Không ngờ sau khi nhỏ máu, Mặc Dạ vừa ra ngoài đã hôn tôi.
Tôi chớp mắt, hơi ngây người, không biết nên tát tới một cái hay ra vẻ không có chuyện gì, để hắn tiếp tục bảo vệ tôi.
Dù sao một con rắn khác là có thật, hơn nữa còn giết người.
So sánh giữa việc mất mạng và bị sàm sỡ một chút, thật sự không tính là gì.
Mặc Dạ thấy tôi lấy lại tinh thần, híp mắt lại, mím môi, dường như đang nhớ lại, lại giống như đang che giấu, trong mắt vẫn mang vẻ buồn bã như cũ: “Đây là một trong những cách mở phong ấn của ngọc bội rắn đen, không nói với em là vì sợ em… không chấp nhận được.”
Cũng may hắn không nói, nếu không tôi chắc chắn sẽ không nhỏ máu gì đó.
“Long Duy.” Bà nội trong phòng bếp gọi tôi: “Ăn cơm.”
Tôi vội quay đầu nhìn Mặc Dạ, muốn hỏi hắn có muốn ăn cơm không, dù sao cũng phải nhờ người ta giúp đỡ.
“Ta không cần ăn cơm.” Mặc Dạ cứ thế biến mất.
Tôi cầm ngọc bội rắn đen, không biết phải làm sao cho tốt, thân rắn được điêu khắc bằng ngọc kia như sống lại, chậm rãi giãn ra, bắt đầu bò quanh lòng bàn tay tôi.
Trong tay có một con rắn, khiến người vốn dĩ sợ rắn như tôi suýt ném nó ra ngoài.
“Đừng sợ.” Giọng nói của Mặc Dạ vang lên từ trong miệng rắn đen.
Con rắn đen kia ngẩng đầu, thân rắn vốn dĩ cuộn tròn chợt vòng thành một cái vòng tay hắc ngọc, vòng trên cổ tay tôi.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm xong bà dẫn đi gặp học trò của bà Tần…” bà nội lại đến gọi tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm vòng ngọc hình rắn trên tay thì tỏ vẻ sợ hãi, dường như không được bình tĩnh lắm.
“Bà nội?” Tôi lắc lư vòng ngọc hình rắn trên tay, nhìn bà: “Có gì không đúng sao ạ?”
“Không có gì, chính là như vậy, vốn dĩ chính là như vậy…” Bà nội lầm bầm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng ngọc hình rắn trên tay tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tôi thấy không hiểu lắm, rốt cuộc bà nội biết được gì, muốn hỏi, nhưng vừa thấy khuôn mặt hồn bay phách lạc của bà nội, tôi đột nhiên không nói gì được.
Ăn cơm xong, bà nội cầm theo hương nến tiền giấy, còn cố ý đong một thăng gạo, lấy bốn quả trứng mới đẻ từ trong ổ gà.
Bây giờ tôi đến gần ổ gà, những con gà kia cũng không kêu la chạy loạn nữa, nhưng vẫn không dám đến gần tôi.
Trước khi ra ngoài, bà nội còn bảo tôi ôm con ngỗng trắng: “Rắn sợ ngỗng, cháu ôm chắc vào, đừng để bị rắn theo dõi trên đường đi.”
Dường như bà nội đã đề phòng chuyện con rắn từ rất lâu, điều này khiến tôi càng cảm thấy lạ hơn.
Bà Tần ở thôn bên cạnh, cho nên tôi và bà nội nhất định phải ra khỏi thôn.
Ngưu Nhị ăn no uống say tắm nắng trước cửa thôn, thấy chúng tôi ra ngoài, anh ta cười khà khà: “Con gái nhà họ Long bị rắn quấn thành xà bà, sinh ra rắn con. Rắn con được sinh ra lại mang họ Long, bạn nói xem có lạ không, có quái không.”
“Đừng nói lung tung!” Bà nội tôi quát lên với anh ta một tiếng, kéo tôi đi.
Ngưu Nhị vẫn lầm bầm hát như cũ, tuy anh ta nói chuyện hơi khó nghe, nhưng lại hát bài đồng dao này rất rõ ràng.
Tôi ngạc nhiên nhìn bà nội: “Anh ta hát như vậy là có ý gì? Cái gì rắn con sinh ra lại mang họ Long?”
Sáng hôm nay tôi đã biết chuyện bị rắn quấn rồi, như sinh ra rắn con là thế nào nữa?”
“Cháu đừng quan tâm.” Bà nội kéo tôi, chỉ vào chiếc xe: “Đây là xe cháu chạy về à?”
Tôi đang muốn gật đầu, bà nội lại giơ ngón tay chỉ lên trán tôi: “Không muốn sống nữa sao, cháu mới bao nhiêu tuổi đã chạy xe rồi, đụng chết người thì phải làm sao, bị bắt phải ngồi tù đấy.”
Lúc bà nội mắng người thật sự rất đáng sợ.
Tôi vội thúc giục bà đi nhanh, sau đó gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà liên lạc với tài xế Viên Phi.
Nhưng điện thoại không có ai nghe máy, tôi gọi cho ba tôi cũng không có ai nghe máy.
Ban đầu tôi tưởng bà nội muốn đi bộ đến thôn bên cạnh, không ngờ bà lại vẫy một chiếc xe gắn máy trước cửa thôn.
Còn bảo người chạy xe máy sắp xếp người chuyển xe giúp tôi, bảo người ta xem giúp tôi có cần sửa không, sửa xong rồi thì trả cho người ta.
Bà nội làm người luôn rất thành thật.
Bà Tần chính là người dùng gạo giải độc rắn cho ba tôi, sau đó trên đường về nhà bị rắn cắn chết kia.
“Học trò của bà ấy bây giờ là cháu gái bà ấy, cũng họ Tần, chúng ta đều gọi là mễ bà Tần, cháu khách sáo một chút, gọi dì Tần đi.” Trước khi đi vào, bà nội cố ý dặn dò lại tôi.
Lúc chúng tôi đến, mễ bà Tần đang vấn mễ giúp người khác, nhưng hỏi được một nữa, người đến vấn mễ kia đã bị đuổi ra ngoài.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác vải bố xanh, trên đầu cài một cây trâm gỗ, bưng một thăng gạo hất ra ngoài cửa, xanh mặt mắng: “Gạo sinh độc, trứng biến đen, chuyện các người làm các người không biết sao mà còn đến hỏi tôi!”
Người đến lần này là một bà lão, bị người phụ nữ trung niên kia hất gạo như vậy, sắc mặt bà ta rất khó coi.
Bà ta chỉ vào người phụ nữ trung niên: “Cô hống hách cái gì? Còn không biết có phải cô muốn lừa tiền hay không đâu. Gạo là gạo mới năm nay, lúc tôi đong từ trong vò gạo vẫn còn bình thường, sao tới chỗ cô lại sinh độc, nói không chừng là cô giở trò quỷ đấy.”
“Có phải tôi giở trò quỷ không, trong lòng bà tự hiểu.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào quả trứng thối biến thành màu đen bị đập vỡ trong gạo: “Kẻ lòng dạ đen tối mới có trứng đen, bà tự xem đi.”
Nói xong, bà ấy ném luôn một miếng thịt lớn và túi ni lông chứa hương nến tiền giấy ra ngoài: “Cầm đồ của bà đi nhanh đi!”
Bà nội vội kéo tôi: “Đây là dì Tần của cháu.”
Bà lão kia còn muốn nói thêm gì, dì Tần đã quay đầu trừng bà ta: “Nếu bà không muốn chuyện dơ bẩn này mình làm bị những thôn xung quanh biết thì mau cút cho tôi!”
“Phi!” Bà lão nhặt miếng thịt và túi hương nến giấy tiền lên, xì một tiếng, mắng dì Tần: “Cô mới là đồ lòng dạ đen tối, sớm muộn gì cũng sẽ bị rắn cắn chết tươi như bà Tần thôi.”
Bà ta vừa mắng câu này, người bà nội tôi lập tức trở nên cứng đờ, kéo tôi đứng một bên.
Dì Tần hừ lạnh, đảo mắt nhìn chúng tôi.
Đợi khi bà già kia đi rồi, bà ấy mới trầm giọng nói: “Hai người cũng nghe thấy rồi đấy, lúc cô tôi chết, chúng tôi từng nói sau này sẽ không vấn mễ cho nhà họ Long nữa, đều không tiếp.”
“Mễ bà Tần.” Bà nội vội nâng cổ tay tôi lên, chỉ vào cái vòng ngọc rắn đen kia nói: “Hắc Xà đeo lên cổ tay rồi.”
Dì Tần nhìn vòng ngọc rắn đen kia, nhìn tôi với ánh mắt nặng nề: “Cháu là Long Duy à?”
Tôi không ngờ bà ấy biết tôi, liên tục gật đầu không ngừng.
Dì Tần hừ lạnh: “Cháu có biết mình sinh ra như thế nào không?”
Việc này khi còn bé trở về thôn, tôi thường xuyên nghe người trong thôn nói tới, rất nhiều rắn vây quanh, bầy rắn kêu lên gì đó, nói tôi là xà nữ.
Thấy tôi gật đầu, dì Tần mới nói: “Cháu biết cháu là xà nữ còn đến tìm tôi vấn mễ?”
“Ngọc bội rắn đen này là do bà Tần cho!” Bà nội kéo tôi, nhìn dì Tần trước mặt: “Lúc trước nhà họ Tần và nhà họ Long còn từng…”
“Được rồi!” Nghe đến đây, dì Tần nhong chóng ngắt lời bà nội: “Các người không thể đi vào, vấn mễ cũng phải vấn mễ ở ngoài!”
Bà lão khi nãy còn được đuổi ra từ trong nhà, đến lượt bọn họ thì hay rồi, bà ấy còn không cho vào nhà luôn.
Tôi thấy hơi khó chịu, bà nội lại cực kỳ vui vẻ, vội lấy một thăng gạo ra, lại lấy thêm bốn quả trứng.
Dì Tần liếc tôi, tự dời bàn dài ra ngoài, bày bàn thờ, lấy hai quả trứng gà chôn vào trong gạo, sau đó thắp hương, lại ném hai cái bồ đoàn tới.
Bà nội kéo tôi quỳ gối trên bồ đoàn, sau đó cũng lẩm bẩm trong miệng.
Dì Tần ngồi xổm bên cạnh đốt vàng mã, thỉnh thoảng liếc tôi một cái, nhưng đốt mãi đốt mãi, tờ giấy vốn đang đốt chợt tắt ngúm.
Dì Tần lại châm lửa lần nữa, lần này giấy vừa vào tới chậu lửa đã tắt.
Bà ấy cố ý vào nhà đổi một tờ giấy khác đi ra, nhưng rõ ràng đốt cháy rồi, ném vào trong chậu lại tắt tiếp.
Sắc mặt dì Tần hơi khó coi, cắn răng đi gắp than hồng trong lò than ở nhà ra để vào chậu lửa.
Nhưng cho dù làm thế, tờ giấy rõ ràng rất khô được ném vào trong chậu lại giống như tờ giấy ướt, đen lại, nhưng vẫn không cháy
Trên trán dì Tần dần có mồ hôi đổ ra, quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó ngẩng đầu, nhìn hương trên lư hương, như nghĩ ra điều gì.
Bà ấy đứng dậy móc trứng gà chôn trong gạo ra, để lên trên bàn, nói với bà nội tôi: “Bà nhìn này, không phải tôi không làm, rắn hà hơi, giấy không cháy, trứng chôn trong gạo cũng bị nhiễm rắn rồi.”
Nói xong, bà ấy ném hai quả trứng xuống đất.
Trứng gà rõ ràng vừa lấy ra từ trong ổ gà, nhưng bên trong trứng vỡ lại là hai con rắn con chưa mở mắt.
Trứng vừa vỡ, chúng nó vặn vẹo mấy lần trong dịch trứng rồi bất động.
Bà nội sợ đến mức kéo tôi lùi về hai bước, nhìn dì Tần: “Nhưng lúc trước nhà họ Tần và nhà họ Long…”
Sắc mặt dì Tần càng nặng nề hơn: “Tôi không muốn nối gót cô tôi, bị rắn cắn chết tươi, đây là con rắn kia đang cảnh cáo tôi. Hai người đi về xem thử đi, e rằng trong nhà đã xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện của nhà họ Tần và nhà họ Long năm đó, đợi các người tìm thấy quan tài rắn kia rồi nói sau.” Dì Tần nhìn hai cái xác rắn dưới đất, rồi nhìn mấy quả trứng khác mà bà nội mang theo: “Đập hai quả này ra luôn đi.”
Bà nội lấy tổng cộng bốn quả trứng, lúc này còn lại hai quả, nghe thấy dì Tần nói thế cũng không kịp nghĩ nhiều, đập thẳng xuống đất.
Giống hệt quả trứng vừa chôn trong gạo khi nãy, trong mỗi quả trứng đều là một con rắn nhỏ.
Bà nội nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kéo tôi về nhà.
“Bảo bà ta tìm quan tài rắn, bà ta biết rõ.” Mặc Dạ đột nhiên lên tiếng: “Năm đó ngọc bội rắn đen cứu nhà họ Tần bọn họ, bây giờ đã đến lúc bọn họ trả ơn rồi.”
Tôi nhìn dì Tần, vừa định lên tiếng, bà ấy lại gào lên: “Cháu đi mau đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
Giọng điệu của bà ta rõ ràng là muốn đuổi người, kéo cửa ra xong lập tức muốn đóng lại.
Tôi lại cảm thấy trên cổ tay có thứ gì đó lạnh lẽo bò qua, sau đó vòng ngọc rắn đen rơi xuống đất.
“Ngay cả bản quân cũng muốn đuổi à, người nhà họ Tần đúng là to gan!” Vòng ngọc rơi xuống đất biến thành hình người, quát to một tiếng.
Dì Tần vốn dĩ muốn đóng sập cửa nhìn thấy Mặc Dạ, hai chân run rẩy, đầu gối như nhũn ra, quỳ xuống đất: “Xà Quân, không dám! Không dám!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK