• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Lục Phàm rời đi, Bạch Hiểu sinh mới thở dài một hơi: “Khó trách y thuật lại khủng bố như vậy, hoá ra là sư tổ.”

"Con hôm nay may mắn được mở mang kiến thức đấy, sư tổ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng y thuật rất lợi hại, cũng không biết là học được từ ai!”

“Sư phụ nói rất đúng!" Bạch Hiểu sinh gật đầu.

Trước cổng đại học Thanh Châu, Lục Phàm đứng đợi ở một bên, có vẻ nhàn nhã thảnh thơi, trong tay còn cầm theo hai gói dược liệu, chuẩn bị nấu thuốc để Lâm Khả Nhi bồi bổ thân thể.

Sắp đến giờ tan học rồi, anh đến vừa đúng lúc.

Cũng không lâu lắm, Lâm Khả Nhi đạp xe đạp, đi tới cổng trường, thấy anh thì nở nụ cười vui vẻ: "Anh Lục Phàm, sao anh lại ở đây?"

"Đương nhiên là đón em tan học, bà nội cũng dặn dò rồi, em con gái đi đường một mình dù sao cũng có nguy hiểm, có anh ở bên bảo vệ em, sẽ không để em xảy ra chuyện." Lục Phàm cười nói: "Thế nào, hôm nay đi học mệt không?"

“Có một chút! Gần đây em luôn thấy hơi mệt mỏi." Lâm Khả Nhi gật đầu nói.

“Không sao, anh mua thuốc cho em rồi, sau khi về nhà giúp em nấu, uống hết mấy liều thuốc sẽ đỡ mệt ngay." Lục Phàm cười nói.

“Em không uống thuốc đâu!" Lâm Khả Nhi lắc đầu: "Thuốc này rất đắng đó.”

“Không uống sao mà được, anh tự mình sắc thuốc cho em, em định không nể mặt anh sao!" Lục Phàm giả vờ tức giận nói: "Nếu em không uống thuốc, anh sẽ giận em đấy.”

“Vậy uống một chén nhỏ!" Lâm Khả Nhi bất đắc dĩ nói.

“Thoả thuận rồi đấy.” Lục Phàm búng ngón tay, nhận lấy xe đạp trong tay Lâm Khả Nhi: "Nhanh lên xe đi! Bà nội còn đợi chúng ta về.”

Lâm Khả Nhi mỉm cười, ngồi lên xe đạp, đang lúc Lục Phàm chuẩn bị đạp xe phóng đi thì ở cách cổng đại học không xa, có mấy bóng người nhào ra ngăn đường đi của Lục Phàm.

“Thằng nhãi mày coi như hôm nay đen đủi rồi!”

Lục Phàm nhíu mày: "Mấy người là ai? Hình như chúng ta đâu quen biết?

“Mẹ kiếp mày định nói thân phận mày cao nên mày không nhớ tao hả?” Tần Hoài An cách đó không xa đi tới, miệng ngậm xì gà: "Sáng nay vừa mới gặp mặt còn gì?"

“Ra là mày hả?” Lục Phàm cười lạnh: "Buổi sáng ấy à, tao tha mày một mạng đó, cơ mà nhìn cái kiểu của mày, chắc cũng đâu có cảm ơn tao ha!"

“Mày cho rằng mày là ai mà ăn nói xấc xược như vậy.” Tần Hoài An cười lạnh: "Tao là lão đại của đại học Thanh Châu, trong phạm vi trăm dặm này, lời tao nói là phải nghe!"

“Tần Hoài An, anh muốn làm gì?" Lâm Khả Nhi nhíu mày: "Đây là anh trai tôi, nếu anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ không tha cho anh.”

“Lâm Khả Nhi, trước kia thấy em có vài phần nhan sắc, nên em nói gì tôi nghe nấy, không nghĩ tới em lại là loại người như vậy." Tần Hoài An cười lạnh: "Ngoài mặt rất thanh khiết, sau lưng thì không biết như nào đâu, tôi đã lật hết gốc gác nhà em rồi, em làm đếch gì có anh trai!”

Lâm Khả Nhi xấu hổ mặt đỏ bừng, vô cùng tức giận, trước kia Tần Hoài An không dám nói chuyện với cô như vậy, hiện tại lại không coi cô ra gì.

“Nói chuyện phải chú ý một chút chứ nếu không người chịu thiệt chính là mày đó!”

Lục Phàm xoa tay, ánh mắt trở nên sắc bén, Lâm Khả Nhi là vảy ngược của anh, anh không cho phép bất cứ ai tổn thương cô.

“Cái gì? Làm như ông đây nói sai ấy!” Tần Hoài An lạnh lùng cười: "Tao biết mày là người luyện võ, cũng biết trình độ mày chắc đã đến hàng cao thủ, tao không ngu đi đánh nhau với mày, nhung mà tao cũng có chuẩn bị nên mới đến chứ, bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao tha thứ còn kịp đó!”

“Không cần, có bản lĩnh cứ nhào vào đây." Vẻ mặt Lục Phàm lạnh nhạt: "Tao muốn xem thằng từng bị tao đấm vỡ mặt sẽ có bản lĩnh gì.”

"Mày chờ đi, Tứ gia sẽ đến ngay, đến lúc đó đánh cho mày chịu không nổi!" Tần Hoài An tràn đầy tự tin.

Không ít người cả trong và ngoài đại học Thanh Châu đều nhao nhao vây xem, buổi sáng đám này cũng đã ồn ào một trận vì Lâm Khả Nhi rồi, bây giờ cũng vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua mà không hóng chuyện được, đâu phải ngày nào cũng được náo nhiệt như thế này!

“Anh Phàm, anh mau đi đi!” Lâm Khả Nhi tiến lên kéo ống tay áo Lục Phàm: "Tần Hoài An không dễ chọc, sau lưng gã có thế lực không nhỏ đâu, nếu cùng gã đánh nhau, chỉ sợ anh sẽ gặp phiền toái!"

“Không sao, em về trước đi.” Lục Phàm mỉm cười nói: "Em về nói bà nội làm đồ ăn thật ngon, anh sẽ về ngay!"

Lâm Khả Nhi lắc đầu: "Không được, em không thể về trước!”

Lục Phàm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy ý Lâm Khả Nhi, thật ra mặc kệ là ai, anh cũng sẽ đối phó được, cho nên dù sau lưng Tần Hoài An có thế lực chống lưng, anh cũng không sợ hãi.

Quả nhiên, không lâu sau, một nhóm người đi đến hai bên đại học Thanh Châu, trong tay cầm vũ khí gậy gộc, nhìn rất chi là khí thế.

"Trời trời, Tần thiếu chắc hận thằng này lắm mới gọi tới nhiều người như vậy!"

"Còn phải nói, Lâm Khả Nhi là người mà Tần thiếu coi trọng, đại học Thanh Châu đâu ai dám đến gần cô ta!"

"Thằng nhãi này hôm nay xui xẻo, buổi sáng tôi cũng có thấy, nó đánh Tần thiếu muốn huỷ dung, Tần thiếu sao có thể buông tha nó!"

“Ai, nói không phải chứ! Thật đúng là đó!”

Không ít người lên tiếng bàn tán, nghị luận ồn ào, vậy mà có chút hả hê khi người khác gặp họa.

Tần Hoài An nhìn thấy người tới, vội vàng tiến lên châm điếu thuốc: "Tứ gia, anh cuối cùng cũng tới, chính là thằng nhãi kia, hôm nay cần phải dạy dỗ nó thật tốt vào, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!"

Tứ gia trong tay cầm điếu thuốc, đầu cạo trọc, nhìn là biết không phải người tốt, vỗ ngực nói: "Giao cho anh đây đi!"

“Vậy thì cảm ơn Tứ gia! "Tần Hoài An vội vàng gật đầu: "Mười vạn tôi đã sớm gửi vào thẻ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tứ gia.”

Gã đầu trọc hài lòng gật đầu, dẫn theo đám đàn em đông như kiến đi về phía Lục Phàm.

Lâm Khả Nhi sợ tới mức chân như nhũn ra, thậm chí sắc mặt tái nhợt, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.

“Là thằng nhãi mày đắc tội Tần thiếu?”

Tứ gia đi tới, lạnh giọng hỏi Lục Phàm, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy Lục Phàm, sắc mặt thoắt cái đen thui: "Lục tiên sinh!"

Lục Phàm đang chuẩn bị động thủ, thấy nam tử đầu trọc này vẻ mặt kinh hoảng nhìn mình thì khó hiểu.

“Tứ gia, thằng nhãi này này không tiền không thế, anh đây là... "Tần Hoài An không hiểu ra sao.

Chát….

Gã đầu trọc quay người lại mạnh mẽ cho Tần Hoài An một cái tát đau điếng, đồng thời một cước đá Tần Hoài An ra xa: "Bà nội mày chứ, mày chán sống thì kệ mày đi, còn kéo tao vào!"

Mọi người không hiểu ra sao, bên trong đại học Thanh Châu cũng nháo nhào cả lên, cũng không biết phát sinh chuyện gì.

“Tứ gia, tôi có đưa tiền mà anh bị sao vậy?" Tần Hoài An cả giận nói: "Tôi thuê anh tới đâu phải để anh đánh tôi!”

Tứ gia không để ý, vội vàng nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, nếu biết là ngài, tôi tuyệt đối không dám đắc tội!”

“Anh biết tôi?" Lục Phàm nhíu mày: "Hình như tôi chưa từng gặp anh!”

"Lục tiên sinh ánh mắt sáng suốt, tôi cũng chỉ là đàn em đi theo sau môn chủ, tiên sinh không để ý cũng là bình thường." Gã đầu trọc vội vàng nói.

“Anh là người của Thanh Long môn?" Lục Phàm nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy!" Tứ gia vội vàng ôm quyền: "Tôi là đàn em dưới trướng của Tiểu Bạch Long đại ca.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK