"Tiểu Phàm, sẽ không lầm chứ con?" Bà Quế Hoa nhẹ giọng nói, ngay cả bà cũng cảm thấy, biệt thự tốt như thế này, người khác sao yên tâm giao cho Lục Phàm bảo quản.
“Đúng vậy!”
Lục Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía gã mặc âu phục: "Đây là chìa khóa biệt thự Thiên Phúc, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"
“Biệt thự Thiên Phúc?” Gã mặc âu phục không hề kinh hãi, ngược lại cười to: "Cậu nếu móc ra cái chìa khóa khác, có khi tôi còn tin đó, nhưng biệt thự Thiên
Phúc sao? Cậu thanh niên khoác lác lớn quá rồi đấy!"
Lục Phàm vẻ mặt không tốt, gã này mặc âu phục cầm gậy điện, hẳn là bảo vệ của khu biệt thự, nhưng thái độ này làm anh thật sự gai mắt.
"Cậu cho rằng tùy tiện cầm chìa khóa là có thể gạt người?" Gã mặc âu phục cười lạnh: "Nhanh cút đi! Đừng dể tôi ra tay!”
“Anh cho rằng tôi làm giả chìa khoá?”
Lục Phàm vẻ mặt không tốt, nếu không phải có bà Quế Hoa ở đây, anh đã sớm cho tên này một trận.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" một người đàn ông trung niên chạy tới.
“Quản lý, mấy người thu gom rác ấy mà, tôi đang đuổi bọn họ đi!" Gã mặc âu phục cười nói.
"Tôi là hộ gia đình ở trong biệt thự Thiên Phúc, có chìa khóa làm chứng!"
Lục Phàm lấy ra chìa khóa, đồng thời bất mãn nói: "Cái thái độ phục vụ rách nát gì vậy? Đúng là quá kém!"
"Biệt thự Thiên Phúc?”
Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc: 'Đây chính là chỗ của ông Thẩm, cậu thanh niên này cậu lấy chìa khoá ở đâu vậy?"
"Dĩ nhiên là Thẩm Thiên Long tặng, anh nếu không tin thì cứ hỏi thử đi!"
Người đàn ông trung niên không dám qua loa, vội vàng bấm điện thoại.
Gã mặc âu phục vẻ mặt cười nhạo: "Biệt thự Thiên Phúc đại diện cho quyền lực cao nhất ở Thanh Châu, mấy người cũng xứng hả?”
Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên liền quát lớn: "Còn không im miệng!"
Gã mặc âu phục sửng sốt, người đàn ông trung niên cung kính nói: "Lục tiên sinh, là thái độ phục vụ của chúng tôi quá kém, về sau nhất định sẽ thay đổi!"
“Sao, hỏi rõ ràng chưa? "Lục Phàm lạnh lùng nói: "Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”
“Có thể, đương nhiên có thể!" Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, không dám đắc tội.
“Quản lý, cái này..' Gã mặc âu phục vẻ mặt kinh ngạc. Chát!
Người đàn ông trung niên vung tay cho gã cái tát vang dội: "Không biết trời cao đất rộng là gì mà, Lục tiên sinh là bạn tốt của ông Thẩm, có thể để cho mày. đắc tội sao hả? Mày bị đuổi việc, mai đừng có đến!”
Gã mặc âu phục ngây người tại chỗ, vẻ mặt ủy khuất, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, gã có thể làm bảo vệ ở đây mới kiếm được không ít mối quan hệ lớn.
“Quản lý, cho tôi một cơ hội nữa đi, về sau tôi không dám dùng mắt chó khinh thường người khác nữa!” Gã mặc âu phục thề thốt.
Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng, xoay người rời đi, nếu đắc tội những người khác, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bạn của ông Thẩm thì khác, lấy địa vị của ông Thẩm, ai cũng không dám làm bạn của ông phật ý!
Đi tới biệt thự, vẻ mặt Lâm Khả Nhi vui sướng, cô chưa bao giờ thấy qua nơi ở xa hoa như vậy.
“Anh Lục Phàm, em muốn ở căn phòng trang trí kiểu búp bê kia, đẹp quái”
“Không thành vấn đề!” Lục Phàm cười khẽ: "Muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, dù sao phòng cũng nhiều, em tha hồ lựa!”
“Cảm ơn anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi kích động, hôn lên mặt Lục Phàm một cái.
Lục Phàm sửng sốt, mặt đỏ bừng, anh chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi như vậy với người con gái nào khác.
“Anh Lục Phàm, anh đỏ mặt rồi!"
Lâm Khả Nhi trêu ghẹo: "Anh không phải là thích em chứ!”
“Con nhóc này! Không phải em cũng đỏ mặt rồi sao!"
Lục Phàm liếc mắt nhìn cô.
“Đúng vậy!”
Lục Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía gã mặc âu phục: "Đây là chìa khóa biệt thự Thiên Phúc, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"
“Biệt thự Thiên Phúc?” Gã mặc âu phục không hề kinh hãi, ngược lại cười to: "Cậu nếu móc ra cái chìa khóa khác, có khi tôi còn tin đó, nhưng biệt thự Thiên
Phúc sao? Cậu thanh niên khoác lác lớn quá rồi đấy!"
Lục Phàm vẻ mặt không tốt, gã này mặc âu phục cầm gậy điện, hẳn là bảo vệ của khu biệt thự, nhưng thái độ này làm anh thật sự gai mắt.
"Cậu cho rằng tùy tiện cầm chìa khóa là có thể gạt người?" Gã mặc âu phục cười lạnh: "Nhanh cút đi! Đừng dể tôi ra tay!”
“Anh cho rằng tôi làm giả chìa khoá?”
Lục Phàm vẻ mặt không tốt, nếu không phải có bà Quế Hoa ở đây, anh đã sớm cho tên này một trận.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" một người đàn ông trung niên chạy tới.
“Quản lý, mấy người thu gom rác ấy mà, tôi đang đuổi bọn họ đi!" Gã mặc âu phục cười nói.
"Tôi là hộ gia đình ở trong biệt thự Thiên Phúc, có chìa khóa làm chứng!"
Lục Phàm lấy ra chìa khóa, đồng thời bất mãn nói: "Cái thái độ phục vụ rách nát gì vậy? Đúng là quá kém!"
"Biệt thự Thiên Phúc?”
Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc: 'Đây chính là chỗ của ông Thẩm, cậu thanh niên này cậu lấy chìa khoá ở đâu vậy?"
"Dĩ nhiên là Thẩm Thiên Long tặng, anh nếu không tin thì cứ hỏi thử đi!"
Người đàn ông trung niên không dám qua loa, vội vàng bấm điện thoại.
Gã mặc âu phục vẻ mặt cười nhạo: "Biệt thự Thiên Phúc đại diện cho quyền lực cao nhất ở Thanh Châu, mấy người cũng xứng hả?”
Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên liền quát lớn: "Còn không im miệng!"
Gã mặc âu phục sửng sốt, người đàn ông trung niên cung kính nói: "Lục tiên sinh, là thái độ phục vụ của chúng tôi quá kém, về sau nhất định sẽ thay đổi!"
“Sao, hỏi rõ ràng chưa? "Lục Phàm lạnh lùng nói: "Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”
“Có thể, đương nhiên có thể!" Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, không dám đắc tội.
“Quản lý, cái này..' Gã mặc âu phục vẻ mặt kinh ngạc. Chát!
Người đàn ông trung niên vung tay cho gã cái tát vang dội: "Không biết trời cao đất rộng là gì mà, Lục tiên sinh là bạn tốt của ông Thẩm, có thể để cho mày. đắc tội sao hả? Mày bị đuổi việc, mai đừng có đến!”
Gã mặc âu phục ngây người tại chỗ, vẻ mặt ủy khuất, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, gã có thể làm bảo vệ ở đây mới kiếm được không ít mối quan hệ lớn.
“Quản lý, cho tôi một cơ hội nữa đi, về sau tôi không dám dùng mắt chó khinh thường người khác nữa!” Gã mặc âu phục thề thốt.
Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng, xoay người rời đi, nếu đắc tội những người khác, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bạn của ông Thẩm thì khác, lấy địa vị của ông Thẩm, ai cũng không dám làm bạn của ông phật ý!
Đi tới biệt thự, vẻ mặt Lâm Khả Nhi vui sướng, cô chưa bao giờ thấy qua nơi ở xa hoa như vậy.
“Anh Lục Phàm, em muốn ở căn phòng trang trí kiểu búp bê kia, đẹp quái”
“Không thành vấn đề!” Lục Phàm cười khẽ: "Muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, dù sao phòng cũng nhiều, em tha hồ lựa!”
“Cảm ơn anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi kích động, hôn lên mặt Lục Phàm một cái.
Lục Phàm sửng sốt, mặt đỏ bừng, anh chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi như vậy với người con gái nào khác.
“Anh Lục Phàm, anh đỏ mặt rồi!"
Lâm Khả Nhi trêu ghẹo: "Anh không phải là thích em chứ!”
“Con nhóc này! Không phải em cũng đỏ mặt rồi sao!"
Lục Phàm liếc mắt nhìn cô.