“Tứ sư huynh!”
Hà Khổ nhìn ông ta, cười khổ với tôi: “Tứ sư huynh đã nhìn thấu sống chết, vì vậy khụ!” “Đời người tội gì tự làm khổ mình, sống vậy có gì vui” Hà Hoan thả mũi tên sắt lên bàn trà.
Tìm hai thanh nẹp trúc ra, kẹp lấy đầu gối của tôi, dùng sức kéo xuống phía dưới: “Tiểu sư muội, cô nên ở chung nhiều với Hà Khổ, như vậy sẽ không còn lưu luyến tình yêu gì nữa. Tốt nhất cách A Vấn và Hà Vật xa một
chút, hai người bọn họ.”
Ông ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi kéo thanh trúc xuống phía dưới.
Cái này rất giống thanh kẹp thịt, cho dù chân tôi sưng tê, ông ta kẹp như vậy cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu và đau đớn dữ dội.
Có điều, rõ ràng có máu bầm sền sệt màu đen từ miệng vết thương của mũi tên sắt bị ép chảy ra.
Hà Hoan còn cầm một cái bát hứng lấy, chờ sau khi hứng đầy một bát, cũng mặc kệ đã kéo xuống cuối hay chưa, dứt khoát nới lỏng thanh trúc. Sau đó vô cùng tùy ý lấy một bình sứ nhỏ trong hòm thuốc ra đưa cho tôi:
“Uống hai viên, hai viên khác thì nhét vào miệng vết thương” Hà Khổ lại rất hiểu chuyện, nhận lấy bình sứ, đầu tiên để hai viên ra cho tôi uống, sau đó đưa hai viên cho Hà Hoan: “Trong máu tiểu sư muội có Hắc Lệ, tôi không dám động vào, tứ sư huynh nhét vào đi”
“Chuyện này có gì đâu chứ” Hà Hoan nhận lấy thuốc, nhét vào hai đầu vết thương do mũi tên xuyên qua: “Hai viên thuốc này chính là nhét vào vết thương để không cho máu của cô ta chảy ra nữa, vậy mà cô cũng không dám
Tôi vừa nuốt viên thuốc vào miệng, nhìn chằm chằm Hà Hoan: “Đây không phải là thuốc giải sao?”
“Độc này tên là Nguyễn Sinh” Hà Hoan bưng một bát máu đen, trừng mắt với tôi: “Nghe đồn nhà Xạ Ngư Cốc dùng để đầu độc Trư Bà Long, tôi không giải được”
“Vậy bát máu độc này của ông?” Tôi thở ra một hơi, đã không còn hi vọng đối với người của Vấn Thiên Tông.
Hà Hoan cầm bát máu độc kia đứng dậy: “Hắc Lệ thêm Nguyên Sinh, thứ đồ khó như vậy, chắc chắn phải nghiên cứu thật kỹ càng”
Nói rồi cầm bát rời đi, đi được hai bước, lại quay đầu nhìn kiếm gỗ đào trên đỉnh đầu tôi: “Đó là quà gặp mặt nhị sinh huynh tặng cô à?”
Tôi trở tay sờ lên kiếm gỗ đào, khẽ gật đầu.
“ồ” Hà Hoan cầm hòm thuốc gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy bốn viên thuốc vừa rồi của tôi coi như là quà gặp mặt. Lần sau cô gặp Xà Quân, cũng đừng nói với hắn là tôi không tăng gì?
“Xà quân vì cô mà đánh giết tứ phương. Cô vừa tố cáo, sợ rằng hắn sẽ tức giận. Mặc dù tôi sống không còn gì luyến tiếc, nhưng cũng muốn nhìn người khác sống vì cái gì” Hà Hoan xách hòm thuốc rời đi.
Ra đến cửa, lại nhìn vào bụng dưới của tôi: “Có phải từ sau khi đi rời khỏi, xà thai trong bụng cô không cử động hay không? Cô có từng nghĩ có lẽ xà thai đã chết rồi hay không?”
Tôi nghe vậy thì khẽ sửng sốt, nhìn Hà Hoan: “Chẳng phải và thai sẽ không chết sao?”
“Nhưng cô chạy trốn, lại trúng Nguyễn Sinh Chi Độc, đánh vào huyết mạch. Nó.” Hà Hoan nhìn chằm chằm bụng dưới của tôi, mấp máy môi: “Tôi không cảm giác thấy sức sống ở trong bụng của cô
Tôi vốn cho rằng Hà Hoan trở về là muốn nói thêm lời gì dọa người, kết quả lại là hỏi về xà thai.
Bàn tay phủ lên bụng dưới, cảm giác thấy bụng dưới hơi nhô lên, còn hơi cứng rắn, nhưng lại không cảm giác thấy gì khác nữa.
“Không biết vì sao Hà Hoan sư huynh lại cảm nhận được nó không có sức sống?” Tôi sờ lên bụng dưới.
Cố gắng giải thích: “Bây giờ số tháng vẫn còn nhỏ, dưới tình huống bình thường đều sẽ không cử động. Có thể là tối hôm qua tôi mệt mỏi, cho nên nó cũng mệt mỏi.”
sức sống và thai mạnh mẽ, cho dù Nguyễn Sinh Chi Độc có thể độc chết Trư Bà Long, nhưng chỉ là ở bắp chân, chắc hẳn sẽ không tổn thương đến và thai...
Hà Hoan nheo mắt, trên khuôn mặt nặng nề âm u mang theo nghi hoặc: “Chắc hẳn và thai có linh hồn, cô trúng Nguyễn Sinh Chi Độc, nó sẽ cảm nhận được, theo bản năng cầu sinh, nó sẽ cử động kịch liệt hơn.”
Ông ta nói rồi khẽ ho khan một tiếng: “Chuyện về xà thai, có lẽ tôi không hiểu quá rõ, cô chờ A Vấn trở về rồi hỏi ông ta. Nhà Xạ Ngư Cốc đã hạ Nguyên Sinh Chi Độc, e rằng không chỉ nhằm vào cô, mà còn cả xà thai.
Không phải nhà cô có con gái nhà họ Long sao?”