàn, còn nếu là lần đầu tiên, có thể bán được năm vạn. Tiếp cảnh sát lại tìm được tên bệnh viện cô giải phẫu, bệnh viện cũng đưa ra chứng cớ tương tự chứng minh Bạch Ngưng quả thật đi bệnh viện làm giải phẫu. Đồng thời, người giám định nghiệm thi cũng chứng minh, màng trinh trong cơ thể Bạch Ngưng đúng là nhân tạo.
Mấy người Trần Chí Dương cũng khai, đêm đó bọn họ ca hát, uống rượu chơi bời cũng rất vui vẻ. Lúc uống rượu Bạch Ngưng cũng tò mò vì lần đầu tiên chơi phấn K bọn họ mang đến, cũng cùng một vài bạn tốt của hắn định giá xong. Hắn tiến hành giao dịch trước, cho sáu vạn, một người khác hai ngàn, hai người còn lại không tham gia. Không ngờ vừa đến khách sạn cô lại đột nhiên đổi ý nói muốn mỗi người tám vạn. Trần Chí Dương tức giận, không muốn đổi giá tiền liền sinh ra tranh chấp. Trần Chí Dương tức quá đánh cô mấy bạt tai. Sau đó cô đột nhiên hét to một tiếng, chạy ra khỏi phòng, từ trên lan can nhảy xuống, có thể là do hút phấn K, sinh ra ảo giác.
Ngành Tư pháp bởi vì không đủ chứng cớ, không có cách nào khởi tố đám người Trần Chí Dương. Cuối cùng Trần Chí bởi vì đánh người khác, mang theo chất kích thích, bao gái mà bị tạm giam ba tháng, phạt hai vạn nguyên.
Bạch Ngưng để tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh dương, đôi mắt dần dần ướt át.
Có tiền có thể sui ma khiến quỷ, quả nhiên là có tiền có thể sui ma khiến quỷ.
(1) Ketamine ký hiệu là “K”, hoặc Kitat, loại thuốc độc bảng A. Ketamine thực chất là một loại thuốc gây mê, gây ảo giác, được sử dụng trong y học, là tiền chất gây mê dùng cho thú y và người. Nếu tiêm vào tĩnh mạch, chỉ sau một phút người bệnh nhanh chóng cảm nhận được cảm giác phân li và ngay lập tức, rơi vào tình trạng vô thức. Khi sử dụng có thể bị tăng huyết áp, nhịp tim nhanh, trụy hô hấp, nhìn đôi, buồn nôn, tăng trương lực cơ, ảo giác, kích động.
Nếu sử dụng Ketamine không đúng chỉ định, từ trạng thái mơ màng bị nhiễm độc đến mê sảng, bị kích động mạnh, không đi lại được, không cảm thấy đau đớn hoặc không nhớ điều gì đã xảy ra…; cảm giác nghe, nhìn, sờ, mó, ngửi, nếm mùi vị bị thay đổi méo mó, đặc biệt nguy hại là hệ hô hấp sẽ bị suy yếu, thậm chí sẽ gây ra sự co thắt thanh quản cũng như tắc đường thở.
======
Chương 18: Làm mẹBạch Ngưng để tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh dương, đôi mắt dần dần ướt át.
Có tiền có thể sui ma khiến quỷ, quả nhiên có tiền có thể sui ma khiến quỷ.
Tạm giam ba tháng, phạt hai vạn nguyên. . . . . .
Mạng của cô, mạng của mẹ, chỉ rẻ mạt như vậy, chỉ có chút giá trị như vậy!
“Phu nhân, sao cô khóc?” Bác Thẩm đứng ở sau lưng cô nói.
Bạch Ngưng cười nói: “Không sao, chỉ là mắt hơi chát.”
Bác Thẩm nói: “Mùa thu khô hanh, chát cũng đúng, về sau buổi chiều tôi sẽ làm chút canh bổ gan, như vậy mắt sẽ dễ chịu hơn.”
Bạch Ngưng cười cười, trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi: “Bác Thẩm, có lúc nào bác nghĩ, vì sao tôi lại muốn gả cho Ngôn Lạc Quân, tại sao muốn trở thành Ngôn phu nhân không?”
“Phu nhân, sao cô lại hỏi như thế? Tiên sinh tốt như vậy, gả cho tiên sinh không phải chuyện ai cũng muốn sao?”
Bạch Ngưng khẽ hừ nhẹ một tiếng, không nói.
Lúc này, một cô gái còn trẻ ôm Hinh Hinh chạy tới nói: “Bác Thẩm, mau, tiểu thư lại khóc nữa rồi!” Cô gái kia Bạch Ngưng biết, là một người giúp việc khác của Ngôn gia.
Bác Thẩm vội vàng nhận lấy đứa bé, ôm vào trong ngực dỗ dành.
Bạch Ngưng nhìn Bác Thẩm, thấy Hinh Hinh đang khóc cũng nghiêng đầu lại nhìn cô.
Bác Thẩm nhìn cô dường như có ý giao đứa bé cho cô, do dự một hồi lại cúi đầu dỗ đứa bé.
Bạch Ngưng căng thẳng trong lòng, nói: “Bác Thẩm, để tôi ôm một chút xem sao.”
Bác Thẩm dĩ nhiên là vui mừng không thôi, vội vàng giao Hinh Hinh cho cô. Bạch Ngưng có chút lạ lẫm nhận lấy Hinh Hinh, ôm vào trong ngực đứng dậy, cô không biết làm thế nào dỗ trẻ con chỉ có thể nói : “Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Mẹ ôm.” Cái từ mẹ, do dự một hồi lâu cô mới nói ra.
Mẹ. . . . . .
Mẹ của bé con – Hứa Tĩnh Hàm, sớm đã không biết đi đâu rồi.
Hinh Hinh tiếp tục khóc trong chốc lát, sau tiếng khóc từ từ nhỏ đi, nức nở một chút thì ngừng lại, mở đôi mắt ngấn lệ nhìn cô.
Bạch Ngưng nhìn đứa bé bỗng chốc biến thành con gái mình, trong lòng đột nhiên vô cùng chua xót.
Đứa bé này, sinh ra ở gia đình giàu có như vậy, nhưng lại không nhận được hạnh phúc.
Mẹ đứa bé dù trước đây đối xử với cô bé này thế nào thì giờ cũng đã không còn nữa.
Cha, chưa bao giờ thèm ngó ngàng đến con bé, chưa hỏi thăm được một câu, chưa bao giờ ôm con bé.
Mẹ của cô bé này không biết đã đi nơi nào, nhưng thân thể lại bị cô chiếm mất.
Biến hóa bất ngờ này không phải lỗi của ai cả, nhưng vì cô Hinh Hinh mới không có mẹ ruột. Những gì của Hứa Tĩnh Hàm cô đều không thể nhận, nhưng đứa bé này. . . . . . Có phải cũng có một phần trách nhiệm của cô hay không?
Có lẽ, cô nên chịu trách nhiệm với Hứa Tĩnh Hàm, nên chịu trách nhiệm với Hinh Hinh, nhưng. . . . . . Hôm nay cô đã sớm không biết làm thế nào chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Nhìn Bác Thẩm cùng người giúp việc trẻ tuổi, Bạch Ngưng nói: “Bác Thẩm, hai người đi làm việc của mình đi, Hinh Hinh để tôi ôm là được rồi.”
“Vậy, phu nhân có chuyện gì thì gọi tôi.” Bác Thẩm nói xong, cùng người giúp việc trẻ tuổi đi về phòng, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn cô, nói: “Phu nhân, thật ra thì tiểu thư rất nghe lời. . . . . .” Dừng một chút, dường như không biết nói cái gì cho phải, cười cười, nói: “Tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Bạch Ngưng xác định mình thấy được trong ánh mắt của Bác Thẩm sự thương tiếc Hinh Hinh.
Suy nghĩ một chút, một người mẹ yêu con lại không thể ở bên cạnh con mình phải ra ngoài đi làm kiếm tiền đóng học phí cho con gái, nhìn một đứa bé còn nhỏ lại bị cha mẹ đối đãi lạnh lùng, sẽ có cảm giác gì?
Cả cô cũng không nhìn nổi, huống chi là người luôn chăm sóc đứa bé như Bác Thẩm?
Cúi đầu, Tiểu Hinh Hinh vẫn trợn tròn mắt nhìn cô.
Bạch Ngưng ôm lấy bé vào trong ngực, nhẹ nhàng cười nói: “Hinh Hinh, từ giờ, con chính là con của mẹ, được không?”
Sau bữa cơm chiều Bạch Ngưng ôm Hinh Hinh ra vườn hoa ngồi, nhìn đứa bé trong ngực nói: “Tản bộ thật mệt mỏi, chúng ta ngồi nghỉ, được không?”
Hinh Hinh cười “A a” mấy tiếng, sau đó đem ba bốn ngón tay bỏ vào trong miệng.
Bạch Ngưng nhìn thấy, bắt lấy cánh tay của bé, nói: “Tay bẩn, không cho ngậm.”
Đợi cô vừa buông tay, Hinh Hinh lại bỏ ngón tay vào trong miệng lần nữa.
Bạch Ngưng lấy xuống.
Hinh Hinh lại bỏ vào lần nữa.
Bạch Ngưng giả vờ cau mày nói: “Không cho ngậm là không cho ngậm.” Nói xong, lại kéo cánh tay của bé ra.
Hinh Hinh lại bỏ vào trong miệng, còn cười rất vui vẻ, nghiễm nhiên cho là đang chơi trò chơi.
Bạch Ngưng cũng đùa giỡn cùng bé, càng không ngừng rút tay bé từ trong miệng ra, Hinh Hinh lại càng không ngừng cho vào.
Lặp lại nhiều lần sau, Hinh Hinh không ngậm vào nữa, Bạch Ngưng kinh ngạc nghĩ, con bé không nghịch nữa sao?
Đang lúc cô không để ý, điều chỉnh tư thế ôm thì Hinh Hinh nhanh chóng đưa ngón tay bỏ vào trong miệng, mút một cái, sau đó lại lập tức lấy ra, tiếp theo liền nhìn cô hả hê cười.
Gặp tình hình này, Bạch Ngưng không nhịn được cười ha ha, lập tức ôm lấy bé, chuẩn bị đi nói cho Bác Thẩm chuyện vừa buồn cười vừa thú vị này.
Ngẩng đầu lên, lại thấy Ngôn Lạc Quân đang đứng ở trước mặt cô.