“Cô rất giống một người.” Hạ Ánh Hi đột nhiên nói.
Trái tim Bạch Ngưng nhảy lên một cái, cười nói: “Người khác đều nói tôi giống một minh tinh.”
“Hứa Tĩnh Hàm.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng gật đầu: “Đúng, đều nói như vậy.”
“Quả thật rất giống.” Hạ Ánh Hi nói, “Đặc biệt là khi đeo cái kính này.”
Bạch Ngưng cười nói: “Các sao sợ lộ mặt, lớn lên giống ngôi sao cũng sợ.”
Trên mặt Hạ Ánh Hi cũng lộ ra một nụ cười khó thấy.
“Anh cười rồi, thật tốt.” Bạch Ngưng nói.
Hạ Ánh Hi lại nhìn cô thật lâu, nói: “Cô không giống người không quen biết, có vẻ như cô rất quen với tôi cùng Bạch Ngưng, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?”
Bạch Ngưng lắc đầu một cái, nói: “Có một số người, ở bên nhau cả đời cũng cảm thấy xa lạ, có một số lại chỉ cần một ánh mắt đã cảm thấy quen thuộc.”
Hạ Ánh Hi cười cười. Tựa như hắn đối với Bạch Ngưng, chỉ một ánh mắt liền không thể nào quên.
Hai người cùng nhau trở về, Bạch Ngưng hỏi: “Anh vừa mới tốt nghiệp, công việc có ổn không?” Trước nghe nói anh nghe theo ý của cha mẹ, ở lại trường học cũ nhậm chức, không biết có phải thật vậy hay không.
Hạ Ánh Hi nói: “Vốn đã ổn định, bây giờ lại không ổn định rồi.”
“Sao vậy?” Bạch Ngưng hỏi vội.
Hạ Ánh Hi nói về: “Vốn tôi luôn tôn kính, tán thành cha mẹ, con đường bọn họ chọn cho tôi, tôi cảm thấy hẳn là đúng. Nhưng Bạch Ngưng chết đi, thay đổi quá nhiều suy nghĩ của tôi. Tôi không thể nào thuyết phục mình làm một thầy giáo hay học giả không tranh quyền thế hoặc những chức vị thoạt nhìn cao thượng. Tôi sẽ làm điều tôi muốn làm, làm một luật sư. Có lẽ tôi sẽ nhận được một vụ án giống vụ án của Bạch Ngưng, khi đó có thể tôi sẽ giúp được những người chịu oan giống cô ấy.”
Bạch Ngưng dừng bước. Đôi mắt đằng sau mắt kính đã ướt đẫm rồi.
Hạ Ánh Hi, anh như vậy, bảo em sao có thể chịu đựng nổi đây, bảo em sao có thể an tâm buông tha tất cả những điều thuộc về thế giới của Bạch Ngưng?
Sợ nước mắt chảy xuống sẽ bị anh nhìn thấy, Bạch Ngưng vội vàng xoay người, bước nhanh về phía trước.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn nói: “Anh không bỏ được cô ấy cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng dù sao cô ấy cũng đã mất, con đường anh đi vẫn còn dài lắm. Anh không thể vì cô ấy mà. . . . . .”
“Tôi không vì cô ấy, tôi là vì chính mình.” Hạ Ánh Hi nói.
“Là tôi muốn làm luật sư, là tôi muốn tự mình làm nên chuyện, tôi chỉ muốn để cho bản thân mình được dễ chịu, được an tâm một chút mà tôi. Chẳng qua sự an tâm của tôi, thoải mái của tôi có liên quan đến Bạch Ngưng mà thôi.”
Bạch Ngưng không biết nói gì hơn. Trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng: “Này, anh cũng phải vì cô ấy mà tự bảo trọng nhé. Luật sư cũng không dễ làm.”
Ra khỏi nghĩa trang, đã thấy Tiểu Hà chờ sẵn.
Bạch Ngưng quay đầu lại nói với Hạ Ánh Hi: “Mấy ngày nữa, là 49 ngày của cô ấy, anh biết không?”
“Có.” Hạ Ánh Hi nói.
“Tôi cũng sẽ đến, có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp lại .” Bạch Ngưng nói xong, cúi thấp đầu, xoay người lên xe.
Hạ Ánh Hi nhìn theo xe đi xa thật lâu, mới thu hồi ánh mắt, rời khỏi nghĩa trang.
Trên đường về nhà, Bạch Ngưng vẫn suy nghĩ con đường tương lai.
Cô xác định muốn ly hôn, nhưng không biết sau khi ly hôn nên làm gì.
Làm Hứa Tĩnh Hàm, cô không có kỹ năng diễn xuất, không thể nào tiếp tục sự nghiệp diễn xuất của Hứa Tĩnh Hàm. Làm chính cô – Bạch Ngưng, một trí thức nhỏ, cô cũng không thể mang khuôn mặt Hứa Tĩnh Hàm đi làm. Chẳng lẽ cô ngày ngày đeo kính đen, ngày ngày nói với người khác cô lớn lên giống sao mà thôi?
Cho nên, sau khi ly hôn, không có tiền của Ngôn Lạc Quân, cô không biết sống thế nào.
Ly hôn. . . . . . Phí phụng dưỡng? Cô có thể nhận được phí phụng dưỡng không? Nếu quả thật có thể ly hôn, Ngôn Lạc Quân ít nhất cũng phải cho cô vài vạn phí phụng dưỡng. Vậy cô chắc chắn sẽ lấy, bằng không cô ăn cái gì?
=======
Chương 24: Muốn ly hôn?Ly hôn. . . . . . Phí phụng dưỡng? Cô có thể nhận được phí phụng dưỡng không? Nếu quả thật có thể ly hôn, Ngôn Lạc Quân ít nhất cũng phải cho cô vài vạn phí phụng dưỡng. Vậy cô chắc chắn sẽ lấy, bằng không cô ăn cái gì?
Bạch Ngưng phát hiện mình thực sự có tình thương của mẹ, thật sự coi Tiểu Hinh Hinh như con gái, nửa ngày không gặp liền nhớ. Trở về biệt thự, chuyện đầu tiên phải làm là đi thăm bé con.
Bé con lại ngủ, đáng yêu đến nỗi khiến người ta có thể nhìn chằm chằm không dời mắt.
Cha mẹ đẹp thật là tốt, sinh ra đứa con gái xinh đẹp như vậy.
Bạch Ngưng nhẹ nhàng lấy tay vuốt mặt của cô bé, cảm thấy cô bé thật là quá đáng yêu.
Lúc này, Hinh Hinh lại tỉnh, mắt còn chưa có mở ra liền lẹp bẹp miệng chuẩn bị lên tiếng khóc lớn. Còn chưa kịp khóc mở mắt thấy cô, cô bé sửng sốt rút nước mắt về.
Bạch Ngưng không nhịn được cười ha ha, nâng đầu của bé lên, từ từ ôm lấy.
“Tiểu Hinh Hinh, mít ướt!”
Hinh Hinh cau mày nhìn cô, sắc mặt dường như không tốt lắm, cái miệng nhỏ nhắn móp méo, dường như lại muốn khóc.
Bạch Ngưng sốt ruột, cũng không biết bé bị làm sao, đang muốn ôm bé đi tìm Bác Thẩm thì Bác Thẩm đã tới rồi.
“Bác Thẩm, bác mau xem, Hinh Hinh dường như muốn khóc !” Bạch Ngưng nói.
Bác Thẩm cười đón lấy Hinh Hinh, nói: “Tiểu thư mới tỉnh ngủ, nên phải thay tã rồi, thay tã xong thì cho ăn.”
Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, âm thầm tự trách mình ngốc. Bé con nhỏ như vậy chỉ có đơn giản đúng ba việc là ăn uống, vệ sinh, ngủ, cô còn tưởng rằng bé bị làm sao!
Nhìn Bác Thẩm thành thạo đổi tã giấy cho Hinh Hinh, sau đó đi rửa tay, rồi đi hòa sữa bột, bón cho bé. Bạch Ngưng cảm thấy dường như chăm trẻ con không phải chuyện ngày một ngày hai có thể học được, nhìn có vẻ rất phức tạp !
Ngôn Lạc Quân dường như có thói quen không nhà ăn cơm tối, cho đến khi cô trở về phòng cũng không thấy hắn về.
Nhớ tới chuyện ly hôn, cô liền bật máy vi tính trong phòng ngủ ra tìm kiếm.
Trước kia thấy rất nhiều ngôi sao nữ ly hôn, dường như đều được chia rất ít, có khi bị bắt nạt còn phải trả thêm tiền. Không biết Ngôn Lạc Quân kia có dễ nói chuyện không. Không biết hắn có gây khó dễ cho cô không nữa.
Hứa Tĩnh Hàm hẳn không có tình nhân, nhưng Ngôn Lạc Quân lại có, cái này mà đưa ra tòa chắc chắn sẽ có lợi với cô. Nhưng Ngôn Lạc Quân quan hệ rộng như vậy, Bạch Ngưng cô không phải Hứa Tĩnh Hàm, cũng không biết trước kia có quan hệ với những ai, ra tòa nhất định sẽ chịu thiệt thôi.
Tìm kiếm nửa ngày, cảm thấy chuyện có chút phức tạp, chủ yếu vẫn phải xem thái độ của Ngôn Lạc Quân. Nhìn đồng hồ sắp đến mười giờ, Bạch Ngưng đứng lên, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Một lát sau Ngôn Lạc Quân đẩy cửa đi vào, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, đang chuẩn bị đi tới, lúc đi qua màn hình máy tính thì ngừng lại.
Bạch Ngưng tắm xong từ phòng tắm ra ngoài, đã thấy Ngôn Lạc Quân đang cười cười, khom người, một tay chống trên bàn, nhìn màn hình máy vi tính.
“Ngay cả ‘luật hôn nhân’ cũng xem rồi, muốn ly hôn sao?” Ngôn Lạc Quân di con chuột, mang theo nụ cười nói.
Bạch Ngưng chạy lên trước, đẩy hắn ra, đứng chắn trước máy vi tính nói: “Anh vào đây làm gì?”
“Tôi không thể vào sao?” Hắn ngồi ở trên giường nói: “Chỉ cần tôi muốn, ngủ ở đây cũng được.”
“Anh đứng lên cho tôi!” Bạch Ngưng trầm mặt chạy lên kéo hắn, lại chỉ như kiến càng lay cây, không nhúc nhích được hắn chút nào.
“Heo mập.” Bạch Ngưng lẩm bẩm trong miệng cho hả giận, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Vừa rồi cô nói tôi là heo mập?” Ngôn Lạc Quân cúi đầu nhìn lướt qua vóc người tự nhận là hoàn mỹ của mình, ngẩng đầu kinh ngạc nói.
Bạch Ngưng không để ý đến hắn, chạy đến tủ quần áo cầm một cái áo ngủ có tay mặc vào, che lấp áo ngủ tơ tằm khiêu gợi bên trong.