Tôi bèn ôm A Báo đứng trước cửa, nhìn Mặc Dạ ôm "Long Duy" như ôm của báu cẩn thận đi lên lầu.
Cơ thể của "Long Duy" rõ ràng rất là nhẹ, một tay Mặc Dạ ôm cô ta, một tay khác vòng qua chân cô ta, nhưng bàn tay lại nắm lấy đôi chân của cô ta, giống như đang che giúp cô ta.
Khi hắn lật tay lại, một vết cắn trong lòng bàn tay thoáng vụt qua, sau đó che kín bàn chân của "Long Duy". Vết cắn đó tượng trưng cho minh hôn giữa tôi và hắn, rồi cứ thế bị "Long Duy" giẫm dưới chân. Dường như "Long Duy" sợ nhột nữa, ôm lấy cổ Mặc Dạ, mỉm cười ha ha". Tiếng cười đó, đơn giản mà đẹp đẽ, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta sinh lòng trìu mến rồi. "A me?" A Bảo cà lên cổ tôi, ôm mặt tôi hôn một cái: “Ăn ăn" Nó nói, chỉ tiệm bún bên cạnh.
Trong lòng tôi như bị thứ gì đó đè, nặng trĩu lạnh lẽo, nhưng dường như có chút gì đó tê tê, nhất thời không thể nói được là cảm giác gì.
Ôm A Bảo đến tiệm bún của thím Lưu, lúc này trong tiệm có rất nhiều khách. Thấy tôi ôm A Bảo đến, thím Lưu lập tức nói với tôi: “Long Duy, cháu tự ngồi đi nhé, thím nấu canh trứng gà cho A Bảo"
Vừa nghe đến tên "Long Duy", trong lòng tôi dường như bị thứ gì đó đâm. Người ban nãy, cũng là "Long Duy" mà. Người trong tiệm nghe thấy tên tôi đều không khỏi nhìn tôi. Nhưng cũng chỉ tò mò rồi quan sát thôi, khi bắt gặp ánh mắt của tôi còn ngại ngùng cười với tôi.
Thím Lưu nấu cho tôi tô mì thịt bò, còn cố ý chiên hai quả trứng lòng đào: “Quả này chiên còn mềm lắm, cháu đút tí cho A Bảo ăn." Bà ấy nói rồi vươn tay ôm A Bảo: “Thím ôm giúp cháu, cháu ăn trước đi."
Có vẻ A Bảo vẫn còn nhớ bà ấy nên chịu để bà ấy bế, nhưng ánh mắt lại nhìn mấy con rận máu lúc nhúc bên người thím Lưu, giơ tay ra chọt chọt.
Chắc là không cảm thấy bị uy hiếp nên cũng không ra tay thật. Thím Lưu cầm một cái chén nhỏ, gắp trứng gà đút cho A Bảo. Lúc này tôi mới yên tâm ăn mì, không ăn gì cả khiến tôi cứ có cảm giác trong họng mắc nghẹn thứ gì đó. Rõ ràng mì thịt bò nhà thím Lưu có mùi vị rất đậm đà, nhưng ăn vào lại chẳng thấy mùi vị gì cả. Tôi đứng dậy cầm đĩa gắp một đĩa đậu đũa muối chua, ăn vào miệng. Nhưng đậu đũa ăn tối qua vẫn thấy chua, lúc này ăn vào miệng cũng không có mùi vị gì.
Thím Lưu ôm A Bảo đút nó ăn lòng đỏ, thấy tôi ăn đậu đũa chua như thế thì liên tục nhìn bụng tôi: “Long Duy, cháu có?" "Không có." Tôi vội vàng bỏ chén xuống, cười khổ với thím Lưu: “Là do lúc đến bị nóng đấy ạ"
"Thời tiết quá nóng, cháu cũng đừng chạy tới chạy lui nữa." Thím Lưu ôm A Bảo, hơi đau lòng nói: “Nhất là con nít, lỡ mà bị cảm nắng thì rắc rối đấy."
Tôi gật đầu với bà ấy, ăn từng đũa mì.
Nhưng dù có ăn thế nào cũng chẳng có mùi vị gì, lúc này còn là giờ cơm tối, thím Lưu ôm A Bảo chưa được bao lâu thì lại có người đến ăn bún nữa rồi. Tôi đứng dậy định ôm lấy A Bảo thì thấy một đôi bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ôm lấy A Bảo. Nhìn sang thì thấy Tiêu Tinh Diệp ngậm điếu thuốc, cười với tôi: “Không hút, mà ngửi tí thôi. Cô ăn trước đi, ăn xong lên xe nói."
Tôi nhanh chóng ăn xong bát mì, rút một tờ khăn giấy, chào thím Lưu rồi lên xe với Tiêu Tinh Diệp. Tiêu Tinh Diệp khóa cửa xe, sau đó lái xe và mở nhạc, rồi mới nói: “Đó là Long Duy thật" "Làm sao để xác nhận?" Tôi nặng nề nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Tìm thấy ở đâu?"
"Trên gác lửng nhà cô. Ánh mắt Tiêu Tinh Diệp trở nên nặng nề, nhỏ giọng nói với tôi: “Cô từng thấy cái gác lửng đó thì cũng biết rồi, cô Long Duy này là thật. Từ tận mười tám năm trước khi sinh cô ra đã được ba cô cứu ra từ quan tài rắn." Anh ta có thể
nói ra những chuyện này, chắc chắn là Mặc Dạ nói cho anh ta.
Nói cách khác, mươi tám năm trước, khi sinh tôi, dời mộ, dời quan tài.
Trong sự thay đổi cực lớn đó, ba tôi đã đưa "Long Duy" từ trong quan tài rắn ra! Nhưng vì sao phải đưa cô ta ra? "Tình hình ở gác lửng đó là sao?" Tôi nặng nề nhìn Tiêu Tinh Diệp, nhỏ giọng nói: “Anh không cần nói thẳng vào trọng điểm, nói từ đầu, từ từ nói."
Tiêu Tinh Diệp ôm A Bảo, hơi lo lắng nhìn tôi, rồi mới bắt đầu nói. Tối hôm qua anh ta rắc tàn nhang lên đầu giường, làm thành đang ở trong phòng của vợ chồng Trần Toàn. Nửa đêm, hai người phụ nữ đó xuất hiện thật, không mặc đồ, thấy Tiêu Tinh Diệp thì bò lên giường của anh ta luôn. "Hai thứ đó không phải người, mà là một con rắn hai đầu có tí đạo hạnh. Nửa trên là hai người, nhưng phía dưới là một cái đuôi rắn" Tiêu Tinh Diệp nặng nề nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Thế nên tôi nghe được hai giọng nói, nhưng hai người đó cùng chung cái gì đó..."
"Tôi không làm cái gì đó với họ. Dường như Tiêu Tinh Diệp rất để ý chuyện này, giọng nói bình tĩnh giảng giải: “Thấy tôi không ngủ, chúng lập tức chạy. Đến sáng thì Xà quân đến, men theo tàn nhang và tìm được cửa vào gác lửng đó."
"Rắn hai đầu? Sao lại ở nhà tôi?" Tôi làm sao cũng không ngờ, nhà tôi trừ việc giấu cái gác lửng, chôn đồ ở sân sau, còn có cả rắn hai đầu?
"Nhà cô là nhà gạch đỏ kiểu cũ, tường đều là hai lớp trống ở giữa, vừa vặn tiện cho chúng đi lại, thêm cái gác lửng, vừa hay là
nơi mà chúng sống" Tiêu Tinh Diệp đồng tình nhìn tôi.
Nhỏ giọng nói: “Chúng đi lại khắp phòng, các ổ cắm trên tường nhà cô và lỗ hổng trên đường dây chính là kẽ hở để chúng nhìn trộm bên ngoài."
"Lúc trước Lưu Thi Di cũng ở trong gác lửng đó nhìn cô." Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng ho khan.
Cười khổ nói: “Trước đây nhà cô có người nên chúng không dám tùy tiện ra vào, nhưng gần đây vẫn chẳng có ai mà? Thế nên hơi càn rỡ, chúng tôi mới nghe thấy tiếng động của chúng"
"Bây giờ con rắn hai đầu đó đâu rồi?" Tôi thấy Tiêu Tinh Diệp vẫn đang giải thích, rõ ràng là muốn tẩy trắng cho con rắn hai đầu đó.
"Vẫn đang ở trong gác lửng đó, chúng do mẹ cô tìm đến để bảo vệ Long Duy, thật ra cũng không có ý xấu gì cả. Ngày đó chúng tôi nghe thấy tiếng động, chúng cho là có người đến mua nhà bèn giả làm quỷ dọa cho những người đó sợ, muốn giữ lại nhà cho nhà cô" Tiêu Tinh Diệp cười với tôi.
Khó xử nói: “Xà quân men theo con rắn hai đầu này mà tìm ra gác lửng, Long Duy nằm trong cỗ quan tài gỗ trắng, cỗ quan tài đó cứ còn sống, liền với cả nóc nhà. Tạo ra được những quan tài đó đều là dùng máu của Long Duy."
"Xà quân vừa thấy cô ta là biết cô ta là ai. Rồi dùng phép thuật đánh thức cô ta, nhưng cô ta ngủ quá lâu, khi ý thức không tỉnh táo thì con rắn hai đầu đó dẫn cô ta đi lại trong tường, vì thế nên hai chân không có sức lực, chính là cảnh tượng mà cô thấy đó..." Dường như Tiêu Tinh Diệp đã cố hết sức rồi.
Nhìn tôi rồi cố gắng gượng cười: “Long Duy rất đơn thuần, thật ra tính cách tốt lắm. Vì bây giờ mới tỉnh nên Xà quân mới phải
chăm sóc cô ta, cô..."
"Hắn bảo anh đến là để nói mấy chuyện này?" Tôi vươn tay ôm lấy A Bảo, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Số tà quan kia có liên quan đến cô ta không?"
Tiêu Tinh Diệp cầm thuốc, cố sức hít vào: “Cô cũng cảm thấy rồi đó, tà quan chế tạo bằng máu của cô ta, đương nhiên ít nhiều cũng có tí liên quan rồi."
Tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện không trùng hợp như thế. Nhưng rõ ràng Tiêu Tinh Diệp và Mặc Dạ cho rằng cô ta chính là "Long Duy", hơn nữa Mặc Dạ còn trải qua xác nhận gì đó rồi. Tạm thời cũng không tiện đi gây khó dễ, đành nói với Tiêu Tinh Diệp: “Vậy cô ta vẫn phải ở đây?"
"Tuy cô ta đã tỉnh nhưng không thể cách cỗ quan tài gỗ trắng đó quá xa, tối đến phải vào trong ngủ." Tiêu Tinh Diệp nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Cô biết là ý gì chứ?"
"Biết" Tôi ôm A Bảo xuống xe, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Anh nói với xà quân, bảo hắn yên tâm ở đó đi, đến khi Long Duy khỏe một chút thì hỏi giúp tôi, rốt cuộc ba mẹ tôi làm những chuyện này là vì cái gì? Được không?"
"Long Duy Tiêu Tinh Diệp mím môi, nhỏ giọng nói: “Thật ra tìm được cô ta, với cô là chuyện tốt, đúng không?"
Tôi nhìn sang Tiêu Tinh Diệp, anh ta lại lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc đó: “Nếu tất cả áp lực của quan tài rắn và thôn Hồi Long không dồn lên cô, cô cũng có thể làm người bình thường, đúng không?"
"Cảm ơn." Tôi nhìn Tiêu Tinh Diệp, biết ý của anh ta.
Nhưng lúc ôm A Bảo xoay người lại thì thấy Mặc Dạ ôm "Long Duy", đứng bên cửa sổ ở tầng hai, đang nặng nề nhìn xuống dưới.
Tôi nhìn lên, dường như Mặc Dạ muốn ôm "Long Duy" đi. Nhưng cô ta lại vươn tay ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với tôi, dường như rất vui vẻ. Tôi cười với cô ta, cảm giác nóng bỏng gay gắt lại hiện lên.