• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Minh đang trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, không nghe Bạch Phương Phương nói gì cũng như Vương giáo sư giải thích sau đó, chỉ nắm chặt tay trái thành nắm đấm, đặt lên đầu gối.

Tiếng chuông vừa vang lên, Cố Minh bỗng nhiên như bị đánh thức rồi đứng dậy, vội vàng cùng Bạch Phương Phương trao đổi mấy câu, xin Bạch Phương Phương giúp cô nghỉ một ngày, sau đó liền ngay cả thời gian để lấy sách giáo khoa cũng không có rồi chạy ra khỏi lớp.

"Cố Minh, Cố Minh..." Bạch Phương Phương vội vàng tiến lên hai bước, đáng tiếc sau giờ học lại bị đám đông lao ra khỏi phòng học chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Minh biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Cố Minh nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường, cô phải xác nhận suy đoán của mình.

Ngay khi cô vẫy một chiếc taxi, một bàn tay đeo chiếc đồng hồ vàng Bá tước chắn trước mặt cô, ngăn cản cô mở cửa taxi.

"Sao anh lại tới đây?" Cố Minh ngẩng đầu, lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.

Đỗ Hào nhìn thấy ánh mắt đầy đề phòng của Cố Minh, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác khó chịu, nắm quyền đã lâu, hắn cảm thấy quyền lực của mình bị thách thức, lập tức muốn khiển trách.

Ngay khi ánh mắt hắn lại chạm vào Cố Minh, hắn nhận thấy dưới đôi mắt đề phòng của cô hiện lên một tia oán hận, không khỏi nghĩ tới nguyên nhân, lần này là hắn đã làm sai ngay từ đầu.

Trong lòng khẽ thở dài, Đỗ Hào cố gắng kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng nói: "Minh Minh, chúng ta còn chưa nói xong chuyện lần trước."

“Đã nói xong rồi” Cố Minh bình tĩnh nhìn Đỗ Hào, âm thầm dùng tay cố gắng mở cửa xe taxi.

Đáng tiếc Đỗ Hào đã ngăn cản cô nhảy lên taxi biến mất như lần trước, hắn liên tục ấn vào cửa xe, không cho Cố Minh mở ra.

“Đỗ Hào, anh đủ chưa?” Cố Minh trừng mắt nhìn Đỗ Hào.

Tài xế taxi thấy có gì đó không ổn nên nói với Cố Minh: “Em gái này, có đi hay không?”

Cố Minh rất hiểu tính cách Đỗ Hào, nếu bây giờ cô không làm theo ý muốn của đối phương, e rằng sẽ không thể rời đi trong một thời gian.

“Thực xin lỗi, chú taxi, hiện tại tôi không đi nữa.” Cố Minh cười xin lỗi với tài xế.

Tài xế không nói gì, chỉ nhìn qua nhìn lại Đỗ Hào và Cố Minh vài lần, cuối cùng cau mày, thở dài rồi lái xe đi.

Cố Minh nhạy bén nhận thức được ý tứ trong tiếng thở dài của tài xế, trong lòng cô thắt lại.

Ngẩng đầu lên, Đỗ Hào đang mặc một bộ vest GUCCI, chân đi giày da thủ công của Ý, trên tay đeo chiếc đồng hồ vàng Bá tước bắt mắt, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất đặc trưng của giới nhà giàu.



Ngược lại, bộ quần áo cô mặc trông đơn giản và thanh lịch nhưng lại khá khác biệt so với đống hàng hiệu nổi tiếng của đối phương.

Cô không hề cảm thấy mình sẽ thấp hèn hơn khi đứng cạnh Đỗ Hào mà không mặc đồ hiệu nổi tiếng, cô có khả năng làm được bao nhiêu việc, cho dù cả đời không mặc đồ hiệu nổi tiếng thế giới, cô cũng không cảm thấy mình sẽ không kém Đỗ Hào một hai điểm.

Chỉ là hai người đứng cùng nhau trong bầu không khí không hài hòa này chắc chắn sẽ khiến một số người không biết chân tướng bổ não ra mấy ý tưởng không mấy tốt đẹp thôi.

“Đỗ tiên sinh, tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi. Từ giờ trở đi, từ nay về sau anh đi đường dưới ánh mặt trời của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, anh hiện tại lại chạy tới tìm tôi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh không sợ có papartamlinh247i đi theo phía sau chúng ta, một khi không cẩn thận lại dựng chuyện lên, đến lúc đó anh làm sao ăn nói với vợ mới cưới của anh?” Cố Minh không khỏi chế nhạo hành vi hiện tại của Đỗ Hạo.

"Minh Minh, anh biết em cảm thấy không thoải mái, anh cũng thừa nhận lần này anh đã làm sai, anh cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ mong em có thể dựa vào tình cảm ngày xưa của chúng ta mà nhận số tiền này." Giống như lần gặp mặt trước, Đỗ Hào lấy từ trong tập chi phiếu ra một tấm séc và đưa cho Cố Minh.

“Thì ra tình cảm của anh có thể đo bằng tiền.” Cố Minh cười lạnh.

"Em biết anh không phải ý tứ này, chỉ là hy vọng em sống tốt hơn một chút." Đỗ Hạo cau mày, hắn chưa từng thấy qua sắc bén như vậy của Cố Minh, trước đây Cố Minh luôn nở nụ cười ôn hòa.

Không phải ý tứ này còn có thể là có ý tứ gì?

Cố Minh hai chân khép lại, duỗi thẳng eo, nói với Đỗ Hào: “Đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng qua anh chỉ muốn dùng chút tiền này tới che giấu sự áy náy trong lòng anh mà thôi. Kỳ thật anh không cần phải áy náy, anh chỉ lựa chọn điều mà anh cho là có lợi nhất cho anh, tôi không cần anh áy náy, càng không hiếm lạ sự áy náy của anh!”

Cô xem thường những người đàn ông hạ lưu như vậy, nếu đã đưa ra lựa chọn thì nên chấm dứt cho rõ rõ ràng ràng. Bây giờ làm ra biểu tình tôi chỉ muốn tốt cho người thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ người bị vứt bỏ như cô không thấy tức giận sao? còn phải hoan hoan hỉ hỉ mà cảm ơn người kia à?

Nói xong những lời này, Cố Minh đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô lại đưa tay ra vẫy một chiếc taxi khác, trước khi bước vào cửa xe, cô nói với Đỗ Hào: “Tôi và anh sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!”

Lần này Đỗ Hạo không có ngăn cản Cố Minh mà lặng lẽ nhìn chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình.

“Thật ra anh không cần phải cảm thấy áy náy.” Đỗ Hạo cúi đầu, nở nụ cười trên môi, cất tờ séc lại, quay người đi về phía chiếc xe đậu ở một bên của mình.

11 giờ còn có một hội nghị, hắn phải lập tức chạy tới.

Cố Minh lên xe rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, tại sao cô lại phải suy nghĩ nhiều về một người đàn ông không đáng để cô đau buồn như vậy.

Xe taxi thuận lợi đến nơi, trả tiền xe xong, Cố Minh đi thẳng đến cửa hàng Tụ Bảo Sơn, một cửa hàng đồ cổ nổi tiếng trong thành phố.

Đồ đạc trong Tụ Bảo Sơn phần lớn đều tương đối cao cấp, rất nhiều người giàu có yêu thích đồ cổ thích lui tới đây, giáo sư Vương của trường là cố vấn danh dự ở đây, Cố Minh trước đây đã từng đến đây vài lần với giáo sư Vương xem như mở rộng tầm mắt.



Ông chủ ở đây, Trịnh Thiện, là một người đàn ông trung niên rất tốt bụng giống như tên của ông, bất kể người ta đến đây xem hay mua, ông đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của khách hàng.

Cố Minh nhìn thoáng qua đã thích một chiếc bình ngọc từ thời nhà Đường, chiếc bình ngọc màu trắng, miệng hình đĩa, cổ thắt, bụng tròn hình củ tỏi, đáy phẳng. Bên trong miệng có nắp và một nút hình trụ. Toàn thân trơn nhẵn, tay nghề tinh xảo, nhìn thoáng qua có thể biết là không tầm thường.

Cô cần luyện tập xem tay trái của mình đang xảy ra chuyện gì, hai đồ vật nhỏ của giáo sư Vương và con ve sầu bằng ngọc triều Hán của Bạch Phương Phương cũng không đủ để chứng thực.

“Anh Kim, anh có thể cho em xem chiếc bình ngọc đó được không?” Cố Minh nói với Anh Kim đang trông coi cửa hàng đứng bên cạnh.

“Nha, sao hôm nay tiểu Cố lại tới một mình vậy?” Anh Kim ngạc nhiên nhìn Cố Minh.

“Giáo sư giao cho em một bài tập, em muốn tham khảo một chút.” Cố Minh thản nhiên nói dối.

Anh Kim không hỏi sâu hơn, anh biết Cố Minh rất được giáo sư Vương yêu mến, người ta thường bảo anh lấy bình ngọc từ thời Đường ra nhìn xem, nên anh cũng không quá ngạc nhiên trước hành động của Cố Minh, đứng dậy liền mở cửa kính ra, thật cẩn thận đem bình ngọc ra.

“Cẩn thận một chút, đây là bảo bối của ông chủ Trịnh đấy.” Anh Kim nửa đùa nửa thật nói.

“Yên tâm, dù em có làm mình ngã cũng sẽ không làm bình ngọc này chịu một chút tổn thương.” Cố Minh nói không phải là nói dối, nếu như chính mình ngã xuống, nàng chỉ có thể đi bệnh viện một lát, nhiều nhất là vài ngày, nếu bình rơi, e là có bán cô cũng không đủ tiền bồi thường.

Anh Kim cười hắc hắc, lắc đầu với Cố Minh.

Cố Minh hít sâu một hơi, đặt tay trái lên bình ngọc, lúc tay trái chạm vào bình ngọc, cô chỉ cảm thấy một luồng năng lượng truyền thẳng vào tay mình, từ tay trái truyền đến trái tim cô, lòng bàn tay cô bắt đầu nóng lên, không tệ hơn cảm giác khi cầm ve sầu bằng ngọc của Bạch Phương Phương mang lại.

Cô ổn định tinh thần, bỏ tay trái ra, đặt vào tay phải, giống như kết quả thí nghiệm trước đó ở lớp, tay phải không mang lại cảm giác khác thường nào cho cô.

“Anh Kim, anh có thể cho em xem chiếc nhẫn ngọc đó được không?” Cố Minh chỉ vào một chiếc nhẫn ngọc bên ngoài không mấy nổi bật.

“Cái kia cũng không ít năm đâu.”Anh Kim vui vẻ nói, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ngọc ra đưa cho Cố Minh.

Cố Minh lần này trực tiếp dùng tay trái cầm lấy, tay trái cũng có hơi nóng truyền đến, nhưng nhiệt lượng xác thực thấp hơn rất nhiều, về cơ bản giống như cảm giác mà rùa vàng của giáo sư Vương mang lại cho cô, hơn nữa trong lòng không dâng cảm xúc vui sướng gì.

Cô nhận ra rằng bàn tay trái của mình dường như đột nhiên có một chức năng thần kỳ, có thể đánh giá tính chân thực và tuổi tác của đồ vật thông qua hơi nóng tỏa ra từ bàn tay mình.

Lúc này Cố Minh cũng không có vui mừng quá mức, ngược lại nhíu mày thật chặt. Cô khẳng định trước ngày hôm nay, tay trái của cô hoàn toàn bình thường, không có hiện tượng thần kỳ như vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ta nói là ai ở chỗ này, thì ra là cô à!” Đột nhiên, một thanh âm có ngữ khí không tốt lại có chút kiêu ngạo truyền vào tai Cố Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK