Dương gia ở thành Thanh Châu dược xem như gia tộc hạng hai, có tài sản phong phú. Trong đình viện Dương gia, Dương lão gia tử nhàn nhã ngồi trong hoa viên ngắm hoa, làm bạn bên cạnh lão ta là một thiếu nữ xinh đẹp.
“Ông nội, chuyện trên công ty con đã báo cáo xong cả rồi!" Thiếu nữ có làn da trắng như ngọc, trong hoa viên gió thổi cánh hoa bay lả tả như làm nền để tô lên nhan sác diễm lệ của cô nàng.
“Giai Kỳ! Con đúng là trụ cột của Dương gia, nếu không có con phụ ông xử lý bớt chuyện trên công ty, ông nội làm gì có thời gian thoải mái thế này, đợi trăm năm nữa, Dương gia đều sẽ giao hết vào tay con." Dương Đỉnh Thiên cười nói.
“Ông nội, người đừng nói nhảm trêu con nữa, con cũng không muốn ông nội rời đi đâu." Dương Giai Kỳ nghiêm túc nói: "Bất quá chuyện công ty, con sẽ vì sức khoẻ của ông nội mà chia sẻ bớt với người thôi, dù sao năng lực của con cũng không kém.”
"Nói thừa! Đường đường là nữ cường nhân của thành Thanh Châu, làm sao mà kém được chứ! Nhưng Giai Kỳ này, con cũng đừng có bạc đãi chính mình!" Dương Đỉnh Thiên nói: “Mấy anh trai của con đứa sau không bằng đứa trước, một đám đều không có tầm nhìn, sau này Dương gia e là đều phải dựa vào con."
Dương Giai Kỳ vẻ mặt tự tin, cảm giác vượt trội hơn hẳn người khác khiến lòng tự tôn của cô ngày càng cao. Dương Giai Kỳ tuổi còn trẻ đã nhưng đã sớm chiếm lấy cho mình vị trí quan trọng trong hội đồng quản trị công ty, nắm trong tay một nửa giang sơn của Dương gia, được người người ca tụng là nữ cường nhân số một thành Thanh Châu. Người theo đuổi ngày nào cũng xếp thành hàng dài, khiến ai nấy ngưỡng mộ, không chỉ ngưỡng mộ Dương Giai Kỳ tài giỏi, còn ngưỡng mộ Dương gia khéo nuôi dưỡng ra được một cô cháu gái xuất sắc mọi mặt như cô.
“Lão gia, bên ngoài có người đến muốn gặp ngài, nói là… cháu rể tương lai của ngài." Quản gia Dương gia cắt ngang cảnh tượng ông cháu thân thiết, ông đi tới nói với Dương Đỉnh Thiên tin sét đánh.
“Cháu rể?" Dương Giai Kỳ phì cười: "Ông nội chỉ có một cháu gái là tôi thôi mà, cháu rể ở đâu ra? Mau đuổi đi.”
“Khoan đã!”
Dương Đỉnh Thiên định thần lại hơi suy tư một chút, bỗng nhiên nhớ tới một việc đã xảy ra lâu lắm rồi, liền hỏi quản gia: "Người nọ ăn mặc như thế nào?"
“Ăn mặc cũ nát, tướng mạo thì trông cũng ưa nhìn nhưng do ánh mắt của cậu ta hơi giống mắt chuột nên âm hiểm lắm ạ, thoạt nhìn không giống người tốt." Quản gia lên tiếng: "Tôi bây giờ ra đuổi cậu ta đi!”
“Người đó có nói là ai bảo cậu ta tới không?" Dương Đỉnh Thiên tiếp tục hỏi.
"Cái này cậu ta có nói qua, nói là lần này xuống núi là sư phụ cậu ta bảo, dặn dò cậu ta thực hiện hứa hẹn cùng tiểu thư Dương gia chúng ta thành hôn….” Quản gia xấu hổ nói.
“Vậy mà tới thật sao?" Dương Đỉnh Thiên thở dài một hơi.
“Ông nội, chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Dương Giai Kỳ không hiểu, có hơi bối rối.
“Chuyện này…. Lúc gia tộc suy tàn, may mắn gặp được một người tài giỏi, được người đó chỉ bảo, mới có được Dương gia thịnh vượng như ngày nay.” Dương Đỉnh Thiên nhớ lại chuyện cũ: "Để báo đáp ân tình đó, ông và ông ấy đã cùng nhau lập ra một tờ hôn ước, nội dung là mười năm sau, đồ đệ của ông ấy sẽ xuống núi kết hôn với con…. Vốn cứ nghĩ là câu nói đùa mà thôi, ông cũng không ngờ người ta tìm đến thật…”
“Con còn tưởng chuyện nghiêm trọng gì.” Dương Giai Kỳ cười nói: "Loại hôn ước trẻ con này đã lỗi thời lắm rồi đấy ông nội, huống chi cháu gái ông bao nhiêu công tử, thiếu gia ở cái thành này theo đuổi con còn chưa chịu, sao có thể gả cho một tên ở trên núi xuống chứ!”
"Là đồ đệ của người đó nên ông sợ không dễ đối phó như vậy đâu!" Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, tự mình ra cửa xem như thế nào.
Lục Phàm đứng ở cửa đợi khá lâu, trong tay anh còn cầm một ít quà tặng, tất cả đều là đặc sản địa phương giản dị.
“Cậu thanh niên này chính là đồ đệ của ân nhân đúng không!" Dương Đỉnh Thiên nhiệt tình nói: "Mau vào đây ngồi đi.”
Dương Giai Kỳ ở phía sau, nhìn thoáng qua Lục Phàm, thiếu chút nữa hắt hơi một cái, cô biết Lục Phàm từ trên núi xuống nhưng không ngờ anh lại tàn tạ đến mức như thế này, quần áo thì bừa bộn bẩn thỉu, trong tay cầm đống gì đó cũng bẩn không kém.
"Lần này tôi xuống núi, là do nghe lời sư phụ, đến đây kết hôn với Dương tiểu thư." Lục Phàm vô cùng khách khí trình bày nguyên nhân, đi thẳng vào vấn đề chả thèm nói bóng gió lòng vòng: "Đây là lễ vật tôi mang đến!"
“Cái này......”
Dương Đỉnh Thiên khó xử đứng ở một bên, nụ cười trên mặt có phần sượng trân: "Chuyện này không vội, không biết sư phụ cậu mấy năm nay có khỏe không?"
"Lão nhân gia hắn rất tốt, nền tảng cơ thể vẫn còn rất cứng cáp, mỗi ngày ở trên núi đều ăn ngon, ngủ kỹ." Lục Phàm cười nói: "Tôi không nghĩ ngài sẽ còn nhớ ông ấy.”
“Ông nội, ông thực sự muốn con cưới tên này đấy à?” Dương Giai Kỳ đột ngột xen vào, thái độ thờ ơ, cứ đánh trống lảng mất thời gian làm gì, trực tiếp giải quyết luôn cho xong: "Người như tên này, cho dù con có chết, cũng sẽ không gả cho hắn đâu ông nội.”
“Vô lễ!" Dương Đỉnh Thiên mắng to: "Không thấy ông đang nói chuyện với khách sao? Con từ bao giờ học được cái kiểu chen ngang lời người lớn như vậy? Sao có thể vô lễ như vậy!”
Lục Phàm rất thức thời đứng sang một bên, qua lời vừa rồi anh cũng đoán được cô nàng kiêu căng này là Dương tiểu thư, ai mà quàn cô ta muốn hay không muốn gả, có điều nếu không muốn cũng nên ăn nói lịch sự chút chứ, Dương gia không phải cũng là gia tộc lớn sao? Ăn nói khó nghe như vậy khiến Lục Phàm rất không vui.
“Ông nội, ông xem tên đó nghèo đến cỡ nào đi kìa, có xứng với con không? Hôn ước cái gì chứ!! Con không đồng ý cũng không cho phép cuộc hôn nhân này đâu!" Dương Giai Kỳ thẳng thừng tuyên bố luôn.
Dương Đỉnh Thiên nhíu mày, mỉm cười nhìn về phía Lục Phàm: "Hôn ước này đã kéo dài hơn mười năm, lão hủ… tôi sợ là không làm chủ được, không bằng cậu trở về nói cho sư phụ cậu biết… nói lời hứa hôn năm đó, hủy bỏ đi vậy.”
“Ý của Dương lão gia là Dương gia muốn hối hôn đúng không? "Lục Phàm cười lạnh: "Cái này sợ là không thích hợp đâu!”
"Cậu cứ nói đùa, Dương gia tôi ở thành Thanh Châu cũng có chút địa vị, không có gì không thích hợp cả.” Dương Đỉnh Thiên trình diễn kỹ năng mặt dày mà ông ta tôi luyện trên thương trường mấy chục năm qua: "Tôi sở dĩ khách khí với cậu là do nhớ đến ân tình năm đó, bất quá hối hôn chính là chuyện lớn, cậu cứ ra một cái giá đi!”
“Tôi xuống núi là do nghe lời sư phụ dặn dò, không liên quan đến tiền bạc." Lục Phàm nói thẳng.
“Cậu thanh niên này, thấy chỗ tốt rồi thì nên buông tha đi thôi, đừng quá tham lam." Dương Đỉnh Thiên lạnh mặt, lời nói cũng mang theo ý tứ uy hiếp: "Nếu không đến lúc đó sợ tất cả đều là công dã tràng đấy!”
Dương Giai Kỳ đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhìn Lục Phàm. Trrong mắt cô ta, Lục Phàm là du côn vô lại, không giống người tốt, càng không có tư chất gì cả, khác xa so với những thiếu gia công tử mà cô ta biết.
“Dương lão gia, tôi hy vọng ông đừng hối hận.” Lục Phàm cười lạnh, giờ phút này anh cũng hết muốn lịch sự rồi: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo chứ, lời ông bà dạy ngài cũng quên sa0.”
“Cho dù có cho anh ba trăm năm, tôi thấy anh vẫn là một con cá muối! Dương Giai Kỳ lạnh lùng châm chọc: "Anh cũng không thử đi hỏi xung quanh chút đi, tôi ở đây có bao nhiêu người theo đuổi, giá trị của tôi ra sao? Dựa vào anh mà muốn đến đây cầu hôn tôi?”
Dương lão gia ở một bên yên lặng uống trà, thể hiện thái độ đồng tình với lời nói của Dương Giai Kỳ.
Gần đây có một cậu thiếu gia xuất thân từ gia tộc hạng nhất đang theo đuổi Dương Giai Kỳ rất mãnh liệt, nếu thành công, địa vị của Dương gia sẽ được nâng cao hơn, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với các thế gia vọng tộc. Chuyện như này nếu bỏ lỡ lần sau chưa chắc đã có, ông ta làm sao có thể để cho Lục Phàm phá hỏng chuyện tốt này.
“Xem ra là tôi đã quấy rầy!" Lục Phàm híp hai mắt:"Đã như vậy, tờ hôn thư này không có tác dụng nữa rồi, tôi thay mặt cả hai bên xử lý luôn giúp mấy người vậy!”
Cầm hôn thư trong tay, Lục Phàm dứt khoát xé thành hai nửa, buông tay để nó rơi tự do ở trong sân nhà Dương gia. Xử lý xong hết, anh vừa định rời đi thì Dương Giai Kỳ ngăn lại: “Nhà tôi không phải là nơi để anh muốn làm gì thì làm, anh mau nhặt hết lên rồi ném đi, bằng không anh đừng hòng rời đi!"
“Ông đây đách nhặt thì làm sao?” Lục Phàm lười lịch sự với người Dương gia, thái độ cực kỳ ác liệt: "Dương đại tiểu thư, cô cần phải nhớ cho kỹ, không lâu đâu, ở thành Thanh Châu này sẽ không có gia tộc nào họ Dương tồn tại nữa!"
“Hừ! Kiêu ngạo!” Dương Giai Kỳ vẻ mặt ghét bỏ, tức giận gọi vệ sĩ đang đứng gần đó: "Mấy người các anh còn đứng ở đó làm gì? Linh hoạt lên chứ cái gì cũng đợi ra lệnh à? Mau cho tên này một trận cho tôi!”
Vài tên vệ sĩ cao to từ từ tiến đến, chuẩn bị ra tay với Lục Phàm, Dương lão gia vậy mà vẫn còn ngồi uống trà, làm như không nghe không thấy. Uổng cho cái gọi là ân tình năm xưa của lão ta.
Lục Phàm hoàn toàn nổi giận, ngay khi anh chuẩn bị động thủ thì ở ngoài cửa Dương gia có hơn mười chiếc xe hơi lao tới đỗ ngay trước cổng. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trên lưng khoác áo khoác màu đen, trong miệng hút xì gà chậm rãi bước xuống xe, bên cạnh còn có hơn mười người đàn ông mặc âu phục đi theo sau.
“Bạch gia!”
Dương Đỉnh Thiên giật mình, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Bạch Thiên Thần xem mấy người nhà họ Dương như không khí, một đường thẳng tắp đi về hướng Lục Phàm: "Tiên sinh, lúc trước là tôi lỗ mãng, không dám xin cậu bỏ qua chỉ mong cậu có thể hỗ trợ cứu bố tôi một mạng! Lão gia tử đang rất nguy kịch, gần như sắp chết, mong cậu giúp đỡ, sau đó cậu muốn trách tôi thế nào cũng được!”
“Ông nội, chuyện trên công ty con đã báo cáo xong cả rồi!" Thiếu nữ có làn da trắng như ngọc, trong hoa viên gió thổi cánh hoa bay lả tả như làm nền để tô lên nhan sác diễm lệ của cô nàng.
“Giai Kỳ! Con đúng là trụ cột của Dương gia, nếu không có con phụ ông xử lý bớt chuyện trên công ty, ông nội làm gì có thời gian thoải mái thế này, đợi trăm năm nữa, Dương gia đều sẽ giao hết vào tay con." Dương Đỉnh Thiên cười nói.
“Ông nội, người đừng nói nhảm trêu con nữa, con cũng không muốn ông nội rời đi đâu." Dương Giai Kỳ nghiêm túc nói: "Bất quá chuyện công ty, con sẽ vì sức khoẻ của ông nội mà chia sẻ bớt với người thôi, dù sao năng lực của con cũng không kém.”
"Nói thừa! Đường đường là nữ cường nhân của thành Thanh Châu, làm sao mà kém được chứ! Nhưng Giai Kỳ này, con cũng đừng có bạc đãi chính mình!" Dương Đỉnh Thiên nói: “Mấy anh trai của con đứa sau không bằng đứa trước, một đám đều không có tầm nhìn, sau này Dương gia e là đều phải dựa vào con."
Dương Giai Kỳ vẻ mặt tự tin, cảm giác vượt trội hơn hẳn người khác khiến lòng tự tôn của cô ngày càng cao. Dương Giai Kỳ tuổi còn trẻ đã nhưng đã sớm chiếm lấy cho mình vị trí quan trọng trong hội đồng quản trị công ty, nắm trong tay một nửa giang sơn của Dương gia, được người người ca tụng là nữ cường nhân số một thành Thanh Châu. Người theo đuổi ngày nào cũng xếp thành hàng dài, khiến ai nấy ngưỡng mộ, không chỉ ngưỡng mộ Dương Giai Kỳ tài giỏi, còn ngưỡng mộ Dương gia khéo nuôi dưỡng ra được một cô cháu gái xuất sắc mọi mặt như cô.
“Lão gia, bên ngoài có người đến muốn gặp ngài, nói là… cháu rể tương lai của ngài." Quản gia Dương gia cắt ngang cảnh tượng ông cháu thân thiết, ông đi tới nói với Dương Đỉnh Thiên tin sét đánh.
“Cháu rể?" Dương Giai Kỳ phì cười: "Ông nội chỉ có một cháu gái là tôi thôi mà, cháu rể ở đâu ra? Mau đuổi đi.”
“Khoan đã!”
Dương Đỉnh Thiên định thần lại hơi suy tư một chút, bỗng nhiên nhớ tới một việc đã xảy ra lâu lắm rồi, liền hỏi quản gia: "Người nọ ăn mặc như thế nào?"
“Ăn mặc cũ nát, tướng mạo thì trông cũng ưa nhìn nhưng do ánh mắt của cậu ta hơi giống mắt chuột nên âm hiểm lắm ạ, thoạt nhìn không giống người tốt." Quản gia lên tiếng: "Tôi bây giờ ra đuổi cậu ta đi!”
“Người đó có nói là ai bảo cậu ta tới không?" Dương Đỉnh Thiên tiếp tục hỏi.
"Cái này cậu ta có nói qua, nói là lần này xuống núi là sư phụ cậu ta bảo, dặn dò cậu ta thực hiện hứa hẹn cùng tiểu thư Dương gia chúng ta thành hôn….” Quản gia xấu hổ nói.
“Vậy mà tới thật sao?" Dương Đỉnh Thiên thở dài một hơi.
“Ông nội, chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Dương Giai Kỳ không hiểu, có hơi bối rối.
“Chuyện này…. Lúc gia tộc suy tàn, may mắn gặp được một người tài giỏi, được người đó chỉ bảo, mới có được Dương gia thịnh vượng như ngày nay.” Dương Đỉnh Thiên nhớ lại chuyện cũ: "Để báo đáp ân tình đó, ông và ông ấy đã cùng nhau lập ra một tờ hôn ước, nội dung là mười năm sau, đồ đệ của ông ấy sẽ xuống núi kết hôn với con…. Vốn cứ nghĩ là câu nói đùa mà thôi, ông cũng không ngờ người ta tìm đến thật…”
“Con còn tưởng chuyện nghiêm trọng gì.” Dương Giai Kỳ cười nói: "Loại hôn ước trẻ con này đã lỗi thời lắm rồi đấy ông nội, huống chi cháu gái ông bao nhiêu công tử, thiếu gia ở cái thành này theo đuổi con còn chưa chịu, sao có thể gả cho một tên ở trên núi xuống chứ!”
"Là đồ đệ của người đó nên ông sợ không dễ đối phó như vậy đâu!" Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, tự mình ra cửa xem như thế nào.
Lục Phàm đứng ở cửa đợi khá lâu, trong tay anh còn cầm một ít quà tặng, tất cả đều là đặc sản địa phương giản dị.
“Cậu thanh niên này chính là đồ đệ của ân nhân đúng không!" Dương Đỉnh Thiên nhiệt tình nói: "Mau vào đây ngồi đi.”
Dương Giai Kỳ ở phía sau, nhìn thoáng qua Lục Phàm, thiếu chút nữa hắt hơi một cái, cô biết Lục Phàm từ trên núi xuống nhưng không ngờ anh lại tàn tạ đến mức như thế này, quần áo thì bừa bộn bẩn thỉu, trong tay cầm đống gì đó cũng bẩn không kém.
"Lần này tôi xuống núi, là do nghe lời sư phụ, đến đây kết hôn với Dương tiểu thư." Lục Phàm vô cùng khách khí trình bày nguyên nhân, đi thẳng vào vấn đề chả thèm nói bóng gió lòng vòng: "Đây là lễ vật tôi mang đến!"
“Cái này......”
Dương Đỉnh Thiên khó xử đứng ở một bên, nụ cười trên mặt có phần sượng trân: "Chuyện này không vội, không biết sư phụ cậu mấy năm nay có khỏe không?"
"Lão nhân gia hắn rất tốt, nền tảng cơ thể vẫn còn rất cứng cáp, mỗi ngày ở trên núi đều ăn ngon, ngủ kỹ." Lục Phàm cười nói: "Tôi không nghĩ ngài sẽ còn nhớ ông ấy.”
“Ông nội, ông thực sự muốn con cưới tên này đấy à?” Dương Giai Kỳ đột ngột xen vào, thái độ thờ ơ, cứ đánh trống lảng mất thời gian làm gì, trực tiếp giải quyết luôn cho xong: "Người như tên này, cho dù con có chết, cũng sẽ không gả cho hắn đâu ông nội.”
“Vô lễ!" Dương Đỉnh Thiên mắng to: "Không thấy ông đang nói chuyện với khách sao? Con từ bao giờ học được cái kiểu chen ngang lời người lớn như vậy? Sao có thể vô lễ như vậy!”
Lục Phàm rất thức thời đứng sang một bên, qua lời vừa rồi anh cũng đoán được cô nàng kiêu căng này là Dương tiểu thư, ai mà quàn cô ta muốn hay không muốn gả, có điều nếu không muốn cũng nên ăn nói lịch sự chút chứ, Dương gia không phải cũng là gia tộc lớn sao? Ăn nói khó nghe như vậy khiến Lục Phàm rất không vui.
“Ông nội, ông xem tên đó nghèo đến cỡ nào đi kìa, có xứng với con không? Hôn ước cái gì chứ!! Con không đồng ý cũng không cho phép cuộc hôn nhân này đâu!" Dương Giai Kỳ thẳng thừng tuyên bố luôn.
Dương Đỉnh Thiên nhíu mày, mỉm cười nhìn về phía Lục Phàm: "Hôn ước này đã kéo dài hơn mười năm, lão hủ… tôi sợ là không làm chủ được, không bằng cậu trở về nói cho sư phụ cậu biết… nói lời hứa hôn năm đó, hủy bỏ đi vậy.”
“Ý của Dương lão gia là Dương gia muốn hối hôn đúng không? "Lục Phàm cười lạnh: "Cái này sợ là không thích hợp đâu!”
"Cậu cứ nói đùa, Dương gia tôi ở thành Thanh Châu cũng có chút địa vị, không có gì không thích hợp cả.” Dương Đỉnh Thiên trình diễn kỹ năng mặt dày mà ông ta tôi luyện trên thương trường mấy chục năm qua: "Tôi sở dĩ khách khí với cậu là do nhớ đến ân tình năm đó, bất quá hối hôn chính là chuyện lớn, cậu cứ ra một cái giá đi!”
“Tôi xuống núi là do nghe lời sư phụ dặn dò, không liên quan đến tiền bạc." Lục Phàm nói thẳng.
“Cậu thanh niên này, thấy chỗ tốt rồi thì nên buông tha đi thôi, đừng quá tham lam." Dương Đỉnh Thiên lạnh mặt, lời nói cũng mang theo ý tứ uy hiếp: "Nếu không đến lúc đó sợ tất cả đều là công dã tràng đấy!”
Dương Giai Kỳ đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhìn Lục Phàm. Trrong mắt cô ta, Lục Phàm là du côn vô lại, không giống người tốt, càng không có tư chất gì cả, khác xa so với những thiếu gia công tử mà cô ta biết.
“Dương lão gia, tôi hy vọng ông đừng hối hận.” Lục Phàm cười lạnh, giờ phút này anh cũng hết muốn lịch sự rồi: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo chứ, lời ông bà dạy ngài cũng quên sa0.”
“Cho dù có cho anh ba trăm năm, tôi thấy anh vẫn là một con cá muối! Dương Giai Kỳ lạnh lùng châm chọc: "Anh cũng không thử đi hỏi xung quanh chút đi, tôi ở đây có bao nhiêu người theo đuổi, giá trị của tôi ra sao? Dựa vào anh mà muốn đến đây cầu hôn tôi?”
Dương lão gia ở một bên yên lặng uống trà, thể hiện thái độ đồng tình với lời nói của Dương Giai Kỳ.
Gần đây có một cậu thiếu gia xuất thân từ gia tộc hạng nhất đang theo đuổi Dương Giai Kỳ rất mãnh liệt, nếu thành công, địa vị của Dương gia sẽ được nâng cao hơn, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với các thế gia vọng tộc. Chuyện như này nếu bỏ lỡ lần sau chưa chắc đã có, ông ta làm sao có thể để cho Lục Phàm phá hỏng chuyện tốt này.
“Xem ra là tôi đã quấy rầy!" Lục Phàm híp hai mắt:"Đã như vậy, tờ hôn thư này không có tác dụng nữa rồi, tôi thay mặt cả hai bên xử lý luôn giúp mấy người vậy!”
Cầm hôn thư trong tay, Lục Phàm dứt khoát xé thành hai nửa, buông tay để nó rơi tự do ở trong sân nhà Dương gia. Xử lý xong hết, anh vừa định rời đi thì Dương Giai Kỳ ngăn lại: “Nhà tôi không phải là nơi để anh muốn làm gì thì làm, anh mau nhặt hết lên rồi ném đi, bằng không anh đừng hòng rời đi!"
“Ông đây đách nhặt thì làm sao?” Lục Phàm lười lịch sự với người Dương gia, thái độ cực kỳ ác liệt: "Dương đại tiểu thư, cô cần phải nhớ cho kỹ, không lâu đâu, ở thành Thanh Châu này sẽ không có gia tộc nào họ Dương tồn tại nữa!"
“Hừ! Kiêu ngạo!” Dương Giai Kỳ vẻ mặt ghét bỏ, tức giận gọi vệ sĩ đang đứng gần đó: "Mấy người các anh còn đứng ở đó làm gì? Linh hoạt lên chứ cái gì cũng đợi ra lệnh à? Mau cho tên này một trận cho tôi!”
Vài tên vệ sĩ cao to từ từ tiến đến, chuẩn bị ra tay với Lục Phàm, Dương lão gia vậy mà vẫn còn ngồi uống trà, làm như không nghe không thấy. Uổng cho cái gọi là ân tình năm xưa của lão ta.
Lục Phàm hoàn toàn nổi giận, ngay khi anh chuẩn bị động thủ thì ở ngoài cửa Dương gia có hơn mười chiếc xe hơi lao tới đỗ ngay trước cổng. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trên lưng khoác áo khoác màu đen, trong miệng hút xì gà chậm rãi bước xuống xe, bên cạnh còn có hơn mười người đàn ông mặc âu phục đi theo sau.
“Bạch gia!”
Dương Đỉnh Thiên giật mình, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Bạch Thiên Thần xem mấy người nhà họ Dương như không khí, một đường thẳng tắp đi về hướng Lục Phàm: "Tiên sinh, lúc trước là tôi lỗ mãng, không dám xin cậu bỏ qua chỉ mong cậu có thể hỗ trợ cứu bố tôi một mạng! Lão gia tử đang rất nguy kịch, gần như sắp chết, mong cậu giúp đỡ, sau đó cậu muốn trách tôi thế nào cũng được!”