Trong thùng, hàng mỹ nghệ rất nhiều, thầy trò bốn người đơn giản phân chia một chút, Quản Đồng cùng Phó Văn tạm thời đứng một bên phụ trách xem xét phần lớn số đồ sứ, còn giáo sư Vương xem xét một số đồ vật khác tương đối phức tạp hơn, Cố Minh làm trợ thủ hỗ trợ bên cạnh giáo sư Vương.
“Em nhìn kỹ ngọc trong thùng này, những thứ khác chưa cần xem, lấy chỗ ngọc trong này ra trước đã”. Giáo sư Vương chỉ vào thùng chứa chế phẩm ngọc khí bên cạnh.
“Vâng”. Cố Minh gật đầu, ngoan ngoãn ôm thùng đặt cẩn thận ở một bên.
Cô biết giáo sư Vương đang chiếu cố mình, dù sao chuyên ngành của cô là giám định đồ đồng và đồ bằng đá mà không phải về đồ sứ, theo lý mà nói, đối với việc giám định ngọc thạch cô khẳng định nắm chắc hơn một chút.
Huống hồ trong ấn tượng của giáo sư Vương, cô cũng là người tương đối am hiểu về giám định ngọc.
Cố Minh mở thùng ra thì thấy, bên trong thùng đại khái chia làm ba tầng, tầng thứ nhất chính là các loại trang sức được làm từ ngọc, tầng thứ hai là trâm cài tóc, còn tầng thứ ba là vòng tay.
Mấy thứ này đối với người ngoài nghề không hiểu mấy về ngọc mà nói đều là mỹ ngọc (ngọc vô cùng đẹp), đem những loại ngọc này ra lừa người không có hiểu biết về ngọc thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chẳng qua trong mắt Cố Minh, mấy thứ này chưa tính là gì, trước không bàn xem ngọc này có phải là đồ cổ hay không, chỉ cần phán đoán xem rốt cuộc mấy thứ này là ngọc thật hay ngọc giả, một người được đào tạo chính quy như cô có thể phân biệt rõ ràng.
Bình thường, thị trường ngọc giả có hai loại. Một loại là quán tử ngọc (ngọc bình) mặt ngoài có lỗ rỗng, một loại khác là ngọc giả làm từ đá.
Quán tử ngọc là làm từ một loại ngọc giả nhân tạo màu trắng, tuy rằng nhìn qua cực kỳ giống ngọc thật nhưng quan sát cẩn thận vẫn thấy được, phần mặt ngoài đều có phần rỗng. Hơn nữa, phần mặt có những lỗ nhỏ, cho dù được gia công nhân tạo như thế nào đều không thể có cảm giác trơn bóng, êm dịu như ngọc thật, đa số đều rất giòn.
Về phần ngọc giả từ đá, vừa thấy sẽ nhận ra điểm không giống so với ngọc thật, ngắm cẩn thận cũng thấy không ấm nhuận như ngọc thật; hơn nữa, màu sắc của đá giả ngọc cũng quá sặc sỡ, không trong suốt, độ cứng thấp hơn nhiều so với ngọc thật. Một phương pháp nhận biết khá tốt chính là ma sát, ngọc thật thì cho dù ma sát thế nào cũng không thay đổi, hơn nữa càng ma sát càng bóng, nhưng với đá giả ngọc, một khi được ma sát lập tức sẽ xuất hiện những đường vân mảnh.
Cố Minh cầm kính lúp, tuỳ ý dùng tay phải cầm lấy một khối ngọc bội chạm hình hoa mai, cẩn thận quan sát, không khó phát hiện ra ngọc bội này, sau khi nhìn dưới kính lúp, lộ ra một ít những lỗ rỗng nhỏ bé, vừa thấy liền biết thuộc loại như quán tử ngọc.
Dùng tay sờ qua, quả nhiên, không có một chút nhiệt độ nào truyền đến.
Sau ngọc bội chạm hoa văn hình hoa mai, liên tiếp vài thứ khác cũng đều là kiểu chế tác như quán tử ngọc, chẳng những không hề có giá trị, lối điêu khắc cũng không có thần vận.
Tuy nhiên có một số loại đồ vật khác không giống ngọc giả chạm khắc hình hoa mai này khiến người ta chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu, dù sao, “lỗ rỗng” cũng không phải căn cứ duy nhất xác minh ngọc thật và ngọc giả.
Hiện nay, công nghệ chế tác ngọc giả càng ngày càng cao, một số ngọc giả được gia công không có phần rỗng, làm người ta khó lòng phân rõ. Thậm chí có loại ngọc giả làm ra còn có thể cắt được thủy tinh, với độ cứng như vậy, cùng lúc rất dễ khiến người ta nhầm lẫn.
Tầng thứ hai của thùng chứa trâm cài tóc. Không có phần rỗng, độ cứng cao, nếu không có hiểu biết nhất định về ngọc thạch căn bản không có cách nào phân rõ thật giả.
“Em đang cười cái gì vậy?”. Giáo sư Lưu thấy Hạ Quân đứng bên người mình chợt cười trộm, không khỏi hỏi một tiếng.
Hạ Quân thu hồi khoé miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói với giáo sư Lưu: “Không biết giáo sư Vương nghĩ như thế nào mà lại có thể dẫn theo một con chim non tới đây, em nghe nói cô gái tên Cố Minh kia vẫn còn là sinh viên năm thứ ba”.
“Mỗi người đều từ nhỏ mà trưởng thành lên, lão Vương mang cô bé đến, khẳng định là muốn bồi dưỡng, chẳng qua…”. Giáo sư Lưu lắc lắc đầu, nói tiếp: “Xem bộ dáng cô bé kia chọn ngọc thực sự không được tốt lắm, kiểm tra lần lượt từng cái như vậy, khi nào mới nhìn cho hết, như thế này xem ra chúng ta phải qua hỗ trợ một tay”.
“Thầy nói phải ạ”. Hạ Quân thu hồi lực chú ý, tiếp tục bắt tay vào nghiêm túc xem xét các thứ khác.
Cố Minh hoàn toàn không biết hai thầy trò giáo sư Lưu hướng về mình đánh giá, vẫn chăm chú xem xét thùng chứa đồ trước mặt theo phương pháp của mình.
Thật ra cô không đặc biệt quan sát cẩn thận lần lượt từng thứ một, cũng không quá mức lãng phí thời gian đối với loại đồ chỉ cần liếc mắt một cái là có phán đoán thật giả mà trực tiếp đặt qua một bên. Tuy nhìn thật kỹ, song đều là tay trái của cô xác định rõ rằng đồ vật nào là giả, thật ra nếu chỉ dựa vào ánh mắt của cô cũng không thể ngay lập tức phán đoán được đó là đồ thật hay giả.
Kinh nghiệm chính là được tích luỹ như vậy, trong ngành sản xuất đồ cổ này, hàng giả vĩnh viễn nhiều hơn so với hàng thật, nếu muốn phân biệt thật tốt đâu là loại hàng thật, chẳng những phải xem nhiều hàng thật còn phải thật am hiểu các loại hàng giả, so sánh hai loại một cách tỉ mỉ.
Điều này cũng là vì nghiên cứu đồ cổ chuyên nghiệp không những coi trọng lý luận kiến thức, mà còn rất coi trọng thực tiễn.
“Không có cái nào sao?” Giáo sư Vương nhìn thoáng qua Cố Minh một cách kinh ngạc.
Cố Minh đã kiểm tra lại thùng lần nữa, gật đầu với giáo sư Vương: ” Em đã nhìn kỹ rồi, tất cả đều là hàng nhái, không có vật nào làm từ ngọc thật cả, có thể thùng này là loại hàng cấp bậc thấp”.
Giáo sư Vương đối với trình độ của Cố Minh có độ tin tưởng nhất định, sau khi nghe vậy cũng không nói thêm điều gì, chỉ mơ hồ nhìn lướt qua, phát hiện đúng như lời Cố Minh nói, trong thùng nhiều đồ vật chỉ cần nhìn lướt qua liền biết thật hay giả.
“Bên kia còn mấy thùng chế phẩm làm từ ngọc, em xem tiếp, động tác chậm cũng đừng lo, quan trọng là… phải thật cẩn thận, chỉ cần nghi ngờ một chút cũng không thể buông tha qua loa được”. Giáo sư Vương dặn dò kỹ càng.
Cố Minh gật đầu xác nhận, chợt phát hiện, động tác của Quản Đồng cùng Phó Văn bên kia nhanh hơn cô không ít, đã tìm ra được mấy thứ đồ chính phẩm hư hư thực thực gì đó giao cho giáo sư Vương ở bên này kiểm tra.
Tuỳ tiện mở ra một thùng, Cố Minh giật mình nhận ra đồ vật trong thùng này có cấp bậc cao hơn rất nhiều so với thùng đồ trước, tất cả chế phẩm từ ngọc trong thùng này đều làm từ ngọc thật.
Tuy nhiên đáng tiếc là, mặc dù đều là ngọc thật nhưng đều bị hoặc nhuộm màu, hoặc làm cũ đi, trên cơ bản đều là hàng chế tác mỹ nghệ hiện đại, trong đó bên trong còn lẫn một số sản phẩm hàng nhái cao cấp.
Khiến Cố Minh chú ý chính là, trong số những chế phẩm từ ngọc này có một số đồ ngọc giả cổ vô cùng tinh xảo.
Trong đó có một chiếc rìu ngọc giả cổ là được làm nhái theo loại rìu đá từ thời đại đá mới, hoa văn trên mặt rìu là mô phỏng loài rồng Sơn Đông trên mặt thể hiện một loại hình văn hoá, hoa văn Tây Chu hình tròn, màu xanh ngọc trên rìu nhiễm màu cổ xưa. Nhưng bên cạnh lại ghi chữ “Càn Long niên chế” cho thấy đây không phải là cố ý giả tạo hay khinh người, mà xuất phát từ ham mê mà chế tác khí cụ cổ xưa, từ đó có thể nhìn ra đặc điểm của khí cụ phỏng chế theo lối cổ xưa.
Trên thân rìu còn đánh số “Thần Tự Đệ Thập Nhị”, chữ “Thần” là số hiệu trong Thiên Tự Văn, bởi vậy có thể nhận ra ngay từ đầu người tạo ra nó là người sưu tầm số lượng lớn chứ không phải như đồ bình thường.
Nhưng vấn đề là, số lượng lớn chế phẩm từ ngọc này trên danh nghĩa là hàng mỹ nghệ, vậy rìu ngọc giả cổ này theo lý mà nói cũng đơn giản là chế phẩm làm nhái theo đồ cổ triều Thanh.
Nhưng Cố Minh cẩn thận kiểm tra một lần liền phát hiện ở đây một số rìu ngọc giả cổ là đồ thật, cái khác mới là sản phẩm phỏng chế theo công nghệ hiện đại, xem ra trong số khá nhiều hàng mỹ nghệ này có cất giữ cả những văn vật cổ.
Thời điểm rìu ngọc được mô phỏng theo lối cổ xưa tử thời nhà Thanh chạm tới tay trái của cô liền truyền đến lượng nhiệt độ nhất định, trong lòng cũng vang lên loại vui sướng khi chạm vào đồ cổ thật, còn có âm thanh tiếng rìu mỏng manh vang lên. Mà những sản phẩm phỏng chế hiện đại khác chỉ truyền đến lượng nhiệt độ vừa phải chứng tỏ phẩm chất của nó cũng chẳng ra sao.
“Em nhìn kỹ ngọc trong thùng này, những thứ khác chưa cần xem, lấy chỗ ngọc trong này ra trước đã”. Giáo sư Vương chỉ vào thùng chứa chế phẩm ngọc khí bên cạnh.
“Vâng”. Cố Minh gật đầu, ngoan ngoãn ôm thùng đặt cẩn thận ở một bên.
Cô biết giáo sư Vương đang chiếu cố mình, dù sao chuyên ngành của cô là giám định đồ đồng và đồ bằng đá mà không phải về đồ sứ, theo lý mà nói, đối với việc giám định ngọc thạch cô khẳng định nắm chắc hơn một chút.
Huống hồ trong ấn tượng của giáo sư Vương, cô cũng là người tương đối am hiểu về giám định ngọc.
Cố Minh mở thùng ra thì thấy, bên trong thùng đại khái chia làm ba tầng, tầng thứ nhất chính là các loại trang sức được làm từ ngọc, tầng thứ hai là trâm cài tóc, còn tầng thứ ba là vòng tay.
Mấy thứ này đối với người ngoài nghề không hiểu mấy về ngọc mà nói đều là mỹ ngọc (ngọc vô cùng đẹp), đem những loại ngọc này ra lừa người không có hiểu biết về ngọc thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chẳng qua trong mắt Cố Minh, mấy thứ này chưa tính là gì, trước không bàn xem ngọc này có phải là đồ cổ hay không, chỉ cần phán đoán xem rốt cuộc mấy thứ này là ngọc thật hay ngọc giả, một người được đào tạo chính quy như cô có thể phân biệt rõ ràng.
Bình thường, thị trường ngọc giả có hai loại. Một loại là quán tử ngọc (ngọc bình) mặt ngoài có lỗ rỗng, một loại khác là ngọc giả làm từ đá.
Quán tử ngọc là làm từ một loại ngọc giả nhân tạo màu trắng, tuy rằng nhìn qua cực kỳ giống ngọc thật nhưng quan sát cẩn thận vẫn thấy được, phần mặt ngoài đều có phần rỗng. Hơn nữa, phần mặt có những lỗ nhỏ, cho dù được gia công nhân tạo như thế nào đều không thể có cảm giác trơn bóng, êm dịu như ngọc thật, đa số đều rất giòn.
Về phần ngọc giả từ đá, vừa thấy sẽ nhận ra điểm không giống so với ngọc thật, ngắm cẩn thận cũng thấy không ấm nhuận như ngọc thật; hơn nữa, màu sắc của đá giả ngọc cũng quá sặc sỡ, không trong suốt, độ cứng thấp hơn nhiều so với ngọc thật. Một phương pháp nhận biết khá tốt chính là ma sát, ngọc thật thì cho dù ma sát thế nào cũng không thay đổi, hơn nữa càng ma sát càng bóng, nhưng với đá giả ngọc, một khi được ma sát lập tức sẽ xuất hiện những đường vân mảnh.
Cố Minh cầm kính lúp, tuỳ ý dùng tay phải cầm lấy một khối ngọc bội chạm hình hoa mai, cẩn thận quan sát, không khó phát hiện ra ngọc bội này, sau khi nhìn dưới kính lúp, lộ ra một ít những lỗ rỗng nhỏ bé, vừa thấy liền biết thuộc loại như quán tử ngọc.
Dùng tay sờ qua, quả nhiên, không có một chút nhiệt độ nào truyền đến.
Sau ngọc bội chạm hoa văn hình hoa mai, liên tiếp vài thứ khác cũng đều là kiểu chế tác như quán tử ngọc, chẳng những không hề có giá trị, lối điêu khắc cũng không có thần vận.
Tuy nhiên có một số loại đồ vật khác không giống ngọc giả chạm khắc hình hoa mai này khiến người ta chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu, dù sao, “lỗ rỗng” cũng không phải căn cứ duy nhất xác minh ngọc thật và ngọc giả.
Hiện nay, công nghệ chế tác ngọc giả càng ngày càng cao, một số ngọc giả được gia công không có phần rỗng, làm người ta khó lòng phân rõ. Thậm chí có loại ngọc giả làm ra còn có thể cắt được thủy tinh, với độ cứng như vậy, cùng lúc rất dễ khiến người ta nhầm lẫn.
Tầng thứ hai của thùng chứa trâm cài tóc. Không có phần rỗng, độ cứng cao, nếu không có hiểu biết nhất định về ngọc thạch căn bản không có cách nào phân rõ thật giả.
“Em đang cười cái gì vậy?”. Giáo sư Lưu thấy Hạ Quân đứng bên người mình chợt cười trộm, không khỏi hỏi một tiếng.
Hạ Quân thu hồi khoé miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói với giáo sư Lưu: “Không biết giáo sư Vương nghĩ như thế nào mà lại có thể dẫn theo một con chim non tới đây, em nghe nói cô gái tên Cố Minh kia vẫn còn là sinh viên năm thứ ba”.
“Mỗi người đều từ nhỏ mà trưởng thành lên, lão Vương mang cô bé đến, khẳng định là muốn bồi dưỡng, chẳng qua…”. Giáo sư Lưu lắc lắc đầu, nói tiếp: “Xem bộ dáng cô bé kia chọn ngọc thực sự không được tốt lắm, kiểm tra lần lượt từng cái như vậy, khi nào mới nhìn cho hết, như thế này xem ra chúng ta phải qua hỗ trợ một tay”.
“Thầy nói phải ạ”. Hạ Quân thu hồi lực chú ý, tiếp tục bắt tay vào nghiêm túc xem xét các thứ khác.
Cố Minh hoàn toàn không biết hai thầy trò giáo sư Lưu hướng về mình đánh giá, vẫn chăm chú xem xét thùng chứa đồ trước mặt theo phương pháp của mình.
Thật ra cô không đặc biệt quan sát cẩn thận lần lượt từng thứ một, cũng không quá mức lãng phí thời gian đối với loại đồ chỉ cần liếc mắt một cái là có phán đoán thật giả mà trực tiếp đặt qua một bên. Tuy nhìn thật kỹ, song đều là tay trái của cô xác định rõ rằng đồ vật nào là giả, thật ra nếu chỉ dựa vào ánh mắt của cô cũng không thể ngay lập tức phán đoán được đó là đồ thật hay giả.
Kinh nghiệm chính là được tích luỹ như vậy, trong ngành sản xuất đồ cổ này, hàng giả vĩnh viễn nhiều hơn so với hàng thật, nếu muốn phân biệt thật tốt đâu là loại hàng thật, chẳng những phải xem nhiều hàng thật còn phải thật am hiểu các loại hàng giả, so sánh hai loại một cách tỉ mỉ.
Điều này cũng là vì nghiên cứu đồ cổ chuyên nghiệp không những coi trọng lý luận kiến thức, mà còn rất coi trọng thực tiễn.
“Không có cái nào sao?” Giáo sư Vương nhìn thoáng qua Cố Minh một cách kinh ngạc.
Cố Minh đã kiểm tra lại thùng lần nữa, gật đầu với giáo sư Vương: ” Em đã nhìn kỹ rồi, tất cả đều là hàng nhái, không có vật nào làm từ ngọc thật cả, có thể thùng này là loại hàng cấp bậc thấp”.
Giáo sư Vương đối với trình độ của Cố Minh có độ tin tưởng nhất định, sau khi nghe vậy cũng không nói thêm điều gì, chỉ mơ hồ nhìn lướt qua, phát hiện đúng như lời Cố Minh nói, trong thùng nhiều đồ vật chỉ cần nhìn lướt qua liền biết thật hay giả.
“Bên kia còn mấy thùng chế phẩm làm từ ngọc, em xem tiếp, động tác chậm cũng đừng lo, quan trọng là… phải thật cẩn thận, chỉ cần nghi ngờ một chút cũng không thể buông tha qua loa được”. Giáo sư Vương dặn dò kỹ càng.
Cố Minh gật đầu xác nhận, chợt phát hiện, động tác của Quản Đồng cùng Phó Văn bên kia nhanh hơn cô không ít, đã tìm ra được mấy thứ đồ chính phẩm hư hư thực thực gì đó giao cho giáo sư Vương ở bên này kiểm tra.
Tuỳ tiện mở ra một thùng, Cố Minh giật mình nhận ra đồ vật trong thùng này có cấp bậc cao hơn rất nhiều so với thùng đồ trước, tất cả chế phẩm từ ngọc trong thùng này đều làm từ ngọc thật.
Tuy nhiên đáng tiếc là, mặc dù đều là ngọc thật nhưng đều bị hoặc nhuộm màu, hoặc làm cũ đi, trên cơ bản đều là hàng chế tác mỹ nghệ hiện đại, trong đó bên trong còn lẫn một số sản phẩm hàng nhái cao cấp.
Khiến Cố Minh chú ý chính là, trong số những chế phẩm từ ngọc này có một số đồ ngọc giả cổ vô cùng tinh xảo.
Trong đó có một chiếc rìu ngọc giả cổ là được làm nhái theo loại rìu đá từ thời đại đá mới, hoa văn trên mặt rìu là mô phỏng loài rồng Sơn Đông trên mặt thể hiện một loại hình văn hoá, hoa văn Tây Chu hình tròn, màu xanh ngọc trên rìu nhiễm màu cổ xưa. Nhưng bên cạnh lại ghi chữ “Càn Long niên chế” cho thấy đây không phải là cố ý giả tạo hay khinh người, mà xuất phát từ ham mê mà chế tác khí cụ cổ xưa, từ đó có thể nhìn ra đặc điểm của khí cụ phỏng chế theo lối cổ xưa.
Trên thân rìu còn đánh số “Thần Tự Đệ Thập Nhị”, chữ “Thần” là số hiệu trong Thiên Tự Văn, bởi vậy có thể nhận ra ngay từ đầu người tạo ra nó là người sưu tầm số lượng lớn chứ không phải như đồ bình thường.
Nhưng vấn đề là, số lượng lớn chế phẩm từ ngọc này trên danh nghĩa là hàng mỹ nghệ, vậy rìu ngọc giả cổ này theo lý mà nói cũng đơn giản là chế phẩm làm nhái theo đồ cổ triều Thanh.
Nhưng Cố Minh cẩn thận kiểm tra một lần liền phát hiện ở đây một số rìu ngọc giả cổ là đồ thật, cái khác mới là sản phẩm phỏng chế theo công nghệ hiện đại, xem ra trong số khá nhiều hàng mỹ nghệ này có cất giữ cả những văn vật cổ.
Thời điểm rìu ngọc được mô phỏng theo lối cổ xưa tử thời nhà Thanh chạm tới tay trái của cô liền truyền đến lượng nhiệt độ nhất định, trong lòng cũng vang lên loại vui sướng khi chạm vào đồ cổ thật, còn có âm thanh tiếng rìu mỏng manh vang lên. Mà những sản phẩm phỏng chế hiện đại khác chỉ truyền đến lượng nhiệt độ vừa phải chứng tỏ phẩm chất của nó cũng chẳng ra sao.