Khi tóc đen quấn lấy Mặc Dạ, tôi chỉ cảm thấy oán hận trong lòng càng thêm nặng. Là hắn đã đặt cho tôi cái tên “Long Duy”. Bây giờ cũng là hắn nói ra câu "Tôi không phải Long Duy”! Đầu óc tôi rối bời, nỗi uất hận của phụ quan linh dường như dồn hết vào tôi. Mọi sự bất lực, phẫn uất và sát khí đều tràn ra. Tôi nhìn xuống mái tóc đen tràn ngập căn phòng như dòng nước đen, lòng tôi chợt chùng xuống. Những sợi tóc đen đó cũng ngày một nhiều hơn, dường như giăng kín cả căn phòng.
Ngay khi tôi dường như không cảm nhận được Mặc Dạ trong đám tóc đen đó, cổ tay đột nhiên đau nhức, một con rắn đen bò lên trên đầu tôi men theo cổ tay.
Trong mắt con rắn, như thể có hai con rắn, một đen và một trắng lao thẳng vào người tôi.
Hai con rắn trườn vào trong mắt tôi ngay lập tức, chỉ cảm thấy ớn lạnh và ngã xuống đất, giống như bị đông cứng không thể cử động.
Những mái tóc đen đang trỗi dậy đó dường như mất đi động lực trong nháy mắt, “Xoẹt” một cái thì có rúm lại.
Con rắn đen kia quay trở lại chiếc vòng tay rắn và lạnh lùng đeo nó vào cổ tay tôi. “Ha ha, chiếc vòng đó thực ra là một vật để giam cầm. Ha ha...” Lương Tuyết vẫn đang quấn chiếc áo choàng bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm cười nói: “Chiếc vòng tay rắn này hoàn toàn không phải là pháp khí, nên tôi không thể tháo ra được."
Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ đang đứng bên cạnh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng giang tay ra, lại có một chiếc áo choàng đen khác xuất hiện, khoác lên người tôi, nhẹ nhàng bế tôi lên.
Sau đó gõ mạnh vào cánh cửa, tôi chỉ cảm thấy rằng ngôi nhà dường như lại lắc một lúc. Sau đó là một cái bóng trắng xẹt qua, Liễu Đông Phương từ ngoài cửa xông vào: “Tìm được chưa?” Liễu Đông Phương có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy tôi: "Sao lại thành thế này?”
“Mặc Dạ!” Lương Tuyết vẫn đang bị áo choàng đen quấn lấy, lạnh lùng nói: “Nếu anh có thể nhận ra cô ta sau khi bị trúng “hồng nhãn loạn” điều đó chứng tỏ trong lòng anh có cô ta”
“Không có lớp da đó, anh vẫn biết đó là cô ta. Nhưng để cô ta dụ dỗ tà quan, anh có biết hậu quả là gì không?” Da trên mặt của Lương Tuyết từ từ rơi xuống.
Nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt thâm thúy: “Cho dù trong bụng cô ta có bào thai rắn, hắc lệ cũng đã ở trong cơ thể rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tà quan không bị phá hủy thì cũng có một ngày nào đó cô ta sẽ bị cuốn vào trong..”
Mặc dù toàn thân không thể cử động, nhưng nghe Lương Tuyết nói như vậy, tôi dường như biết nếu hắc lệ nhiễm vào trong cơ thể của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Mặc Dạ đột nhiên kêu gào lên một tiếng: “Láo xược!” “Anh không dám để cô ta biết! Nhưng đã hứa với ba mẹ cô ta sẽ chăm sóc cho con gái của họ. Họ đã gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất và giao cô ta cho anh. Anh làm như vậy có xứng đáng với họ không? Các người cao cao tại thượng nên trong mắt các người chúng tôi chỉ là con cờ trong tay mà thôi” Lương Tuyết bật cười ha ha và ngước nhìn tôi.
Mảng da trên mắt đã từ từ bong ra, ánh hào quang cũng biến mất, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi: “Cô hãy nhớ rằng mình không phải là Long Duy. Bố mẹ của cô thật sự đã làm ra tà quan vì con gái, những thứ này đều là của cô đừng để bị ai lấy mất”
Đang nói thì bỗng trán của cô ta đột nhiên bị tách ra, cơ thể không có da của cong lên khỏi làn da mịn màng và lao thẳng về phía tôi.
Mặc Dạ choàng tay qua và hất nhẹ.
Nhưng một tia điện lóe lên, cơ thể hồng hào kia hóa thành hơi nước mỏng rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng của Lương Tuyết vang vọng trong căn phòng: “Hãy nhớ rằng cô không phải là Long Duy và cũng sẽ không trở thành thần giống như cô ta.”
Khi nói điều này, giọng điệu của bà ta rất nặng nề, không ngờ lại giống như một lời chúc phúc và nhắc nhở.
Trong làn hơi ấy, tôi chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như mùi của thảm cỏ xanh vừa mới được cắt phẳng được mặt trời chiếu rọi.
Dường như nỗi uất hận trong lòng dần dần bị mùi hương này làm cho tiêu tan. Mặc Dạ cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhìn về phía chiếc giường thẩm mĩ bên cạnh rồi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Chiếc chăn bông trên giường bị đả sang một bên, chỉ thấy không ngờ phía dưới có một chiếc quan tài bằng pha lê. Vừa hay trong chiếc quan tài chỉ rộng đủ cho một người, thì nằm trong đó không phải là nàng công chúa xinh đẹp mà là một đám người “đỏ tươi” đã bị lột sạch da chen chúc nhau.
Tôi đã từng ở trong đó và biết người” bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, cho nên bọn họ nhìn thấy chúng tôi, có vẻ rất cố gắng nhích đầu qua đây... Lương Tuyết không nói dối, cỗ tà quan kia đúng là ở bên dưới chiếc giường này.
Mặc Dạ liếc nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng tháo chiếc vòng rắn trên cổ tay tôi ra, lắc nhẹ. “Con rắn” có màu đen trắng xen kẽ kia như thể vừa sống lại, lập tức quấn lấy quan tài pha lê, sau đó quay lại, khóa chặt quan tài pha lê giống như quấn lấy cổ tay tôi vậy.
Quả nhiên Lương Tuyết nói đúng, vòng tay rắn thực sự là một vật giam giữ.
Cho nên vốn dĩ hắn cố tình tháo ra giúp tôi... Nhưng bây giờ hắn lại đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi...
“Ngươi đem tà quan về đi, ta đưa cô ấy đến hồ Âm Dương” Mặc Dạ dặn dò Liễu Đông Phương một tiếng, dẫn tôi đi ra ngoài.
Ở trong vòng tay của hắn tôi thậm chí không nói được lời nào, ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng, quay đầu liếc nhìn chiếc quan tài pha lê và chiếc vòng tay rắn trấn giữ trong quan tài.
Đột nhiên chỉ cảm thấy buồn bực, Lương Tuyết nói rất đúng, bà ta thật sự là cố ý đến dưới lầu nhà tôi.
Nếu kế hoạch của bà ta được thực hiện, có thể có được một bào thai của Mặc Dạy nếu không thành công, bà ta cũng sẽ tặng cho tôi một cái đầu người.
Chỉ là tình yêu đối với cái đẹp của bà ta thực sự đã bền bỉ đến cùng. Ngay cả chiếc tà quan mà bà ta đang mang cũng làm bằng pha lê. Mặc Dạ đưa tôi đến hồ Âm Dương rồi kéo áo choàng của tôi ra đẩy xuống nước. Bây giờ là buổi sáng nước trong hồ bắt đầu nóng lên, theo bản năng tôi “ở” một tiếng, nhưng phát hiện
ra dưới làn nước trong vắt, làn da của tôi không còn đỏ tươi mà là màu da thịt.
Cảm thấy kì lạ giờ tay chân lên nhìn, nhưng lại phát hiện làn da không bị tróc ra nhưng vẫn hơi đỏ ửng lên.
“Bà ta dội thứ nước kia lên người em, nó từ từ ngưng tụ lại và in lên trên người em một làn da giả mà thành thật” Mặc Dạ cởi bỏ từng thứ quần áo trên người của mình xuống.
Đưa tay nhẹ nhàng lấy một cái dao cạo ra: “Qua đây ta sẽ cạo tóc giúp em” Lúc này tôi mới nhận ra mái tóc ướt nhẹp nặng nề trên đầu.
Nhìn chằm chằm vào con dao cạo trong tay Mặc Dạy nghĩ đến cơn đau điếng người khi mễ bà Tần cạo tóc cho mình, tôi vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Mặc Dạ ngồi nghiêng trên tảng đá bên cạnh hồ, đưa tay sờ lên đầu tôi, đầu tiên giật nhẹ. Sau tiếng “hư” vang lên, ngọn lửa vụt sáng, những sợi tóc sau gáy bị cắt đi.
Chỉ có điều lần này, cơn đau nhói kia khiến tôi nhất thời cảm thấy người mình nhẹ bẫng, dường như đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Một lúc sau, đầu óc mới từ từ tỉnh táo, sau đó là những cơn đau không dứt. Tôi muốn tránh né theo bản năng nhưng Mặc Dạ hất cái đuôi rắn quấn lấy tôi. Một tay ấn đầu tôi xuống, tay kia cầm dao cạo, cạo “xoẹt xoẹt” đường chân tóc từ trước ra sau.
Đầu óc vẫn đang chìm đắm trong sự đau đớn như gãy xương kia chưa thoát được ra ngoài, vì vậy khi cạo tóc cơn đau dường như cũng không quá mãnh liệt.
Tôi thở nhẹ, nhìn những miếng vảy đen trên ngực của hắn, quấn lấy chính xác ở trước ngực của tôi. Không biết tại sao cảnh tượng Lương Tuyết ôm lấy ngực xẹt qua trong đầu. Quả mận đỏ trên núi tuyết khẽ rung rinh, tỏa ra hương thơm ngào ngạt ... Tôi là một người phụ nữ mà còn cảm thấy thật quyến rũ, không ngờ Mặc Dạ lại có thể nhịn được. Nhận ra có điều không đúng, là vì kích thước của Lương Tuyết quá ngạo nghễ?
Con dao cạo trên đầu dường như đè nặng hơn, một cơn đau từ từ ngay lập tức kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ quyến rũ thơm tho đó.
Mặc Dạ dường như cố ý ẩn dao cạo vào da đầu của tôi: “Lần này là em chủ động du hắc lệ đúng không?”
“Ừ” Tôi chỉ ừ nhẹ một tiếng, ngón tay đặt dưới đuôi rắn to lớn của hắn khẽ búng nhẹ vào mặt nước.
Lần này ngâm rất lâu, cảm thấy những chất huyết tương nhầy nhụa nặng nề đều đã không còn, cũng rất thoải mái. Có sự dễ chịu như ngâm mình trong suối nước nóng vậy, dường như cả người đều lười biếng,
giống như nằm ở trên giường thẩm mĩ của Lương Tuyết, không có suy nghĩ mãnh liệt nào khác.
Có thể là bởi vì tôi biết rằng lớp da của mình vẫn còn, cũng có thể sau một cơn đau đớn vật vã được ngâm mình trong nước nóng, thật sự vô cùng thoải mái.
Sống sót sau tai nạn hóa ra là cảm giác này. “Tại sao?” Mặc Dạ thấy tôi thất thần liền tăng nhanh tốc độ dao cạo một chút: “Ở trong quan tài pha lê kia, em không tin ta sẽ cứu em, hay là không tin ta có thể phân biệt được đó không phải là em?”
“Không phải” Tôi nhẹ nhàng cử động ngón tay, cười nhẹ và nói: “Lúc đó tôi nghĩ rằng vẫn nên tự cứu lấy mình”
“Long Duy” Dao cạo của Mặc Dạ lướt qua sau gáy, lưỡi dao dường như cũng đổi hướng: “Em có gì muốn hỏi không?
“Hỏi gì?” Tôi khó hiểu nhìn hắn rồi đưa tay sờ sờ sau đầu.
Tóc đã được cạo hết, sờ vào còn có cảm giác trơn bóng. Tôi mỉm cười nhìn Mặc Dạ rồi nói: “Vậy Xà quân có biết hai chiếc tà quan kia ở đâu không?”
Nếu Mặc Dạ đã không còn phá hủy những quan tài kia nữa thì nên sớm tìm ra, ít nhất sẽ không nghĩ đến chuyện này suốt ngày.
Chẳng lẽ lại hỏi vì sao hắn lại nói “Cô không phải là Long Duy” và chiếc vòng tay rắn đó là sao ư? Hay là rốt cuộc thì ba mẹ tôi đã nhận nhiệm vụ quan trọng gì? Hỏi những điều này hắn đều sẽ không trả lời! Mặc Dạ quấn tôi ra khỏi hồ Âm Dương, vẫy tay nhẹ một cái, đám tóc gãy vụn kia ngay lập tức bốc cháy. Trong không khí bốc lên mùi khét lẹt, hắn buông tôi ra.
Ánh mắt khó hiểu và cất lời: “Em... có bao giờ nghĩ tới chuyện khi tám cỗ tà quan đều được tìm thấy đủ và Long Duy rời khỏi cỗ quan tài gỗ màu trắng kia thì mình sẽ ra sao không?”
Tôi nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, ngước mắt lên nhìn Mặc Dạ, hờ hững nói: “Chắc là cũng như vậy thôi, đi đến đâu hay đến nấy, cuộc sống chính là như vậy mà”
Sau khi nhìn thoáng ra quả nhiên mọi thứ đều sáng tỏ thông suốt.
Sắc mặt của Mặc Dạ dường như nghiêm lại, trầm giọng nói: “Ta bảo em đi dụ tà quan , có nghĩa là nhất định sẽ đi cứu em. Chỉ cần tin tưởng ta là được, những chuyện khác đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Tôi tin tưởng là quân nên, nên tôi đã đi đấy thôi” Tôi kéo chiếc áo choàng đen mặc vào, cười nhẹ với Mặc Dạ: “Vậy thì bây giờ Xà quân hãy đưa tôi về nhà đi, tôi còn chưa ăn sáng nên cảm thấy hơi đói rồi.”
“Long Duy!” Hắn nhìn tôi rồi quát lên: “Bây giờ em đã khác rồi”