• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Cố Minh dựa vào địa chỉ chú hai Cố Dung cho mà chạy tới bệnh viện, thấy khuôn mặt đau khổ của chú thím, còn cả mẹ gấp đến độ không ngừng rơi nước mắt nữa.

“Mẹ, ông nội sao rồi?” Cố Minh sốt sắng tiến đến lôi kéo tay Kỷ Vân hỏi.

Kỷ Vân thấy Cố Minh tới, lau lau nước mắt trên mặt: “Minh Minh, cuối cùng con cũng tới rồi, bác sĩ nói ông con đột nhiên bị tụ máu não, vừa bị đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.”

“Tại sao lại có thể như vậy?” Cố Minh có chút mù mờ, lúc trước trong điện thoại Cố Dung không nói rõ, cô tuyệt đối không biết ông nội lại có thể đột nhiên bị tụ huyết não.

Ông Cố tuy rằng thân thể không thể coi là cực tốt, nhưng cùng lắm cũng chỉ như một số ông cụ khác mà mắc chút bệnh nho nhỏ như đau nhức hay gì đó, chưa từng có bệnh gì lớn, lần này không chỉ đột ngột bị tụ huyết não, còn phải mổ mới có thể điều trị, quả thực làm Cố Minh kinh hãi.

“Cũng bởi vì nghe xong chuyện của con, biết tên họ Đỗ kia lại có thể kết hôn với người phụ nữ khác, ông cụ tức giận kích động tâm lý, tâm tình bị chấn động quá lớn, thình lình phát bệnh.” Thím hai khẽ lẩm bẩm nói.

Cố Dung nghe vậy vội vàng kéo kéo vợ mình, ý bảo bà đừng có nói lung tung.

Trong lòng Cố Minh lộp bộp, vô cùng hối hận, chuyện Đỗ Hào kết hôn với người khác này, cô vẫn chưa dám nói với ông, vốn đang định đợi đến cuối tuần, lúc thích hợp sẽ nhắc tới, không ngờ ông nội lại phải nhập viện trước.

“Đứa trẻ này, sự tình ra đến mức này mà không nói với mọi người? Nơi nơi đều là tin tức Đỗ Hào và cái cô Kiều Thanh Nhã gì đó kia kết hôn, may mà ông nội con vài ngày gần đây không thoải mái nên không thể đọc báo, không biết sớm, nhưng đâu cần phải đợi lúc ngươi khác nhắc tới mới biết được.” Kỷ Vân không nhịn được mà hung hăng vỗ lưng Cố Minh, thấy dáng vẻ cúi đầu của con gái thì lại kéo cô ôm vào lòng.

Cha Cố Minh mất sớm, cô con gái Cố Minh này chính là sinh mệnh của cô, bây giờ thấy con gái bị tủi thân, ngoại trừ oán giận cô không nói ra sự tình từ trước, thì còn lại đều là tình yêu càng nhiều hơn.

“Mẹ, con sai rồi.” Cố Minh vòng tay lại ôm lấy Kỷ Vân, cố nén nước mắt, cái cần lúc này không phải là nước mắt.

Đúng vậy, cô sai rồi.

Cô không nên mơ mộng có thể lừa gạt mọi người trong khi những người khác đều biết, nếu như chuyện này do chính cô nói ra, nói không chừng ông nội sẽ không phải nhập viện, mẹ sẽ không phải đau lòng như vậy.

Hơn nữa, giấy không thể gói được lửa, tin tức Đỗ Hào kết hôn lớn như vậy, người trong nhà sớm muộn cũng sẽ đều biết, cô cần gì phải né tránh.

Ở trước mặt người khác có thể kiên cường chịu đựng, lẽ nào trước ông và mẹ – những người thực sự yêu thương mình lại không thể vô tư nói ra?

Cô bị Đỗ Hào vứt bỏ, nhưng cô không làm sai điều gì, đuối lý chính là Đỗ Hào, vì sao cô không thể thẳng thắn thành thật chứ!



Từ nhỏ cô đã thân thiết với ông nội, sau khi cha mất lại càng chiếm được sự yêu thương của ông, nếu như ông vì chuyện này mà xảy ra điều gì không hay, cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

“Lúc vừa đưa bố tới viện anh đã đi nộp viện phí rồi, nhưng mà trên người anh không có nhiều tiền như vậy, không đủ…” Cố Dung đột nhiên mở miệng nói.

Kỷ Vân kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lau khô nước mắt, nói với Cố Dung: “Coi em gấp đến độ quên hết cả rồi, còn thiếu nhiều hay ít, để em đi nộp.”

Cố Dung vội vã đưa tờ khai cho Kỷ Vân, giục Kỷ Vân nhanh lên, cũng coi như may mắn là bệnh viện này không tệ, nếu đổi lại là chỗ lòng dạ hiểm độc khác, không nộp đủ tiền, không chừng còn không mổ cho.

Cố Minh lo lắng cho Kỷ Vân, liền đi theo cùng.

“Con không cần quá lo lắng, bác sĩ nói may mà đưa vào đúng lúc, ông của con nhất định sẽ không sao cả.” Lúc Kỷ Vân nộp tiền viện phí thấy Cố Minh cúi đầu xuống đứng một bên, sợ con gái tự trách quá mức, liền mở lời an ủi.

“Vâng.” Cố Minh nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô biết Kỷ Vân nói vậy, phần nhiều là vì đang an ủi cô thôi. Đột nhiên bị tụ huyết não không phải là bệnh nhỏ, làm không tốt có thể có khả năng tử vong, huống hồ Cố Trữ tuổi không còn trẻ, bị giày vò như vậy không biết cuối cùng sẽ thế nào.

“Trong nhà thiếu tiền hả mẹ?” Cố Minh nhìn chi phiếu trong tay Kỷ Vân.

“Vẫn còn đủ, con đừng lo lắng, trong lòng mẹ nắm chắc.” Kỷ Vân nhanh chóng thả tờ chi phiếu lại trong túi.

Cố Minh kéo tay Kỷ Vân, trong mắt tràn ngập cảm giác không biết phải làm sao: “Mẹ, lúc trước mẹ và ông cho con tiền mua phòng ở vẫn còn dư một khoản, trong nhà đâu còn thừa bao nhiêu tiền. Ông nội chỉ phẫu thuật thôi đã phải mấy vạn rồi, sau đó còn phải tiến hành trị liệu nữa, đó mới là cái chính, mẹ còn gạt con làm gì!”

“Đừng lo lắng, mẹ còn có tiền gửi tiết kiệm, vả lại còn có chú thím con nữa mà?” Kỷ Vân ngoài miệng nói vậy, những vẫn rất lo lắng.

“Mẹ không nên dùng tiền tiết kiệm, vì chuyện phòng ở mà mẹ và ông đã gần như không còn gì nhiều rồi. Ngày đó con đã nói giá phòng bây giờ rất cao, không nên mua phòng ở cho con, coi như muốn mua cũng đừng thanh toán tiền một lần. Chú thím hai vốn cũng không có bao nhiêu tiền, nhìn tình hình này mẹ cũng thấy đấy, sao có thể trông cậy vào họ được?” Ngực Cố Minh phập phồng, trong lòng càng thêm hổ thẹn với mẹ và ông.

Nếu không phải ông nghĩ nhà Đỗ Hào có tiền, không muốn khiến lúc cô gả đi mang cảnh nghèo khó, cũng sẽ không dùng vốn mua cả một phòng ở cho cô. Chỉ tiếc mẹ và ông muốn cho cô một sự ngạc nhiên, mua phòng ở sau lưng cô, chờ tới lúc cô biết đến thì đã gần như xong xuôi cả rồi, ngay cả lắp đặt các thiết bị đều đã lên lịch sẵn, nếu không thì cô chắc chắc sẽ không đồng ý.

Nhà bọn họ vốn đã thua kém so với Đỗ gia giàu sang, coi như mua phòng ở cho cô, cũng chỉ như muối bỏ biển, cần gì phải khiến cho mẹ và ông tiêu tốn đến chẳng còn tiền tích cóp như vậy.



Nếu Đỗ Hào muốn kết hôn với cô, thế nào sẽ quan tâm cô có phòng ở, có mặt mũi gặp người hay không! Chỉ tiếc rằng, bây giờ chính Đỗ Hào đã kết hôn với người khác, nói gì cũng vô dụng.

Kỷ Vân biết không thể lừa gạt con gái, hiện tại cũng không tiếp tục giả bộ nữa, chỉ có thể nói: “Cùng lắm thì mẹ rút lại khoản bảo hiểm, chỗ ấy cũng được không ít tiền.”

“Không được!” Cố Minh kiên quyết phản đối: “Mẹ mua bảo hiểm còn chưa tới năm năm, bây giờ rút lại thì đừng nói tiền lãi hay gì đó, ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được.”

Cố Minh cũng không nói quá, hiện tại ông nội đã như vậy rồi, lỡ như Kỷ Vân cũng xảy ra chuyện, không có bảo hiểm thì làm sao bây giờ?

Cố Ninh thực ra cũng mua bảo hiểm, nhưng loại bảo hiểm này không trả ngay lập tức lúc người ta yêu cầu, mà phải đợi giấy tờ về phí chữa bệnh được thanh toán xong xuôi rồi mới hồi đáp, rồi còn phải điều tra một phen nữa.

Trước đó, toàn bộ chi phí đều phải tự mình chi trả.

Cố Minh cắn răng, nói với Kỷ Vân: “Mẹ, đem bán thẳng căn phòng kia là được rồi, dù sao thì con cũng không kết hôn nữa, phòng kia có cũng vô dụng thôi.”

“Nói bậy nào, phòng ở kia không thể bán! Phòng mới đã được lắp đặt các thiết bị rồi, coi như bây giờ con không dùng thì sau đó cũng sẽ hữu dụng, lúc này con vội bán đi, giá chắc chắn bị ép xuống thấp, cực kỳ không có lời.” Kỷ Vân vội vàng nói.

“Phòng ở và ông nội không thể so sánh được, sau khi bán phòng ở thì còn có thể mua lại, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của ông nội.” Cố Minh kiên trì.

“Nhưng…” Kỷ Vân có chút do dự, một bên là phòng ở đã chuẩn bị kỹ càng cho con gái, một bên là sức khỏe của ông cụ.

Cô đương nhiên biết sức khỏe của ông cụ càng quan trọng hơn, nhưng phải bán phòng ở của con gái thì cô thực sự không muốn, cô tình nguyện rút bảo hiểm của chính mình, bán đi trang sức tích cóp mấy năm, cũng không muốn làm như vậy.

Con gái bị người hủy hôn đã tủi thân rồi, bây giờ ngay cả phòng ở đều không được, thật sự khiến người làm mẹ như cô không nỡ.

“Không có nhưng, chờ ông ra khỏi phòng phẫu thuật, con phải làm chuyện này.” Cố Minh dứt khoát nói.

Hai mẹ con điều chỉnh tâm tình một chút, ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cầu cuộc giải phẫu có thể thuận lợi hết thảy.

Lần chờ này kéo dài tới tận khi trời tối đen, mấy người đều bỏ cơm tối, trong tình trạng tâm tình nặng nề này, không ai muốn đi ra ngoài để ăn cơm chiều.

“Ra rồi!” Cố Dung kinh hỉ kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK