Mục lục
Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Khi nhìn tôi, anh ta hơi khó xử, cười: “Đến rồi à.” Trước đây, mỗi khi Tiêu Tinh Diệp nhìn thấy tôi, anh ta luôn rất nhiệt tình, thân quen, nhưng bây giờ nhìn  thấy tôi, không hiểu sao lại xa lạ như thế. 

Tôi thầm tính toán trong lòng, mới có nửa tháng không gặp nhau chứ mấy? Nhưng mà bây giờ anh ta lại ở cùng Long Duy, nghĩ gặp lại tôi, chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét. 

“Ừ” Tôi gật đầu với Tiêu Tinh Diệp. Đảo mắt nhìn Mặc Dạ: “Bây giờ bắt đầu luôn chưa? Làm thế nào?” Mặc Dạ không nói gì, chỉ đứng bên cạnh hồ chứa nước, nhìn ánh trăng trên trời. 

Ánh trăng mùa hè rất sáng, rơi vào trong hồ chứa nước không nhìn thấy đáy, giống như chúng tôi đang đứng lơ lửng giữa bầu trời đêm. 

Đẹp đẽ nhưng lại huyền ảo không giống thật! “Cô sốt ruột như vậy ư?” Tiêu Tinh Diệp dường như hơi than thở, nhìn tôi, khẽ nói: “Cái này phải từ từ” 

“Có thể tìm được ngay trong đêm nay là tốt nhất, tránh cho sáng sớm, A Bảo thức dậy không thấy tôi sẽ khóc sụt sịt tìm tôi” Tôi cười nhìn Tiêu Tinh Diệp. 

A Bảo ở cùng tôi đã lâu, buổi sáng tỉnh dậy không thấy tôi, chắc chắn sẽ đi tìm. 

Đợi đến khi nhìn thấy tôi, nó sẽ tủi thân, bám víu, nhìn đến nỗi mềm lòng. 

Tiêu Tinh Diệp khẽ chỉ Mặc Dạ, cười nhìn tôi, nói: “Đợi đến giờ tý nửa đêm thì đi.” 

Giờ tý nửa đêm là lúc âm khí lên cao nhất. Bây giờ lại sắp đến tết Trung Nguyên là lúc Quỷ Môn mở cửa, cộng thêm phía bên này có nước, dùng Thủy Độ Hồn sẽ rất dễ tìm thấy linh hồn oán hận đã chết trong những tà quan kia. 

Mà Tiêu Tinh Diệp lại là bậc thầy về nước, anh ta là người hiểu rõ nước nhất. 

Tôi hơi tò mò hỏi Tiêu Tinh Diệp: “Hay là anh nói tôi nghe xem, làm thế nào, để tôi chuẩn bị tâm lý tốt hơn” 

“Em lấy mũ xuống, nhân lúc rảnh rỗi, ta cạo đầu cho em” Nhưng Mặc Dạ lại đảo mắt nhìn mũ tôi. 

Tôi sờ mũ: “Không cần, hai ngày trước tôi đã cạo rồi. Vả lại, đợi đến khi tìm ra tà quan, nói không chừng tóc còn dài ra nữa, tới lúc đó Xà quân cao giúp tôi nhé” 

“Bà ấy cạo cho em rồi ư? Không dùng dương hỏa áp chế âm khí thì sẽ rất đau.” Mặc Dạ nhìn chiếc mũ tôi đang giữ, nhẹ nhàng vung tay. 

Tôi chỉ cảm thấy chiếc mũ mình đang giữ trên đầu giống như bị một lực lớn nắm lấy, tôi hoàn toàn giữ không nổi. 

Ngay sau đó, chiếc mũ rơi vào tay Mặc Dạ, tôi che cái đầu trọc của mình lại, đành dứt khoát xoa đầu. 

Mặc Dạ cười nói: “Không phải là cạo trọc luôn rồi đấy ư? Kinh nghiệm cạo đầu của mễ bà Tần cũng xuất sắc thật đấy” 

“Không đau sao?” Mặc Dạ vân về chiếc mũ, rủ mắt nhìn tôi: “Nếu đã muốn cạo, vì sao không gọi ta? Ta dùng dương hỏa áp chế âm khí hắc lệ, như vậy sẽ không.” 

“Chỉ cạo đầu thôi mà, có thể đau đến mức nào chứ? Tôi cười ha ha với Mặc Dạ, rồi đưa tay ra nói: “Xà quân trả mũ lại cho tôi đi, gió ở mép nước trong ngọn núi này thổi qua, tôi quen đội mũ rồi, đầu quả thật cũng hơi lạnh” 

Chẳng trách Mạc Dạ cạo đầu không giống mễ bà Tần, cảm thấy không đau như vậy. Hóa ra hắn dùng lửa đốt, áp chế âm khí hắc lệ xuống. Mặc Dạ vân về chiếc mũ, chậm rãi đi từ mép hồ đến, đội lên cho tôi: “Lần sau nếu có cạo tiếp thì tìm ta” 

“Ừ” Tôi tùy ý đáp lại một tiếng, hai tay kéo mép mũ, lùi về sau một bước: “Tự tôi cũng được.” Mặc Dạ rũ mắt nhìn tôi: “Là tự mình đội mũ, hay tự mình cạo đầu?” 

Tôi không ngờ đến tận bây giờ, Mặc Dạ vẫn có thể nghe ra hai nghĩa trong kiểu câu nói ứng phó như thế này. 

Quả nhiên là sống lâu ở thế giới loài người, nếm đủ dư vị tình người, cũng hiểu được sức mạnh của lời nói. 

Đội mũ xong, tôi cười với Mặc Dạ, nói: “Hay là Xà quân kể sơ qua về kế hoạch cho tôi nghe đi. Tôi biết cả rồi thì cũng tránh gây rối” 

Mặc Dạ rũ mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: “Tiêu Tinh Diệp dùng ** hấp thu oán khí của mỗi chiếc tà quan, tám chiếc tà quan liên kết với nhau, tạo thành trận pháp mới có thể giam cầm được xà quan” 

“Bây giờ trong cơ thể em có bào thai rắn, oán khí âm của những chiếc tà quan này rất thích hơi thở và máu của em.” Mặc Dạ âm trầm giải thích. 

Chậm rãi nói: “Đợi đến lúc em thả tay vào trong oán linh thủy mà Tiêu Tinh Diệp tạo ra, oán khí của những tà quan này sẽ chui vào trong cơ thể em, sẽ hơi đau một chút, nhưng em đừng quan tâm. Đợi sau khi 

chúng hút khí của em, em sẽ liên lạc được với hai tà quan khác.” 

“Đến lúc đó, em sẽ giống như ngày đó nhìn thấy xác của Lưu Đông, nhìn thấy phụ quan linh của hai tà quan khác” Mặc Dạ nói xong, lại lần nữa nhấn mạnh: “Em chỉ cần nói ta là ai là được, bởi vì càng tới gần tài quan thì em sẽ liên lạc với người nhà em rõ hơn, em chắc chắn sẽ quen biết? 

Đáy lòng tôi đột nhiên hơi căng thẳng: “Một lần tìm luôn hai tà quan ư? Tôi cảm nhận được họ thì họ chắc chắn cũng có thể cảm nhận được tôi”. 

“Yên tâm đi, cho dù biết chúng ta đến tìm, họ cũng trốn không thoát đâu.” Mặc Dạ bình tĩnh nhìn tôi, trầm giọng, nói: “Họ giống như tám chiếc cột nhà có khóa sắt, không chỉ giam cầm xà quan, mà còn có thể hút được cơ hội sống và năng lực từ trong và quan, nếu không tà quan sẽ không mạnh như vậy được.” 

“Đồng thời, xà quan cũng giống như một cây kim cố định lớn mạnh hơn, cũng kéo theo họ, họ cũng không ra được trấn đâu? Gương mặt của Mặc Dạ mang theo tia trào phúng, bất lực. 

Thấp giọng, nói: “Lần này, em không cần ra tay, ta đi giải quyết là được.” Tôi nghe ra Mặc Dạ dường như đã chuẩn bị rất chu toàn. Gật đầu, nói: “Vậy sau khi tập hợp đủ tám tà quan rồi thì sao? Long Linh có thể sống lại hoàn toàn  không?” 

“Bộ dạng bây giờ của cô ấy không phải cũng có thể rời khỏi quan tài gỗ màu trắng rồi sao? Còn chưa được tính là sống lại hoàn toàn, nếu cô ấy sống lại hoàn toàn thì sẽ có bộ dạng như thế nào?” Tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. 

Long Linh có thể xuống tầng, có thể nói chuyện, cả người mang theo màu sắc rực rỡ chiếu rọi, tại sao vẫn không tính là sống lại. 

Tiêu Tinh Diệp đột nhiên họ nhẹ một tiếng, che miệng, quay người rời đi. 

Nhưng Mặc Dạ lại rũ mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: “Em tìm được hai tà quan trước đã, đến lúc đó sẽ biết” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt Mặc Dạ, hơi đánh giá hắn. Trái tim đột nhiên từ từ trùng xuống, Mặc Dạ không phải là con rắn biết lừa người. 

Cho nên khi nói dối, miệng hắn sẽ hơi mím lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua mép môi, đây chính là đặc tính của rắn, cho dù tu vi của hắn cao đến đâu cũng không áp chế được bản tính. 

Điều này chứng tỏ, hắn đang lừa mình! Đợi đến khi tập hợp đủ tám tà quan, e là sẽ không tốt chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK