“Thăng nhãi cậu thì biết cái gì?”
Trần đạo trưởng bất mãn nói: "Tà ma đã trừ, đương nhiên sẽ không gây hại đến những người khác!”
“Mắt ông có vấn đề à? Oán khí dưới giếng cổ đang sôi trào ra kìa, nếu ông thật sự am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp thì chả cần tôi nói đâu!" Lục Phàm cắn hạt dưa: "Ở bên ngoài hãm hại lừa gạt, nếu xảy ra chuyện, ông gánh nổi trách nhiệm?”
"Thằng nhãi cậu nói hươu nói vượn, tôi đã đi ba vòng, cả trong lẫn ngoài Thẩm gia, không hề thấy cái giếng nào, cậu nói cho tôi biết giếng cổ gì đó ở chỗ nào?" Trần đạo trưởng bất mãn nói.
Thẩm Thiên Long lại kinh ngạc nhìn Lục Phàm: "Lục tiên sinh làm sao biết Thẩm gia có một cái giếng cổ?”
Thẩm Thiên Long không ngờ Lục Phàm lại biết điều này, vì cái giếng cổ kia đã bị lấp từ lâu, nếu không có bản vẽ năm đó để lại, chỉ sợ không ai biết trong biệt thự Thẩm gia có một cái giếng cổ.
“Tôi biết chút ít về Kỳ Môn Độn Giáp, oán khí trong giếng cổ sôi trào đến mức kia, làm sao không cảm nhận được." Lục Phàm nói thẳng.
“Cậu nói nhảm vừa thôi.” Trần đạo trưởng lạnh lùng nói: "Tôi thấy thằng nhãi cậu đã xem qua bản vẽ biệt thự, có chuẩn bị mới đến đây, định lừa gạt mọi người!"
“Nếu ông không tin, có dám đi vào giếng cổ tìm hiểu không?!" Lục Phàm lúc này cũng bị chọc giận, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Có cái gì không dám! "Trần đạo trưởng vẻ mặt ngạo nghễ.
“Trước đây giếng cổ từng có người chết, nên bây giờ đã bị lấp kín rồi, bây giờ hai người muốn vào thì phải mở ra lại sao?” Một ông lão người nhà Thẩm gia nói.
“Từng có người chết?" Trần đạo trưởng hoảng hồn, rùng mình một cái.
Hắn nào phải đạo sĩ chuyên nghiệp, chỉ là gà mờ mà thôi, nếu đúng như Lục Phàm nói thì chẳng phải là nguy hiểm lắm sao.
“Như thế nào, chẳng lẽ ông sợ?”
Lục Phàm cười khẽ: "Nếu sợ, vậy thì đừng đi, nếu tôi đoán không sai, bên trong giếng cổ sẽ có vài thứ không sạch, loại lừa đảo giống ông mà đi vào thì khó mà sống sót!”
"Nói giốn cái gì vậy! Tôi là Trần đạo trưởng đấy, vì sao phải sợ?"
“Vậy kính mời Trần đạo trưởng đi xuống giếng cổ diệt tà ma!" Thẩm Thiên Long vội vàng ôm quyền.
Nếu tà ma thật sự xuất phát từ giếng cổ thì đương nhiên phải diệt trừ.
Trần đạo trưởng miễn cưỡng đồng ý, theo sự chỉ dẫn của mấy người Thẩm gia, bọn họ đi ra phía sân sau.
Giếng cổ bị lấp kín đã được mở ra lại, một luồng khói đen phất qua, bây giờ đang là rạng sáng nhưng không khí lại vô cùng u ám, ngay cả Trần đạo trưởng cũng sợ tới nổi da gà.
"Cái kia... Ông Thẩm, cái giếng cổ này đúng là không đơn giản!" Trần đạo trưởng còn chưa đi lên đã xấu hổ nói: "Việc này có khả năng tôi không làm được đâu, ông Thẩm vẫn nên mời cao thủ khác đi!"
Mấy người Thẩm gia ngạc nhiên, vừa nãy Trần đạo trưởng vỗ ngực tự tin lắm, vây mà giờ lại muốn bỏ chạy?!
“Trần đạo trưởng, ngài đã là cao thủ được người người kính trọng! "Thẩm Thiên Long luôn miệng khuyên nhủ.
Nhưng còn chưa đợi ông nói xong, sắc mặt ông bỗng nhiên tối sầm, nước trong giếng bắt đầu sôi trào lên.
“Gia chủ!”
Thấy chuyện bắt đầu không ổn, ai nấy nhao nhao hô to, Thẩm Thiên Long lúc này đã mất ý thức, gặp ai cũng nhào lên cắn xé.
“Trần đạo trưởng, gia chủ làm sao vậy! Ngài mau ra tay cứu gia chủ đi!” Lão quản gia Thẩm gia bị dọa sợ, vội vàng hô to. “Trúng tà, ông Thẩm trúng tài”
Trần đạo trưởng lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, gã đã lừa gạt vô số gia đình nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ đến mức này.
Mấy người Thẩm gia rất kinh hoảng, không biết nên làm thế nào bây giờ.
“Ông Thẩm bị tà ma nhập vào người rồi, mọi người nấp sau lưng tôi!" Lục Phàm hô to.
Trần đạo trưởng phản ứng đầu tiên, xám xịt trốn sau lưng Lục Phàm, khiến mấy người Thẩm gia nhìn mà khinh bỉ.
Trần đạo trưởng bất mãn nói: "Tà ma đã trừ, đương nhiên sẽ không gây hại đến những người khác!”
“Mắt ông có vấn đề à? Oán khí dưới giếng cổ đang sôi trào ra kìa, nếu ông thật sự am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp thì chả cần tôi nói đâu!" Lục Phàm cắn hạt dưa: "Ở bên ngoài hãm hại lừa gạt, nếu xảy ra chuyện, ông gánh nổi trách nhiệm?”
"Thằng nhãi cậu nói hươu nói vượn, tôi đã đi ba vòng, cả trong lẫn ngoài Thẩm gia, không hề thấy cái giếng nào, cậu nói cho tôi biết giếng cổ gì đó ở chỗ nào?" Trần đạo trưởng bất mãn nói.
Thẩm Thiên Long lại kinh ngạc nhìn Lục Phàm: "Lục tiên sinh làm sao biết Thẩm gia có một cái giếng cổ?”
Thẩm Thiên Long không ngờ Lục Phàm lại biết điều này, vì cái giếng cổ kia đã bị lấp từ lâu, nếu không có bản vẽ năm đó để lại, chỉ sợ không ai biết trong biệt thự Thẩm gia có một cái giếng cổ.
“Tôi biết chút ít về Kỳ Môn Độn Giáp, oán khí trong giếng cổ sôi trào đến mức kia, làm sao không cảm nhận được." Lục Phàm nói thẳng.
“Cậu nói nhảm vừa thôi.” Trần đạo trưởng lạnh lùng nói: "Tôi thấy thằng nhãi cậu đã xem qua bản vẽ biệt thự, có chuẩn bị mới đến đây, định lừa gạt mọi người!"
“Nếu ông không tin, có dám đi vào giếng cổ tìm hiểu không?!" Lục Phàm lúc này cũng bị chọc giận, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Có cái gì không dám! "Trần đạo trưởng vẻ mặt ngạo nghễ.
“Trước đây giếng cổ từng có người chết, nên bây giờ đã bị lấp kín rồi, bây giờ hai người muốn vào thì phải mở ra lại sao?” Một ông lão người nhà Thẩm gia nói.
“Từng có người chết?" Trần đạo trưởng hoảng hồn, rùng mình một cái.
Hắn nào phải đạo sĩ chuyên nghiệp, chỉ là gà mờ mà thôi, nếu đúng như Lục Phàm nói thì chẳng phải là nguy hiểm lắm sao.
“Như thế nào, chẳng lẽ ông sợ?”
Lục Phàm cười khẽ: "Nếu sợ, vậy thì đừng đi, nếu tôi đoán không sai, bên trong giếng cổ sẽ có vài thứ không sạch, loại lừa đảo giống ông mà đi vào thì khó mà sống sót!”
"Nói giốn cái gì vậy! Tôi là Trần đạo trưởng đấy, vì sao phải sợ?"
“Vậy kính mời Trần đạo trưởng đi xuống giếng cổ diệt tà ma!" Thẩm Thiên Long vội vàng ôm quyền.
Nếu tà ma thật sự xuất phát từ giếng cổ thì đương nhiên phải diệt trừ.
Trần đạo trưởng miễn cưỡng đồng ý, theo sự chỉ dẫn của mấy người Thẩm gia, bọn họ đi ra phía sân sau.
Giếng cổ bị lấp kín đã được mở ra lại, một luồng khói đen phất qua, bây giờ đang là rạng sáng nhưng không khí lại vô cùng u ám, ngay cả Trần đạo trưởng cũng sợ tới nổi da gà.
"Cái kia... Ông Thẩm, cái giếng cổ này đúng là không đơn giản!" Trần đạo trưởng còn chưa đi lên đã xấu hổ nói: "Việc này có khả năng tôi không làm được đâu, ông Thẩm vẫn nên mời cao thủ khác đi!"
Mấy người Thẩm gia ngạc nhiên, vừa nãy Trần đạo trưởng vỗ ngực tự tin lắm, vây mà giờ lại muốn bỏ chạy?!
“Trần đạo trưởng, ngài đã là cao thủ được người người kính trọng! "Thẩm Thiên Long luôn miệng khuyên nhủ.
Nhưng còn chưa đợi ông nói xong, sắc mặt ông bỗng nhiên tối sầm, nước trong giếng bắt đầu sôi trào lên.
“Gia chủ!”
Thấy chuyện bắt đầu không ổn, ai nấy nhao nhao hô to, Thẩm Thiên Long lúc này đã mất ý thức, gặp ai cũng nhào lên cắn xé.
“Trần đạo trưởng, gia chủ làm sao vậy! Ngài mau ra tay cứu gia chủ đi!” Lão quản gia Thẩm gia bị dọa sợ, vội vàng hô to. “Trúng tà, ông Thẩm trúng tài”
Trần đạo trưởng lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, gã đã lừa gạt vô số gia đình nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ đến mức này.
Mấy người Thẩm gia rất kinh hoảng, không biết nên làm thế nào bây giờ.
“Ông Thẩm bị tà ma nhập vào người rồi, mọi người nấp sau lưng tôi!" Lục Phàm hô to.
Trần đạo trưởng phản ứng đầu tiên, xám xịt trốn sau lưng Lục Phàm, khiến mấy người Thẩm gia nhìn mà khinh bỉ.