“Tiểu Khả, em không làm nữa sao?” Chị Lưu cười nói: "Ở nhà hàng em đang làm rất tốt mà.”
“Sắp tốt nghiệp rồi, lúc trước em cũng nói với chị Lưu rồi mà." Lâm Khả Nhi cười khổ: “Sau này sẽ không tới nữa.”
Chị Lưu gật đầu, nhìn vào sổ sách một chút mới cười nói: "Tổng cộng là ba ngàn tám, em nhìn xem có đúng không.”
“Không thành vấn đề!"
Lâm Khả Nhi gật đầu: "Chị Lưu làm việc em yên tâm!”
Đang lúc chị Lưu chuẩn bị đi lấy tiền thì một gã đàn ông đầu trọc đi tới ngăn lại: "Tiểu Khả, ngày hôm qua sao cô không tới làm?”
Nam tử có bản mặt gian ác và đôi mắt vô cùng âm hiểm, ánh mắt gã nhìn Lâm Khả Nhi cứ như mãnh thú đang rình mò con mồi.
“Quản lý Triệu, Tiểu Khả đã xin nghỉ việc rồi." Chị Lưu lên tiếng: "Chị đang thanh toán tiền lương cho em ấy.”
“Xin nghỉ việc?" Đầu trọc bất mãn nói: "Sao chị không nói với tôi? Xin nghỉ việc là chuyện lớn đấy!”
“Quản lý Triệu, những chuyện này không phải vẫn luôn là chị quản sao." Chị Lưu mỉm cười nói: "Sổ tiền lương đã rõ ràng! Chỉ cần xuất tiền ra trả lương cho. em ấy nữa là xong rồi, việc gì phải báo cáo phiền đến cậu!”
Chị Lưu nói xong thì bắt đầu đếm tiền, muốn nhanh chóng đưa cho Lâm Khả Nhị, chị ta biết rõ, quản lý Triệu không phải người tốt lành gì, mỗi lần Lâm Khả Nhi đến nhà hàng làm lúc nào gã cũng sẽ kiếm cơ hội động tay động chân!
“Chị hay quá nhỉ? Ý chị là gì đây? Chị không muốn làm ở đây nữa hay gì?” gã đầu trọc lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, mỗi một người muốn nghỉ việc, đều phải nói để tôi phê duyệt!"
“Quản lý Triệu, chị..." Chị Lưu cau mày.
“Đừng nói nhiều nữa, chuyện này chị bớt nhiều chuyện đi, không liên quan đến chị!” Gã đầu trọc xua tay, cầm lấy tiền lương của Lâm Khả Nhi, nhìn về phía cô: "Cô đi qua văn phòng tôi nói chuện, chuyện nghỉ việc vốn là tôi quản, chị Lưu có cho cô nghỉ hay không cũng vậy thôi!"
Lâm Khả Nhi có hơi không muốn, cô nhìn về phía chị Lưu, chị Lưu cũng bó tay không làm gì giúp cô được, chị ta chẳng qua cũng chỉ là một người làm công, đương nhiên không dám đắc tội quản lý Triệu.
Gã đầu trọc đi vào văn phòng thì ngồi xuống, Lâm Khả Nhi theo sát phía sau gã.
"Tiểu Khả, có phải trong tiệm có người ức hiếp cô hay không? Tại sao phải nghỉ?"
Đầu trọc giọng điệu khuyên nhủ nói, đồng thời rót cho Lâm Khả nhi ly cà phê.
“Không có, tôi sắp tốt nghiệp rồi, sau này không có thời gian nên sẽ không làm nữa."
Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: "Hy vọng quản lý Triệu phê chuẩn.”
"Thật ra tôi có cho người hỏi thăm qua, gia cảnh cô cũng không tốt, còn ở. xóm người lao động nghèo khổ kia nữa, về sau cho dù ra xã hội cũng gặp bao nhiêu là khó khăn."
Gã đầu trọc thản nhiên cười: "Nhưng chỉ cần cô đi theo tôi, tôi sẽ cho cô cơm ăn áo mặc đây đủ không cần lo gì hết."
Vừa dứt lời, gã đầu trọc lấy xấp tiền một vạn từ ngăn kéo ra: "Cô cũng biết, tôi đối với cô tốt hơn những người khác rất nhiều, xấp tiền này cô cầm trước, sau này tôi lại cho thêm, chắc chắn là không bạc đãi cô!
“Quản lý Triệu, anh đừng nói lung tung."
Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu: "Tôi tự nuôi sống bản thân được, tiền của anh tôi không cần!”
“Cô rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt à!” Gã đầu trọc lạnh lùng nói: "Tôi có thể coi trọng cô, là may mắn của cô đấy! Tiền lương của cô còn ở đây! Cô không muốn lấy?”
Lâm Khả Nhi nghiêm mặt: "Quản lý Tì, đưa tiền lương cho tôi, tôi đi ngay bây giờ!"
“Sắp tốt nghiệp rồi, lúc trước em cũng nói với chị Lưu rồi mà." Lâm Khả Nhi cười khổ: “Sau này sẽ không tới nữa.”
Chị Lưu gật đầu, nhìn vào sổ sách một chút mới cười nói: "Tổng cộng là ba ngàn tám, em nhìn xem có đúng không.”
“Không thành vấn đề!"
Lâm Khả Nhi gật đầu: "Chị Lưu làm việc em yên tâm!”
Đang lúc chị Lưu chuẩn bị đi lấy tiền thì một gã đàn ông đầu trọc đi tới ngăn lại: "Tiểu Khả, ngày hôm qua sao cô không tới làm?”
Nam tử có bản mặt gian ác và đôi mắt vô cùng âm hiểm, ánh mắt gã nhìn Lâm Khả Nhi cứ như mãnh thú đang rình mò con mồi.
“Quản lý Triệu, Tiểu Khả đã xin nghỉ việc rồi." Chị Lưu lên tiếng: "Chị đang thanh toán tiền lương cho em ấy.”
“Xin nghỉ việc?" Đầu trọc bất mãn nói: "Sao chị không nói với tôi? Xin nghỉ việc là chuyện lớn đấy!”
“Quản lý Triệu, những chuyện này không phải vẫn luôn là chị quản sao." Chị Lưu mỉm cười nói: "Sổ tiền lương đã rõ ràng! Chỉ cần xuất tiền ra trả lương cho. em ấy nữa là xong rồi, việc gì phải báo cáo phiền đến cậu!”
Chị Lưu nói xong thì bắt đầu đếm tiền, muốn nhanh chóng đưa cho Lâm Khả Nhị, chị ta biết rõ, quản lý Triệu không phải người tốt lành gì, mỗi lần Lâm Khả Nhi đến nhà hàng làm lúc nào gã cũng sẽ kiếm cơ hội động tay động chân!
“Chị hay quá nhỉ? Ý chị là gì đây? Chị không muốn làm ở đây nữa hay gì?” gã đầu trọc lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, mỗi một người muốn nghỉ việc, đều phải nói để tôi phê duyệt!"
“Quản lý Triệu, chị..." Chị Lưu cau mày.
“Đừng nói nhiều nữa, chuyện này chị bớt nhiều chuyện đi, không liên quan đến chị!” Gã đầu trọc xua tay, cầm lấy tiền lương của Lâm Khả Nhi, nhìn về phía cô: "Cô đi qua văn phòng tôi nói chuện, chuyện nghỉ việc vốn là tôi quản, chị Lưu có cho cô nghỉ hay không cũng vậy thôi!"
Lâm Khả Nhi có hơi không muốn, cô nhìn về phía chị Lưu, chị Lưu cũng bó tay không làm gì giúp cô được, chị ta chẳng qua cũng chỉ là một người làm công, đương nhiên không dám đắc tội quản lý Triệu.
Gã đầu trọc đi vào văn phòng thì ngồi xuống, Lâm Khả Nhi theo sát phía sau gã.
"Tiểu Khả, có phải trong tiệm có người ức hiếp cô hay không? Tại sao phải nghỉ?"
Đầu trọc giọng điệu khuyên nhủ nói, đồng thời rót cho Lâm Khả nhi ly cà phê.
“Không có, tôi sắp tốt nghiệp rồi, sau này không có thời gian nên sẽ không làm nữa."
Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: "Hy vọng quản lý Triệu phê chuẩn.”
"Thật ra tôi có cho người hỏi thăm qua, gia cảnh cô cũng không tốt, còn ở. xóm người lao động nghèo khổ kia nữa, về sau cho dù ra xã hội cũng gặp bao nhiêu là khó khăn."
Gã đầu trọc thản nhiên cười: "Nhưng chỉ cần cô đi theo tôi, tôi sẽ cho cô cơm ăn áo mặc đây đủ không cần lo gì hết."
Vừa dứt lời, gã đầu trọc lấy xấp tiền một vạn từ ngăn kéo ra: "Cô cũng biết, tôi đối với cô tốt hơn những người khác rất nhiều, xấp tiền này cô cầm trước, sau này tôi lại cho thêm, chắc chắn là không bạc đãi cô!
“Quản lý Triệu, anh đừng nói lung tung."
Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu: "Tôi tự nuôi sống bản thân được, tiền của anh tôi không cần!”
“Cô rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt à!” Gã đầu trọc lạnh lùng nói: "Tôi có thể coi trọng cô, là may mắn của cô đấy! Tiền lương của cô còn ở đây! Cô không muốn lấy?”
Lâm Khả Nhi nghiêm mặt: "Quản lý Tì, đưa tiền lương cho tôi, tôi đi ngay bây giờ!"