• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Hiện trường án mạng của chính mình

“Hôm nay khẩu vị phu nhân có vẻ rất tốt, tất cả đều ăn hết.” Bác gái cười nói.

Bạch Ngưng hơi cười, thế mới biết sai lầm của mình là ăn nhiều.

Ăn sáng xong, Hứa Tĩnh Hàm hoặc phu nhân nhà giàu sẽ làm gì?

Phú thương trẻ tuổi lấy Hứa Tĩnh Hàm bây giờ đang ở đâu?

Bạch Ngưng cẩn thận suy nghĩ, thời điểm cô viết luận văn cũng là lúc Hứa Tĩnh Hàm thông báo kết hôn, từ lúc đó đến bây giờ còn chưa tới một năm, chắc khoảng 9 tháng. Hai người bọn họ còn được coi là “Tổ hợp bề ngoài”, bởi vì không chỉ có Hứa Tĩnh Hàm là một đại mỹ nữ, tên phú thương kia cũng được xưng là người đàn ông năm chuẩn [1] đẹp trai hơn cả nam tài tử, hình như tên là Ngôn gì gì Quân đó.

Thật ra thì cô hoàn toàn không cần lo lắng, cho dù người khác cảm thấy cô khác thường, khác xa so với trước kia, vậy thì đã sao. Dù sao cũng không có ai nghĩ đến chuyện cô là một linh hồn nhập vào người khác.

Nghĩ được như vậy, cô quyết định phải làm chuyện mình muốn làm.

Trên lịch ghi hôm nay là mùng mười tháng mười, buổi tối cô đi ra ngoài là mùng chín tháng mười, gặp chuyện không may là lúc rạng sáng ngày mùng mười tháng mười. Nói cách khác, nếu như tất cả đều là thật, bây giờ cô mới chết không lâu. Cô muốn đến quán bar “Bồng Lai” xem một chút.

Nhưng bình thường Hứa Tĩnh Hàm ra ngoài bằng cách nào?

Bạch Ngưng lại trở về phòng, thấy vài bộ tóc giả trong phòng thay đồ.

Không nghĩ được quá nhiều, cô chọn một chiếc mũ, sau đó lại đeo một chiếc kính. Túi xách cũng ở đây, cô mở ra thấy ví tiền, thẻ tín dụng, tiền mặt đều có, lúc này mới cầm lấy đồ chuẩn bị ra cửa.

Lúc xoay người thấy một chiếc khẩu trang, nhớ ra ngôi sao ra cửa phải “Võ trang đầy đủ” nên cũng cầm luôn khẩu trang theo.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy bác gái vừa nãy. Bác gái nhìn cô nói: “Phu nhân muốn ra ngoài sao? Tôi đi gọi Tiểu Hà.”

Ra cửa mới biết Tiểu Hà là tài xế, lúc này đã chờ sẵn ở ngoài.

Bạch Ngưng lên xe, Tiểu Hà hỏi: “Phu nhân muốn đi đâu?”

Cô suy nghĩ một chút, không nói quán bar “Bồng Lai”, mà nói đường Huệ Tường.

Suốt dọc đường đi không nói bất kỳ câu nào, đến đường Huệ Tường, Bạch Ngưng xuống xe, Tiểu Hà đứng chờ tại chỗ.

Khẩu trang và kính đen gần như che cả khuôn mặt, tóc quăn cũng đổi thành tóc thẳng, Bạch Ngưng gấp gáp rồi lại hoảng hốt đi tới quán bar “Bồng Lai”.

Nhìn nơi mình chết, sợ rằng bất cứ ai cũng sẽ không thể bình tĩnh nổi.

Xa xa đã nhìn thấy đầy người vây xem náo nhiệt, nhiều xe, nhiều người, cảnh sát giao thông cũng nhiều.

Bạch Ngưng biết, tất cả đều là thật.

Cô thật sự đã chết rồi.

Cô không kiềm chế được chen vào, chỉ thấy được 1 góc bị phong tỏa.

Thi thể của cô nhất định đã bị mang đi rồi, nơi này chỉ còn lại một vũng máu mà thôi. Tim của cô đập dồn dập, từ từ đi về phía trước, giống như vũng máu đó của mình có lực hút vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này một người đàn ông còn trẻ quay đầu lại nhìn cô, sau đó kinh ngạc nói một tiếng: “Cô là. . . . . .”

Bạch Ngưng sợ hãi, cuống quít lui ra ngoài. Người đàn ông trẻ tuổi kêu một tiếng “Hứa Tĩnh Hàm” chạy theo cô ra khỏi đám người.

Xuyên qua đám người, Bạch Ngưng quay đầu lại nhìn, không thấy người đàn ông kia nữa, nhưng trong lòng vẫn hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, vội đi vào quán cà phê bên cạnh quán rượu.

Đi vào góc trong cùng, lòng của Bạch Ngưng cuối cùng cũng được thả lỏng. Ở chỗ này nhìn qua kính thủy tinh vừa khéo có thể nhìn thấy tình huống ở khách sạn trước mặt.

Không ngờ cô vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì có một ánh đèn flash chiếu về phía cô, sau đó vang lên tiếng “Tách tách”.

[1] Câu gốc là Kim cương vương lão ngũ (钻石王老五) ý chỉ những người đàn ông hội tụ những tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm tốn

=======

Chương 4: Phú thương trong truyền thuyết

Không ngờ cô vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì có một ánh đèn flash chiếu về phía cô, sau đó vang lên tiếng “Tách tách”.

Bạch Ngưng vội nhìn về phía nguồn sáng, trước mắt lại sáng lên, phía trước có hai người cầm máy ảnh đứng đối diện cô. Cô mới giật mình sợ hãi đứng lên hai người đã tiến tới hỏi: “Hứa tiểu thư, cô tới nơi này có phải vì theo dõi chồng cô Ngôn Lạc Quân tiên sinh hay không, nghe nói hai người ở riêng đã lâu đúng không? Có phải Ngôn tiên sinh thường cùng phụ nữ khác ra vào như vậy hay không? Cô có biết vị tiểu thư cùng uống cà phê với Ngôn tiên sinh lần này không?”

Lúc này, bên kia cũng truyền đến tiếng “tách tách”. Bạch Ngưng nhìn sang, một nam một nữ từ phòng tình nhân của quán cà phê đi ra ngoài, nam che chở nữ, cản ánh đèn của đám paparazzi.

“Ngôn tiên sinh, nguyên nhân ngài và Hứa tiểu thư bất hòa là bởi vì con gái sao? Ngài có định ly hôn không? Nghe nói ban đầu Hứa tiểu thư dùng đứa bé uy hiếp ngài kết hôn đúng không?”

Ngôn tiên sinh? Chồng Hứa Tĩnh Hàm Ngôn cái gì Quân đó?

Từng câu hỏi của đám paparazzi cũng truyền vào lỗ tai Bạch Ngưng, thật lâu sau cô mới biết rõ chuyện gì xảy ra —— cô vào nhầm chỗ? Chồng Hứa Tĩnh Hàm đang ở đây uống cà phê với một phụ nữ, cô chạy tới, thành tư liệu sống cho đám paparazzi tha hồ đoán.

Ngôn Lạc Quân và người phụ nữ được anh che chở đi qua trước mặt cô, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

“Hứa tiểu thư, có phải Ngôn tiên sinh đã ngả bài với cô rồi phải không, ngài ấy có nói đến chuyện ly hôn không?”

“Nghe nói cha mẹ Ngôn gia ghét bỏ cô vì scandal lúc trước quá nhiều, còn sinh con gái, phải không?”

Bạch Ngưng không biết làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là vòng qua bọn họ, vội vàng ra khỏi quán cà phê.

Một bàn tay to giữ cổ tay cô lại, bước nhanh ra khỏi cửa chính.

Chính là Ngôn Lạc Quân. Anh ta đã đưa người phụ nữ kia đi, quay lại quán cà phê.

Bạch Ngưng bị anh ta kéo ra phía sau. Tay của anh rất ấm áp, nhưng cô lại không cảm thấy ấm áp, thậm chí trong tiềm thức còn kháng cự anh.

Đám paparazzi vẫn còn đuổi theo phía sau, Ngôn Lạc Quân lôi kéo Bạch Ngưng vừa đi vừa nhìn chung quanh, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát.

Lúc này Bạch Ngưng thử thăm dò nói: “Tôi bảo Tiểu Hà dừng xe ở đường Huệ Tường.

Ngôn Lạc Quân nghe vậy lập tức kéo cô đi về phía đầu đường.

Tiểu Hà thấy hai người đã sớm khởi động xe lui tới đây. Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng nhanh chóng lên xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe. Tiểu Hà vội vã lái xe đi, bỏ lại đám paparazzi phía sau.

Không khí trong xe bình tĩnh nhưng thực ra lại ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.

Bạch Ngưng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô chỉ muốn tới xem “mình” một chút, sau đó nghĩ cách đi thăm mẹ.

Ngôn Lạc Quân bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giống như cảnh sát hình sự thẩm vấn chờ phạm nhân là cô nhận tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK