Lần này Ngôn Lạc Quân cảm thấy rất hứng thú mà đọc hết cả bài báo, sau đó nhìn chằm chằm vào hai tấm hình, tâm tình thật tốt.
Phản xạ có điều kiện, tiềm thức. . . . . . Người phụ nữ này, thích hắn thì cứ nói thẳng đi, còn giả bộ như rất ghét hắn, cô cũng chơi lạt mềm buộc chặt sao?
Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, Ngôn Lạc Quân để tạp chí xuống, nói: “Vào đi.”
Năm phút sau, Tạ Tiểu Quang trở lại bộ phận lập kế hoạch.
“Sao rồi sao rồi?” Đông đảo đồng nghiệp hỏi.
Tạ Tiểu Quang cúi thấp đầu, không nói lời nào.
“Tiểu Quang, rốt cuộc thế nào anh mau nói đi, Tổng giám đốc có. . . . . .” Nữ đồng nghiệp sắc mặt trầm trọng không đành lòng nói ra kết quả xấu nhất. Hạng mục lần này nhận được sự phản hồi không tốt, đúng lúc tâm tình Tổng giám đốc không tốt lại đụng phải chuyện như vậy, xem ra tình huống quả thật không ổn.
“Tiểu Quang, không sao chứ, đang nói với anh đó.” Một đồng nghiệp nam khác nói.
Tạ Tiểu Quang ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói: “Tôi cũng thấy kì lạ là sao tôi vẫn ở đây? Tổng giám đốc sao lại tốt bụng tha cho tôi chứ?”
Lời này vừa nói ra, những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu sững sờ, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, đấm một quyền vào trên lưng hắn nói: “Anh thật quá đáng? Bị anh dọa chết rồi, còn tưởng anh bị đuổi việc !”
Tạ Tiểu Quang xùy nói: “Đâu có dễ bị mang đi xào như vậy? Chẳng qua tôi nghĩ sẽ phải chịu chút trừng phạt nhưng không ngờ Tổng giám đốc rất tỉnh táo nói lần này thất bại cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta. Thời gian vốn không đủ, chúng ta đều phải tăng ca gấp rút hoàn thành, có thành tích như vậy đã rất tốt rồi. Anh ta nói những lời tôi muốn nói, nhưng sao anh ta lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ lúc tâm tình không tốt sẽ nghĩ ra được những điều này sao?”
“Nói nhảm, nếu không sao người ta lại là Tổng giám đốc chứ?”
“Không đúng, tâm tình Tổng giám đốc dường như cũng không hẳn không tốt, hình như còn hơi vui vẻ?” Tạ Tiểu Quang vẫn cúi đầu tự nói, sau đó lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Về sau trong giờ làm việc không cho xem tạp chí, không cho chơi điện thoại di động, không cho tụm năm tụm ba nghị luận thành viên công ty, đặc biệt là cấp boss, biết chưa?”
“Đã biết.” Các đồng nghiệp mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu chăm chỉ làm việc.
Tạ Tiểu Quang đi tới trước mặt cô gái trẻ tuổi, ném tạp chí lên trên bàn của cô.
“Cất đi, về sau đừng lấy ra nữa.”
Cô gái ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Oa, thì ra tâm tình Tổng giám đốc tốt thật sao, thậm chí còn trả lại cả tạp chí!”
Sau hai ngày về muộn, Ngôn Lạc Quân lại một lần khác thường về sớm, không ngờ lại không thấy Hứa Tĩnh Hàm.
“Phu nhân đâu?” Ngôn Lạc Quân lại hỏi.
“Phu nhân buổi sáng. . . . . .” Bác Thẩm đang định nói, Tiểu Hà đã đánh xe vào vườn hoa, dừng lại, Bạch Ngưng từ trên xe đi xuống.
Nhìn thấy gió xuân trên mặt Bạch Ngưng, Ngôn Lạc Quân hỏi: “Đi đâu vậy?”
Bạch Ngưng cúi đầu đi bộ giờ mới nhìn thấy hắn, giật mình nói: “Anh về rồi à?”
Cô chịu nói chuyện với hắn khiến trong lòng hắn vui mừng lại khó hiểu.
Hắn dịu giọng lại hỏi: “Đi đâu vậy, sao muộn như vậy mới về? Chân bị làm sao thế?”
Bạch Ngưng đắc ý nói: “Hừ, anh quản tôi à!” Nói xong liền hất tóc, đi vào trong nhà.
Ngôn Lạc Quân đưa mắt nhìn cô, quay đầu lại nói: “Tiểu Hà, vào thư phòng tôi.”
“Hôm nay dường tâm tình như phu nhân không tệ, cô ấy đi đâu làm gì ?” Bên trong thư phòng, Ngôn Lạc Quân hỏi Tiểu Hà.
Tiểu Hà đáp: “Hôm nay Phu nhân đến nghĩa trang, hình như đi bái tế bạn.”
“Chỉ là đi bái tế bạn thôi sao?”
Tiểu Hà gật đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Ngôn Lạc Quân không bỏ qua vẻ mặt của hắn, nói: “Có gì cứ nói, thấy cái gì nói hết cho tôi biết.”
Tiểu Hà nói: “Lần trước phu nhân cũng đến nghĩa trang, lúc ra đi cùng một người đàn ông. Hôm nay phu nhân vào được hơn hai giờ thì người đàn ông kia cũng vào. Sau đó đến xế chiều phu nhân mới ra ngoài lên xe, không thấy người đàn ông kia. Hơn nữa nghĩa trang cũng có cửa ra vào khác.”
Hai mắt Ngôn Lạc Quân trở nên sắc bén , lạnh lùng nói: “Cậu nói là có thể bọn họ hẹn hò, hơn nữa không ở trong nghĩa trang cả ngày?”
Tiểu Hà cúi đầu nói: “Tôi không dám đoán.”
“Người đàn ông kia trông như thế nào?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
“Rất trẻ, cũng rất non nớt, khoảng 22 – 23 tuổi, giống như vừa mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt. . . . . . rất khá.” Tiểu Hà cúi đầu, lo lắng nói.
Ngôn Lạc Quân biết, Tiểu Hà đặc biệt nhớ được người đàn ông này chứng tỏ người kia nhất định rất khá.
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.” Ngôn Lạc Quân bình tĩnh kì lạ nói.
======
Chương 40: Lại bị dùng sức mạnhTiểu Hà gật đầu một cái ra khỏi thư phòng, trong lúc đóng cửa lại không khỏi thở phào một cái.
Ngôn Lạc Quân lạnh mặt, đứng lên ra khỏi phòng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Bạch Ngưng vội kéo quần áo lên tức giận nói: “Sao anh không gõ cửa!”
Ngôn Lạc Quân đi tới nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “Sao chân lại bị thương?”
“Ngã.” Bạch Ngưng vừa đổi giày, vừa nói.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào, trầy da thôi, băng bó một tẹo là ổn.” Nói xong, chỉ thấy Ngôn Lạc Quân chăm chú nhìn cô. Lúc này cô mới nhận ra dường như mình đã phạm vào một sai lầm ngu xuẩn.
“Đến bệnh viện rồi sao? Không phải cả ngày ở nghĩa trang à? Sao phải đi đường vòng đến bệnh viện không để Tiểu Hà lái xe đưa cô đi?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô hỏi.
“Bởi vì. . . . . . muốn ra ngoài đi dạo.” Lý do này cả cô cũng cảm thấy gượng ép.
“Người đàn ông kia, là ‘tiểu bạch kiểm’ cô nuôi bên ngoài sao?” Ngôn Lạc Quân lại hỏi.
“Cái gì mà tiêu bạch kiểm, anh đừng vũ nhục người tốt được không?” Bạch Ngưng lập tức cãi lại, lời vừa ra khỏi miệng mới biết mình lại trúng kế, lập tức nói: “Tiểu bạch kiểm gì, làm gì có tiểu bạch kiểm nào?”
Ngôn Lạc Quân hừ lạnh một tiếng, “Các người lén đi thuê phòng?”
“Ngôn Lạc Quân anh đừng có ghê tởm như vậy được không, chúng tôi chỉ quen biết sơ mà thôi, không bẩn thỉu như anh nghĩ đâu!” Nói xong, nhìn nụ cười nguy hiểm lại có chút hả hê của hắn, Bạch Ngưng hận không thể cắn đầu lưỡi của mình. Phạm lỗi lần đầu tiên, về tình có thể tha; phạm lỗi lần thứ hai, tội không đáng chết; lần thứ ba, cô chính là con heo ngốc!
“Nói như vậy quả thật cô có tiểu bạch kiểm rồi hả ? Như vậy nói cách khác, buổi sáng hôm nay cô ăn mặc tỉ mỉ là đi ra ngoài gặp hắn, còn trốn Tiểu Hà, sau đó buổi chiều trở về trên mặt nở hoa đào, bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo?” Ngôn Lạc Quân chậm rãi nói ra.
Bạch Ngưng tức đỏ mặt, trả lời: “Ai xuân tâm nhộn nhạo hả, anh mới xuân tâm nhộn nhạo ý, anh ngày ngày xuân tâm nhộn nhạo thì có!”
Ngôn Lạc Quân nhẹ nhàng cười, từng bước từng bước tới gần cô, Bạch Ngưng có chút sợ hãi không tự chủ lui về phía sau.
Trước khi cô kịp hành động hắn đột nhiên bắt được cô, kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô nói: “Tốt, tôi xuân tâm nhộn nhạo đấy, chồng cô đang ở trước mặt cô đúng là ‘ xuân tâm nhộn nhạo ’ thì sao nào?” Nói xong hôn lên môi cô.
Môi mềm bị hắn mút vào khẽ cắn, Bạch Ngưng có chút bối rối chỉ có thể ngậm chặt môi, sợ bị hắn cạy ra.
Không ngờ hắn hôn đủ môi cô rồi liền nắm lấy khớp hàm cô, bắt cô mở miệng. Đầu lưỡi mềm mại lại mạnh mẽ lập tức tấn công vào.
“Ưm. . . . . .” Bạch Ngưng muốn trốn, lại bị hắn bóp chặt lấy cằm. Chỉ hơi động đậy là hắn liền gia tăng sức lực, đau đến mức cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn bá đạo công chiếm từng ngóc ngách trong miệng cô, ép lưỡi cô dây dưa cùng hắn, đưa hơi thở mạnh mẽ của mình vào trong miệng cô.
Thần trí Bạch Ngưng đã chẳng còn mấy, chỉ cảm thấy môi lưỡi mình. . . . . . Đang bị hắn cường bạo.
Hắn đột nhiên dời tay đang đặt trên eo cô xuống, ấn mông cô dán sát vào mình, để cho dục vọng của hắn chạm vào giữa đùi cô.
Bạch Ngưng đột nhiên sợ hãi, cắn mạnh cho hắn một cái.
“Cô làm gì đấy hả!” Ngôn Lạc Quân đẩy cô ra, cau mày che miệng lại ngón tay vừa chạm vào đầu lưỡi, quả nhiên chạm đến máu.
Bạch Ngưng khẩn trương nhìn hắn, vừa thở vừa lui về phía sau, không ngừng dùng mu bàn tay chùi miệng.
“Anh ghê tởm!” Bạch Ngưng nhìn hắn nói.
“Tôi ghê tởm? Ban đầu theo tôi lên giường sao không thấy tôi ghê tởm. Bây giờ nhận một cái hôn thì nói tôi ghê tởm? Sao nào, bây giờ tôi đã cưới cô thì không còn giá trị lợi dụng sao?” Ngôn Lạc Quân lại dựa vào cô.