Mục lục
Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng điệu của Mặc Dạ rất buồn bã.

Có vẻ như tôi đã làm như vậy không đúng lắm.

Nhưng hắn đối với tôi không phải là như vậy hay sao?

Rõ ràng hắn có năng lực, nhưng khi tôi không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ không ra tay.

Đến tối nay, cũng chỉ là vì chuyện này.

Nhưng vẻ Mặc Dạ quá buồn bực, tôi không thể không ngồi dậy, kéo quần áo, nhìn hắn: "Tôi thấy hơi lạnh, tôi muốn nhanh hơn một chút.”

Mặc Dạ biết rõ đây chẳng qua chỉ là bào chữa, lại đè xuống, lưng tôi nặng nề đụng vào tảng đá.

Đi kèm theo mùi hương ngọt ngào kia, Mặc Dạ ôm tôi: "Long Duy , có phải em vẫn luôn hoài nghi ta hay không?”

Tay trái của hắn vẫn siết chặt với bàn tay trái của tôi, chồng lên vết thương mới có thêm vào đêm qua.

Ý thức của tôi không được tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn ánh mắt Mặc Dạ.

Trong đôi mắt đen nhánh, phản chiếu khuôn mặt của tôi, nhưng còn phản những lỗ hổng, trong ánh sáng lấp lánh dường như không phải là tôi ...

Tôi đưa tay ôm Mặc Dạ, học dáng vẻ của hắn, khẽ gọi một tiếng: "Mặc Dạ.”

Chỉ là một câu khẽ gọi, Mặc Dạ lập tức hoàn toàn mất khống chế, ôm chặt tôi gầm nhẹ một tiếng.

Khi tôi ngâm mình trong hồ một lần nữa, nước hồ đã ấm áp.

Toàn bộ thân thể, hình như không có chỗ nào không đau, nhất là lưng, dường như bị mài mất một lớp da.

Mặc Dạ nửa ôm tôi, tay ở sau lưng giúp tôi nhẹ nhàng xoa xoa: "Đây là Âm Dương Trì.”

"Cũng là nơi quan trọng nhất trong động phủ này, dương khí lên cao, thì bắt đầu ấm áp, khi đến giữa trưa, đầm nước như đang sôi. Dương khí hạ xuống, thì bắt đầu lạnh, đến giờ Tý, đầm nước lạnh như băng.”

“Thật tuyệt vời.” Tôi dựa vào hòn đá ấm áp, nằm trên đó và nhìn vào Mặc Dạ: "Tôi tu luyện ở chỗ này? Trước đây?”

Ánh mắt Mặc Dạ hơi trầm xuống, đưa tay giúp tôi vén tóc lên sau tai: "Để tóc dài đi, em để tóc dài khẳng định rất xinh đẹp.”

Bởi vì tôi không có thời gian để gội đầu, vì vậy tôi cố tình cắt tóc của tôi đến ngang vai.

Cá nhân tôi không cảm thấy có gì không tốt, nhưng đối diện với ánh mắt trầm xuống của Mặc Dạ, tôi vẫn gật đầu.

Nếu hắn muốn, hãy nuôi tóc thôi.

Đã quyết định làm người trong trí nhớ của hắn, trao đổi lấy sự trợ giúp của hắn, tự nhiên cũng phải giả bộ giống một chút.

Đây coi như là yêu nghề, kính nghiệp phải không?

Trong lòng tôi cảm thấy chua xót, đột nhiên không muốn nói chuyện này với Mặc Dạ nữa.

Nằm trên tảng đá ấm áp, từ từ nhắm mắt lại.

Vốn chỉ muốn trốn tránh đề tài, nhưng khi tôi nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau tôi đã chìm vào giấc ngủ say.

Mấy ngày nay ngủ không được say giấc, lần này tôi thật sự ngủ rất say.

Mơ mơ màng màng, tôi bỗng nhiên cảm thấy thân thể đột nhiên rét run, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cảm giác đó thật giống như buổi tối nằm mơ, đột nhiên từ trên giường rơi xuống.

"Có chuyện gì vậy?” Mặc Dạ ở bên cạnh tôi, đang ôm tôi trong vòng tay, thấy tôi đột nhiên thức dậy.

Hắn kinh ngạc nhìn tôi: "Em gặp ác mộng.”

Tôi đưa tay sờ sờ ngực, sau đó sờ sờ lỗ tai, tiếng triệu hồi xuất hiện hàng đêm, tối nay cũng không xuất hiện.

Vội vàng đứng dậy lấy quần áo: "Quan tài rắn ..."

Tôi nói ra cảm giác vừa rồi, Mặc Dạ lập tức hiểu rõ, dẫn tôi đến nhà mễ bà Tần.

Đến nhà mễ bà Tần, lại thấy Hà Ca và Ngưu Nhị ngồi trước phòng, vẫn đang đốt chậu lửa như trước.

Đám người bọn hắn dường như nói chuyện rất hợp nhau, Hà Ca hình như có ấn tượng rất tốt đối với Ngưu Nhị.

Thấy tôi trở về, Ngưu Nhị còn cười ngây thơ, Hà Ca lại nghi hoặc nhìn thoáng qua Mặc Dạ bên cạnh tôi.

Xác định ba con Trần Toàn không có động tĩnh gì, tôi vội vàng xông vào phòng bà nội.

Bà nội cũng không sao, nhưng hàn ý trong phòng bà lại càng dày đặc hơn.

Tôi suy nghĩ một chút, vội vàng cưỡi lên xe máy điện, nói với Hà Ca: "Tôi đi một chuyến trở về Thôn Hồi Long, nơi này có chuyện phiền toái gì mong Hà đạo trưởng giúp tôi nhìn.”

Mặc Dạ dường như cũng nghĩ tới cái gì đó, hóa thành vòng ngọc rắn đen quấn lấy cổ tay tôi.

Làng mễ bà Tần cách Thôn Hồi Long không xa, chỉ là lúc này đã sắp rạng sáng, sương mù dày đặc, tôi cưỡi xe máy điện, dọc theo đường đi, cái gì cũng không kịp nghĩ.

Khi tôi đến Thôn Hồi Long , ngôi làng vốn đã không còn ai, lúc này đèn đuốc sáng bóng, đèn lồng kết sắc, treo đầy đèn lồng đỏ.

Trên đường thôn bày những chiếc bàn dài, phía trên đặt những chiếc bánh cưới, giống như nhà ai làm tiệc mừng, cả thôn mở tiệc.

Tôi đứng ở ngã tư thôn, nhìn bên trong vui mừng cười nói, có vài gương mặt quen thuộc chợt lóe qua.

“Trên người bọn hắn đều có rắn, em đoán không sai, đều bị rắn tơ nhập thân.” Mặc Dạ lập tức mở miệng, trầm giọng nói: "Đi thôi.”

Đúng lúc này, một ngọn đèn đột nhiên bật lên, một ngọn đèn pha lớn chiếu sáng toàn bộ thôn Hồi Long.

Nơi duy nhất trong làng có đèn pha, chính là từ đường, nơi đó vào dịp Tết Nguyên đán, sẽ bật đèn pha cả đêm.

Tôi đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trên gác mái từ đường kia, trong lòng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.

Đang định đi, thấy Long Thiền không biết từ khi nào, đứng ở ngã tư thôn, nhìn tôi nói: "Long Duy, sao em không vào? Mọi người đều bày rượu mừng cho em, em cũng thật là, em và Xà Quân thành hôn, cũng không mời chúng ta uống rượu mừng.”

“Bây giờ thôn chi tiền bày tiệc rượu cho em, tại sao em còn chưa tới.” Trên khuôn mặt Long Thiền đều là ý cười, hình như có chuyện vui lớn gì đó.

Sau đó nói với tôi: "Chuyện kết hôn, cũng không phải là chuyện nhỏ. Xà Quân không có ba mẹ, chẳng lẽ em còn không có ba mẹ.”

Trong lòng tôi đột nhiên lộp bộp một chút, đúng lúc đó, có hai người bị người cười hì hì đẩy đến con đường chính giữa thôn, đứng ngay chỗ ngọn đèn pha đang chiếu.

Đó là ba mẹ tôi...

"Thôi nào, quy củ trong thôn, muốn bái cao đường, hỉ phục đều chuẩn bị sẵn sàng cho các ngươi rồi.” Long Thiền còn vẫy tay chào tôi.

Đứng bên cạnh Long Thiền, chính là chú sáu lần trước xuất hiện trước nhà mễ bà Tần, cũng vẫy tay với tôi: "Long Duy, nhanh lên, trong thôn làm rượu mừng cho các người, mau.”

Ông ta vừa nói, vừa đẩy cha mẹ tôi vào bên trong: "Chờ bái đường đi."

Mẹ tôi bị ai đẩy, đôi khi quay đầu nhìn tôi, giống như muốn nói lại thôi, lại giống như không dám nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mặc Dạ bên cạnh tôi.

Ba tôi giống như người mất hồn, chỉ biết bị đẩy về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay đầu lại.

"Không đến sao?” Long Thiền cười hắc hắc, sờ sờ bụng mình: "Ai, vẫn là mạng của em tốt, bây giờ trong bụng chị có một đứa bé, ngay cả ba cũng không có, thật sự là mệnh khổ.”

Cô ta nói, quay đầu nhìn thoáng qua: "Chỉ có đêm nay thôi.”

"Đừng đi.” Mặc Dạ trầm giọng thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Ba mẹ em sẽ không bị bắt đi.”

Ba mẹ tôi bị đẩy về phía trước, đi qua một khúc cua rồi biến mất không tăm hơi.

Long Thiền và chú sáu công đứng ở bên trong cột mốc ranh giới thôn nhìn tôi, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Cột mốc ranh giới đó chính là khối bị rơi lúc trước khi tôi lái xe vào thôn, khối đụng lệch, cũng là khối mà Ngưu Nhị canh giữ cả ngày lúc trước.

Cột mốc ranh giới này rõ ràng có ý nghĩa gì đó, cho nên Long Thiền các cô không đi ra.

Tôi nhìn vào con đường thôn được thắp sáng rực rỡ bên trong, nói với Long Thiền: "Chị đưa ba mẹ tôi ra, tôi sẽ đi vào."

Tay lại chậm rãi vươn vào túi, mở khóa, ấn phím âm lượng cho đến khi điện thoại rung một chút, sau đó dựa vào trí nhớ, âm thầm gọi số đầu tiên.

Đó là số điện thoại của Hà Ca, tôi gọi qua.

Điện thoại di động rung trong túi của tôi, tôi vội vàng nói: "Long Thiền, tôi dám vào thôn, chị dám đưa ba mẹ tôi ra để cho tôi xem là thật hay giả không?”

Vòng ngọc Rắn đen trên cổ tay lắc lư một chút, Mặc Dạ dường như thở dài: "Là giả.”

Bên trong điện thoại di động cũng không có âm thanh truyền đến, nhưng Long Thiền lại cười cười hắc hắc: "Ba mẹ cô thật hay giả, có quan hệ gì không? Tối nay nếu cô không tới đây, tất cả người trong Thôn Hồi Long , ngoại trừ chị, đều phải chết!”

Long Thiền vừa nói chuyện, cô ta nghe thấy tiếng reo hò vang lên, từng rương pháo hoa được di chuyển từ trong phòng của từng người ra ngoài, đặt trên đường thôn.

Trong không khí mơ hồ có mùi xăng tản ra.

Long Thiền vẫn đứng bên cạnh cột mốc như cũ, nhìn tôi nói: "Quan tài rắn tức giận, chị cũng rất khó chịu.”

Cô ta chậm rãi kéo quần áo ra, chỉ thấy trên vai cô ta, hai con huyết xà từ quanh vai chạy ra, nhưng thân rắn vẫn ở trên bả vai cô ta như cũ.

Miệng rắn không ngừng cắn thịt trên vai cô ta, xé nhỏ từng miếng nuốt vào bụng rắn, giống như vẫn luôn không được ăn no.

Nhưng thân thể Long Thiền hình như có năng lực khôi phục rất mạnh, thịt bị cắn xuống, lập tức có thể thấy thịt non kéo lên, một lúc sau lại trở lại bình thường.

"Chị đau quá, bọn nó vẫn luôn ăn chị, lòng dạ rắn khó có thể lấp đầy!” Vẻ mặt Long Thiền tràn đầy thống khổ.

Cô ta buông quần áo ra, nhìn chằm chằm vào tôi và nói: "Vì vậy, nếu em không đi vào thôi, chị sẽ đốt pháo hoa chúc mừng.”

Giọng nói của Long Thiền rơi xuống, người của thôn Hồi Long đi ra.

Đứng đầy toàn bộ con đường của thôn, tôi không biết có bao nhiêu người, nhưng ít nhất là không ít hơn một trăm.

Tất cả bọn họ đều cầm pháo hoa, quần áo ướt đẫm và mùi xăng nồng nặc.

Tất cả đều mỉm cười nhìn tôi: "Xin chúc mừng, Long Duy .”

Bọn họ cũng đều cầm bật lửa, chỉ chờ Long Thiền ra lệnh một tiếng, đốt pháo hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK