Cũng không lâu lắm đồ ăn đã chuẩn bị xong, đầu bếp Bạch gia tay nghề không tệ, Lục Phàm ăn hết hai bát lớn, thoạt nhìn cực kỳ hưởng thụ, có vẻ đồ ăn rất hợp khẩu vị của anh.
“Lục tiên sinh, đây là một chút tâm ý của Bạch gia chúng tôi, hy vọng cậu có thể nhận lấy.”
Bạch Thiên Thần lấy ra một cái túi xách nhỏ đặt trước mặt Lục Phàm, Lục Phàm thuận tay mở ra, tí thì bị doạ cho hồn vía lên mây, trong túi là đầy ắp những xấp tiền giấy mới!
"Bạch gia chủ, cái này quá nhiều rồi, tôi chữa bệnh chủ yếu phụ thuộc tâm tình, cũng không phải là vì tiền!" Lục Phàm ngạo nghễ nói: "Hơn nữa, nhiều tiền như vậy mang trên người sẽ thành tâm điểm chú ý đó!"
Bạch Thiên Thần xấu hổ cười: "Lục tiên sinh đâu phải người tầm thường, ba vật ngoài thân như tiền tài này kia làm sao lọt được vào mắt cậu, tôi cũng hiểu điều đó. Nhưng mà đi ra ngoài thì cũng cần xã giao mà. Nếu tiên sinh thấy cầm tiền măt không tiện vậy thì cậu lấy thẻ của tôi đi!"
Thẻ VIP?
Triệu lão kinh hãi hô lên: "Ông chủ Bạch thật là hào phóng quá, thẻ VIP của anh ở trong nước cũng không được bao nhiêu người có đâu, anh sảng khoái lấy nó ra như vậy có thể thấy được anh rất coi trọng tay nghề của sư phụ lão đấy!”
“Tiên sinh cực khổ chữa trị cho cha tôi mà, tôi làm sao chậm trễ cậu ấy được!”
Bạch Thiên Thần mỉm cười nói, ông vốn là người làm ăn lớn, tuy sống ẩn dật nhưng những sản nghiệp của gia tộc ông vẫn phải quản lý, nếu ông không khôn khéo, không có thủ đoạn thì Bạch gia làm sao mà giữ vững được vị trí đứng đầu như hiện tại chứ? Tuy nói bỏ ra cái thẻ VIP Chí Tôn nhưng người như Lục Phàm có thể dùng thứ gì để giữ anh lại thì Bạch Thiên Thần sẽ làm hết mà không đắn đo, gì chứ riêng vấn đề sức khoẻ là chắc chắn phải nhờ Lục Phàm rồi đấy, mối quan hệ đang tốt đẹp thế này, sống chết cũng phải duy trì!
“À tôi muốn hỏi chút, thẻ này có tác dụng gì vậy?" Lục Phàm nghi hoặc.
"Lục tiên sinh chắc là không biết, đây là thẻ VIP Chí Tôn, cậu chi tiêu thế nào, mua sắm ăn uống ở đâu cũng được, chỉ cần lấy ra tấm thẻ này, mọi thứ sẽ trở thành miễn phí!"
Bạch Thiên Thần nói thẳng: "Tất cả chi phí do tôi trả.”
“Cái này… hình như không tốt lắm!" Lục Phàm xấu hổ nói.
“Bây giờ Lục tiên sinh chính là khách quý của Bạch gia, chỉ là một tấm thẻ VIP Chí Tôn mà thôi, không nhiều nhặn gì đâu.” Bạch Thiên Thần mỉm cười nói: "Chuyện Dương gia hôm nay, lúc đến tôi cũng có nghe thấy một chút, tiên sinh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp cậu!”
“Chú muốn đối phó Dương gia?" Lục Phàm cười: "Không cần đâu!
“Bạch gia tôi ở thành Thanh Châu coi như có chút uy tín, đối phó với Dương gia cũng không khó.“ Bạch Thiên Thần cười nói.
“Chuyện của tôi, cứ để tôi tự giải quyết!" Lục Phàm từ chối.
“Cái này......" Bạch Thiên Thần hơi suy tư, sau đó cười nói: "Tiên sinh nói như thế nào thì như thế ấy đi.”
Lục Phàm gật đầu, mâu thuẫn với Dương gia là việc của anh, không cần người ngoài nhúng tay, hơn nữa Bạch Thiên Thần giúp anh thì có khác gì anh nợ Bạch gia đâu, anh không muốn bị Bạch Thiên Thần nắm thóp.
Lục Phàm rời đi rồi, Triệu lão mới thán phục: "Lão đúng là chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có người tài giỏi như vậy!”
“Đúng vậy, người này tương lai có thể làm nên việc lớn!” Bạch Thiên Thần gật đầu: "Chỉ có thể tạo mối quan hệ tốt, không thể đắc tội!”
“Cho nên ông chủ Bạch mới dốc hết vốn liếng lấy lòng?" Triệu lão híp mắt: "Lão chưa bao giờ thấy anh để ý ai như vậy đấy.”
“Triệu lão không phải cũng như thế sao, đường đường là quốc y thánh thủ nay cũng hạ mình đi làm đệ tử người khác?”
Bạch Thiên Thần cùng Triệu lão nhìn nhau cười, bọn họ đều là những người khôn khéo.
Bóng đêm kéo đến, Lục Phàm một mình đi trên đường, trong tay cầm một chai rượu, miệng ngân nga lời bài hát nghe có hơi lạ tai, cái gì mà không biết nhân sinh kéo dài bao nhiêu năm, người bây giờ cũng đã say đến bảy tám phần.
Cách đường cái không xa, có mấy bóng người loé lên, một gã đàn ông cường tráng vác theo một người trên lưng định lao về phía hẻm nhỏ, nhưng lại bị vài tên đàn ông mặc áo đen cản lại.
“Đại Trang, thả tôi xuống!”
Người bị vác trên lưng lên tiếng, hắn giống như bị bỏ thuốc, cả người mềm nhũn không có sức.
"Nhận tiền của người khác, giúp bọn họ trừ khử mối nguy, môn chủ Thanh Long môn, hôm nay anh phải để mạng lại đây rồi!"
Tên áo đen cầm đầu cười lạnh: "Trúng thuốc mê của tôi, cho dù là cao thủ cũng không tỉnh táo nổi đâu.”
Thanh Long Môn chính là thủ lĩnh của thế giới ngầm ở thành Thanh Châu, bên ngoài được gọi là võ quán Thanh Long.
“Mấy người rốt cuộc là ai, vì sao phải ra tay với môn chủ!”
Người đàn ông cường trán gầm lên: "Người đứng sau rốt cuộc là ai?!”
“Nói nhiều làm gì, hôm nay hai người cứ bỏ mạng lại đây đi!”
Tên áo đen cầm đầu lạnh nhạt nói, nháy mắt với đám đàn em phía sau, bọn đàn em nhận được tín hiệu liền vọt lên.
Nhưng ngay trong thời khắc nguy hiểm đó, môn chủ Thanh Long môn Hàn Vân Hải mạnh mẽ đứng dậy, một chưởng đánh lui hết đám người áo đen, nhưng hắn dính thuốc mê còn chưa hết tác dụng, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Đúng lúc này, ám khí không biết từ hướng nào bay đến, Hàn Vân Hải né không kịp, thiếu chút nữa là tim bị đâm thủng cộng thêm thuốc mê ngày càng ngấm vào người, hắn hiện tại đã không thể cố chống đỡ nữa.
“Tôi biết anh là cao thủ Thanh Châu, phải có chuẩn bị mới dám đến chứ.”
Tên áo đen cầm đầu cười lạnh, hôm nay đêm tối gió lớn, gã phải giết được hai kẻ này!
"Hôm nay trăng tròn như vậy, mấy người sao không đi ngắm trăng, chạy đến đây quấy rầy nhã hứng của tôi, không sợ tôi đánh mấy người hả?"
Lục Phàm cầm chai rượu tự mình uống, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía này.
Áo đen cầm đầu quay lại nhìn thoáng qua Lục Phàm, phóng ra ám khí trong tay, cho dù Lục Phàm có là người say không tỉnh táo nhưng phá đám gã thì cũng phải chết!
Vèo......
Ám khí mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ lao về phía Lục Phàm, tên áo đen ngay cả đầu cũng không quay lại, bởi vì gã biết ám khí này vô cùng lợi hại, cho dù là cao thủ đệ nhất cũng chưa chắc có thể tránh, một con ma men bình thường, gã để ý làm gì!
“Giết chết Hàn Vân Hải!”
Gã áo đen vừa dứt lời, liền cảm giác cổ họng đau đớn, một cây ngân châm giống kiếm dài, xuyên thủng qua cổ gã. Gã cố sức chậm rãi quay đầu thì nhìn thấy nụ cười vô hại của ma men Lục phàm.
“Lão đại!”
Những kẻ khác hô to, vẻ mặt không dám tin tưởng, bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, kỹ năng tốt, cả người vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn vậy mà Lục Phàm vung tay một cái đã giết chết lão đại của bọn họ, không lẽ thằng này là cao thủ Thanh Long môn?
Nghĩ đến đây, đám sát thủ áo đen nhao nhao tán loạn, chia nhau ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy, cảnh tượng vừa rồi quá sức quỷ dị!
"Tao đi ngang qua thôi vậy mà mày lại muốn giết tao." Lục Phàm say rượu nói: "Mày chết là đáng đời!"
“Cảm tạ tiên sinh cứu giúp!”
Hàn Vân Hải nói lời cảm tạ, trong lòng hắn chấn động, Lục Phàm ra tay quá nhanh, ngay cả hắn cũng không thấy rõ ràng.
"Tôi cũng đâu có quen anh, vì sao phải cứu anh!" Lục Phàm bưng bình rượu, tiếp tục đi về phía trước: "Chỉ là thằng chó kia đáng đời nó!"
Nhìn bóng người Lục Phàm đi xa, Hàn Vân Hải chấn động: "Đại Trang, quay về phải điều tra rõ ràng người này rốt cuộc là thần thánh phương, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại thế này!”
Không lâu sau, một đám cao thủ của võ quán Thanh Long đến, hộ tống Hàn Vân Hải quay về.
Lục Phàm cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, dần dần mất đi nhận thức, đợi lúc anh tỉnh lại, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.
Cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh đơn sơ, mặc dù đang ở trong phòng, nhưng cả phòng chỉ có một cái bàn, ngay cả giường cũng là ván gỗ ghép vào, thậm chí ngay cả trần nhà cũng thủng vài lỗ làm cho ánh nắng mặt trời rọi vào chói cả mắt.
"Người thanh niên, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Một bà lão tóc bạc phơ bước vào: "Mau uống trà gừng đi, nếu không đầu cậu sẽ đau đấy."
“Tôi đang ở đâu?" Lục Phàm vẻ mặt mê mang: "Tôi nhớ đêm qua...”
“Đây là một xóm nhỏ ở thành Thanh Châu.” Bà lão nói: "Người ở đây đều gọi tôi là bà Quế Hoa, đêm qua cậu uống nhiều, ngã ở trên đường cái, nếu Khả Nhi không tình cờ thấy cậu thì cậu sẽ gặp nguy hiểm."
“Khả Nhi?” Lục Phàm hơi lúng túng: "Thật ra tôi sẽ không say đâu, có thể là tối qua vui quá!"
“Đừng nói nhiều nữa, mau uống canh gừng đi." Bà Quế Hoa nhắc nhở.
“Lục tiên sinh, đây là một chút tâm ý của Bạch gia chúng tôi, hy vọng cậu có thể nhận lấy.”
Bạch Thiên Thần lấy ra một cái túi xách nhỏ đặt trước mặt Lục Phàm, Lục Phàm thuận tay mở ra, tí thì bị doạ cho hồn vía lên mây, trong túi là đầy ắp những xấp tiền giấy mới!
"Bạch gia chủ, cái này quá nhiều rồi, tôi chữa bệnh chủ yếu phụ thuộc tâm tình, cũng không phải là vì tiền!" Lục Phàm ngạo nghễ nói: "Hơn nữa, nhiều tiền như vậy mang trên người sẽ thành tâm điểm chú ý đó!"
Bạch Thiên Thần xấu hổ cười: "Lục tiên sinh đâu phải người tầm thường, ba vật ngoài thân như tiền tài này kia làm sao lọt được vào mắt cậu, tôi cũng hiểu điều đó. Nhưng mà đi ra ngoài thì cũng cần xã giao mà. Nếu tiên sinh thấy cầm tiền măt không tiện vậy thì cậu lấy thẻ của tôi đi!"
Thẻ VIP?
Triệu lão kinh hãi hô lên: "Ông chủ Bạch thật là hào phóng quá, thẻ VIP của anh ở trong nước cũng không được bao nhiêu người có đâu, anh sảng khoái lấy nó ra như vậy có thể thấy được anh rất coi trọng tay nghề của sư phụ lão đấy!”
“Tiên sinh cực khổ chữa trị cho cha tôi mà, tôi làm sao chậm trễ cậu ấy được!”
Bạch Thiên Thần mỉm cười nói, ông vốn là người làm ăn lớn, tuy sống ẩn dật nhưng những sản nghiệp của gia tộc ông vẫn phải quản lý, nếu ông không khôn khéo, không có thủ đoạn thì Bạch gia làm sao mà giữ vững được vị trí đứng đầu như hiện tại chứ? Tuy nói bỏ ra cái thẻ VIP Chí Tôn nhưng người như Lục Phàm có thể dùng thứ gì để giữ anh lại thì Bạch Thiên Thần sẽ làm hết mà không đắn đo, gì chứ riêng vấn đề sức khoẻ là chắc chắn phải nhờ Lục Phàm rồi đấy, mối quan hệ đang tốt đẹp thế này, sống chết cũng phải duy trì!
“À tôi muốn hỏi chút, thẻ này có tác dụng gì vậy?" Lục Phàm nghi hoặc.
"Lục tiên sinh chắc là không biết, đây là thẻ VIP Chí Tôn, cậu chi tiêu thế nào, mua sắm ăn uống ở đâu cũng được, chỉ cần lấy ra tấm thẻ này, mọi thứ sẽ trở thành miễn phí!"
Bạch Thiên Thần nói thẳng: "Tất cả chi phí do tôi trả.”
“Cái này… hình như không tốt lắm!" Lục Phàm xấu hổ nói.
“Bây giờ Lục tiên sinh chính là khách quý của Bạch gia, chỉ là một tấm thẻ VIP Chí Tôn mà thôi, không nhiều nhặn gì đâu.” Bạch Thiên Thần mỉm cười nói: "Chuyện Dương gia hôm nay, lúc đến tôi cũng có nghe thấy một chút, tiên sinh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp cậu!”
“Chú muốn đối phó Dương gia?" Lục Phàm cười: "Không cần đâu!
“Bạch gia tôi ở thành Thanh Châu coi như có chút uy tín, đối phó với Dương gia cũng không khó.“ Bạch Thiên Thần cười nói.
“Chuyện của tôi, cứ để tôi tự giải quyết!" Lục Phàm từ chối.
“Cái này......" Bạch Thiên Thần hơi suy tư, sau đó cười nói: "Tiên sinh nói như thế nào thì như thế ấy đi.”
Lục Phàm gật đầu, mâu thuẫn với Dương gia là việc của anh, không cần người ngoài nhúng tay, hơn nữa Bạch Thiên Thần giúp anh thì có khác gì anh nợ Bạch gia đâu, anh không muốn bị Bạch Thiên Thần nắm thóp.
Lục Phàm rời đi rồi, Triệu lão mới thán phục: "Lão đúng là chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có người tài giỏi như vậy!”
“Đúng vậy, người này tương lai có thể làm nên việc lớn!” Bạch Thiên Thần gật đầu: "Chỉ có thể tạo mối quan hệ tốt, không thể đắc tội!”
“Cho nên ông chủ Bạch mới dốc hết vốn liếng lấy lòng?" Triệu lão híp mắt: "Lão chưa bao giờ thấy anh để ý ai như vậy đấy.”
“Triệu lão không phải cũng như thế sao, đường đường là quốc y thánh thủ nay cũng hạ mình đi làm đệ tử người khác?”
Bạch Thiên Thần cùng Triệu lão nhìn nhau cười, bọn họ đều là những người khôn khéo.
Bóng đêm kéo đến, Lục Phàm một mình đi trên đường, trong tay cầm một chai rượu, miệng ngân nga lời bài hát nghe có hơi lạ tai, cái gì mà không biết nhân sinh kéo dài bao nhiêu năm, người bây giờ cũng đã say đến bảy tám phần.
Cách đường cái không xa, có mấy bóng người loé lên, một gã đàn ông cường tráng vác theo một người trên lưng định lao về phía hẻm nhỏ, nhưng lại bị vài tên đàn ông mặc áo đen cản lại.
“Đại Trang, thả tôi xuống!”
Người bị vác trên lưng lên tiếng, hắn giống như bị bỏ thuốc, cả người mềm nhũn không có sức.
"Nhận tiền của người khác, giúp bọn họ trừ khử mối nguy, môn chủ Thanh Long môn, hôm nay anh phải để mạng lại đây rồi!"
Tên áo đen cầm đầu cười lạnh: "Trúng thuốc mê của tôi, cho dù là cao thủ cũng không tỉnh táo nổi đâu.”
Thanh Long Môn chính là thủ lĩnh của thế giới ngầm ở thành Thanh Châu, bên ngoài được gọi là võ quán Thanh Long.
“Mấy người rốt cuộc là ai, vì sao phải ra tay với môn chủ!”
Người đàn ông cường trán gầm lên: "Người đứng sau rốt cuộc là ai?!”
“Nói nhiều làm gì, hôm nay hai người cứ bỏ mạng lại đây đi!”
Tên áo đen cầm đầu lạnh nhạt nói, nháy mắt với đám đàn em phía sau, bọn đàn em nhận được tín hiệu liền vọt lên.
Nhưng ngay trong thời khắc nguy hiểm đó, môn chủ Thanh Long môn Hàn Vân Hải mạnh mẽ đứng dậy, một chưởng đánh lui hết đám người áo đen, nhưng hắn dính thuốc mê còn chưa hết tác dụng, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Đúng lúc này, ám khí không biết từ hướng nào bay đến, Hàn Vân Hải né không kịp, thiếu chút nữa là tim bị đâm thủng cộng thêm thuốc mê ngày càng ngấm vào người, hắn hiện tại đã không thể cố chống đỡ nữa.
“Tôi biết anh là cao thủ Thanh Châu, phải có chuẩn bị mới dám đến chứ.”
Tên áo đen cầm đầu cười lạnh, hôm nay đêm tối gió lớn, gã phải giết được hai kẻ này!
"Hôm nay trăng tròn như vậy, mấy người sao không đi ngắm trăng, chạy đến đây quấy rầy nhã hứng của tôi, không sợ tôi đánh mấy người hả?"
Lục Phàm cầm chai rượu tự mình uống, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía này.
Áo đen cầm đầu quay lại nhìn thoáng qua Lục Phàm, phóng ra ám khí trong tay, cho dù Lục Phàm có là người say không tỉnh táo nhưng phá đám gã thì cũng phải chết!
Vèo......
Ám khí mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ lao về phía Lục Phàm, tên áo đen ngay cả đầu cũng không quay lại, bởi vì gã biết ám khí này vô cùng lợi hại, cho dù là cao thủ đệ nhất cũng chưa chắc có thể tránh, một con ma men bình thường, gã để ý làm gì!
“Giết chết Hàn Vân Hải!”
Gã áo đen vừa dứt lời, liền cảm giác cổ họng đau đớn, một cây ngân châm giống kiếm dài, xuyên thủng qua cổ gã. Gã cố sức chậm rãi quay đầu thì nhìn thấy nụ cười vô hại của ma men Lục phàm.
“Lão đại!”
Những kẻ khác hô to, vẻ mặt không dám tin tưởng, bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, kỹ năng tốt, cả người vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn vậy mà Lục Phàm vung tay một cái đã giết chết lão đại của bọn họ, không lẽ thằng này là cao thủ Thanh Long môn?
Nghĩ đến đây, đám sát thủ áo đen nhao nhao tán loạn, chia nhau ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy, cảnh tượng vừa rồi quá sức quỷ dị!
"Tao đi ngang qua thôi vậy mà mày lại muốn giết tao." Lục Phàm say rượu nói: "Mày chết là đáng đời!"
“Cảm tạ tiên sinh cứu giúp!”
Hàn Vân Hải nói lời cảm tạ, trong lòng hắn chấn động, Lục Phàm ra tay quá nhanh, ngay cả hắn cũng không thấy rõ ràng.
"Tôi cũng đâu có quen anh, vì sao phải cứu anh!" Lục Phàm bưng bình rượu, tiếp tục đi về phía trước: "Chỉ là thằng chó kia đáng đời nó!"
Nhìn bóng người Lục Phàm đi xa, Hàn Vân Hải chấn động: "Đại Trang, quay về phải điều tra rõ ràng người này rốt cuộc là thần thánh phương, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại thế này!”
Không lâu sau, một đám cao thủ của võ quán Thanh Long đến, hộ tống Hàn Vân Hải quay về.
Lục Phàm cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, dần dần mất đi nhận thức, đợi lúc anh tỉnh lại, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.
Cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh đơn sơ, mặc dù đang ở trong phòng, nhưng cả phòng chỉ có một cái bàn, ngay cả giường cũng là ván gỗ ghép vào, thậm chí ngay cả trần nhà cũng thủng vài lỗ làm cho ánh nắng mặt trời rọi vào chói cả mắt.
"Người thanh niên, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Một bà lão tóc bạc phơ bước vào: "Mau uống trà gừng đi, nếu không đầu cậu sẽ đau đấy."
“Tôi đang ở đâu?" Lục Phàm vẻ mặt mê mang: "Tôi nhớ đêm qua...”
“Đây là một xóm nhỏ ở thành Thanh Châu.” Bà lão nói: "Người ở đây đều gọi tôi là bà Quế Hoa, đêm qua cậu uống nhiều, ngã ở trên đường cái, nếu Khả Nhi không tình cờ thấy cậu thì cậu sẽ gặp nguy hiểm."
“Khả Nhi?” Lục Phàm hơi lúng túng: "Thật ra tôi sẽ không say đâu, có thể là tối qua vui quá!"
“Đừng nói nhiều nữa, mau uống canh gừng đi." Bà Quế Hoa nhắc nhở.