Tần Thăng nghe vậy thì liếc nhìn Cố Minh ở bên cạnh một cái, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu. Ngày hôm nay sao vậy, có tới hai người mang gối gốm sứ đến, nhưng lại đều là Định diêu thời nhà Tống!
“Lão Từ, cháu đang có khách ở đây.” Tần Thăng thấy lão Từ vẫn lỗ mãng như ngày nào, không nắm được tình hình của anh ở bên này mà đã trực tiếp dẫn người khác đến, không nhịn được mở lời nhắc nhở.
Lão Từ sửng sốt, tròng mắt xoay tròn, rốt cuộc chú ý tới lầu hai không chỉ có mình Tần Thăng, vội vàng dừng lại, có chút xấu hổ cười cười với Cố Minh, vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi nhất thời xúc động, không để ý.”
“Bác dẫn vị tiên sinh này tới bên kia chờ một chút, cháu và Cố tiểu thư nói chuyện xong rồi sẽ qua đó.” Tần Thăng đi tới bên cạnh lão Từ, khẽ nói.
“Tần Thăng, không giống nhau, trong tay người nọ ở phía sau này là gối gốm sứ Định diêu thời nhà Tống đó, ta rất vất vả mới kéo được từ chỗ trước cửa Bác Nhã trai, cháu trước vẫn nên…” Lão Từ nghiêng đầu về phía Cố Minh, trong giọng nói tràn ngập sự gấp gáp.
Tần Thăng quan sát người đàn ông phía sau lão Từ một chút, đối phương ôm chặt trong lòng một bao lớn, lúc quan sát cảnh vật xung quanh thì ánh mắt hơi lóe lên.
Người nọ toàn thân mặc trang phục vô cùng bình thường, cổ tay áo lộ ra ở bên ngoài có chút bị mài mòn, có khả năng là trước khi đến vì không cẩn thận giẫm phải vũng bùn nên chỗ ống quần vẫn dính ít bùn, không giống như người sinh sống lâu dài trong thành phố, trái lại trên người mang chút hơi thở vùng nông thôn.
“Cố tiểu thư cũng mang đến gối gốm sứ Định diêu thời nhà Tống.” Tần Thăng chỉ nói một câu như vậy với lão Từ.
Lão Từ kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Minh vẫn ngồi yên bên cạnh, còn có chiếc gối gốm sứ đang bày ở trên mặt bàn nữa.
Đợi đến lúc nhìn rõ chiếc gối gốm sứ kia, lão Từ không khỏi chỉ vào gối sứ mà lắp bắp nói: “Này, gối sứ này…”
“Sao vậy?” Tần Thăng cũng chuyển tầm mắt theo lão Từ nhìn gối sứ trên bàn.
Lão Từ dùng vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn Tần Thăng một cái, ấp a ấp úng nói: “Gối sứ của vị Cố tiểu thư kia, có chút giống với gối sứ trong tay người ở phía sau ta.”
Hai gối sứ có chút giống nhau?
Tần Thăng dường như đăm chiêu liếc mắt nhìn Cố Minh một cái, sau đó đi tới trước mặt Cố Minh, khẽ nói: “Cố tiểu thư, vị Lý tiên sinh bên kia cũng mang đến một chiếc gối sứ, hình như có hơi giống với gối sứ trong tay cô, nếu như Cố tiểu thư không ngại, không biết có thể ngồi xem cùng nhau được không?”
Đối mặt với câu nói thẳng của Tần Thăng, trong lòng Cố Minh không khỏi hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía ông lão phía sau lão Từ.
Lão Lý cũng nghe thấy lời nói của Tần Thăng, cũng rất giật mình, ánh mắt nhìn Cố Minh bất giác xuất hiện một tia lay động, chỉ có điều tia lay động kia rất mau chóng bị che giấu đi.
Cố Minh không hiểu lắm Tần Thăng làm vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghĩ tới gối sứ của mình là đồ thật, cũng không sợ người khác xem, liện gật đầu thuận theo: “Tôi không ngại.”
Thấy Cố Minh gật đầu đồng ý, trên mặt lão Từ ở bên cạnh nhất thời vui như hoa nở, vội vàng lôi kéo lão Lý mang nét mặt có chút bất ngờ ngồi xuống cạnh bàn.
Cố Minh thấy thế thì rất tự nhiên đem gối sứ dịch về phía trước của mình, để tránh người khác không cẩn thận đụng vào.
Khi lão Từ thúc giục, lão Lý dè dặt lấy gối sứ của mình đặt lên bàn, để tương ứng với gối sứ của Cố Minh.
Hai chiếc gối gốm sứ bày ra cạnh nhau, thoạt nhìn hơi giống, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ không khó nhìn ra hai chiếc gối sứ chỉ có phong cách và kích cỡ tương tự mà thôi, hơn nữa trên gối sứ của Cố Minh có thơ, trên gối sứ của lão Lý không có.
Không cần người khác nói gì, lão Từ dẫn theo lão Lý đến đây đã nhanh chóng phát hiện ra điểm không bình thường.
Gối sứ của lão Lý có đặc trưng của đồ sứ Định diêu là lệ ngân men nâu, cũng có ‘trúc ti xoát ngân’, nếu nhìn đơn độc quả thực giống như một vật phẩm thật được chế tác siêu đẳng, nhưng khi đặt cạnh gối sứ của Cố Minh, chung quy lại khiến người ta có chút cảm giác không thật.
Nếu như nói gối sứ của Cố Minh nhìn qua có linh hồn, sống động linh hoạt, thì gối sứ của lão Lý kia chính là không có linh hồn, đơn giản lộ vẻ cứng nhắc.
So sánh với nhau lập tức thấy tốt xấu, khuôn mặt vốn tràn đầy nét cười của lão Từ dần dần trầm xuống, mím chặt môi không nói gì, trên mặt lộ ra chút gì đó không xác định.
Đương nhiên, đơn giản đánh giá tương đối như vậy cũng không thể lập tức kết luận gối sứ của lão Lý là vật phẩm làm nhái, dù sao không phải tất cả đồ gốm sứ nhìn qua là có thể khiến người ta có cảm giác sống động trong đó.
Đồ gốm sứ bình thường và đồ gốm sứ tinh phẩm chẳng những nhìn qua có sự khác biệt rất lớn, mà giá cả của hai thứ cũng càng cách nhau rất xa.
Tần Thăng lấy ra kính lúp chuyên môn bội số lớn, quan sát hết sức chuyên chú hai chiếc gối sứ có chút tương tự, lão Từ cũng thường xuyên thấp giọng nói vài câu bên tai anh ta.
Cũng giống như lần trước ở Cảnh Đức trấn, dáng vẻ chuyên chú, thần thái tự nhiên trấn tĩnh của Tần Thăng, khiến người ta không có cách nào nhìn ra bất cứ điều gì từ trên nét mặt anh ta liên quan tới cảm giác hai chiếc gối sứ trước mắt là thật hay không.
Cố Minh rất tán thưởng điều này, đồng thời càng đánh giá cao Tần Thăng thêm vài phần. Tần Thăng trên phương diện giám định không phải là chuyên gia, nhưng anh ta lại làm rất tốt việc của một nhân viên giám định chuyên nghiệp, đó là phần trấn tĩnh kia, cho dù vật trong tay là thật hay giả, trong lòng có sóng lớn dâng trào mãnh liệt hay không thì nét mặt cũng không lộ ra chút khác biệt nào.
“Hai chiếc gối sứ mỗi chiếc một vẻ, tôi học thức nông cạn, cần tìm một chuyên gia khác tới xem, hai vị vui lòng chờ một chút.” Sau một lát, Tần Thăng đặt kính lúp trong tay xuống, nói với Cố Minh và lão Lý.
Vàng thật không sợ thử lửa, Cố Minh tất nhiên không dị nghị với điều này.
Nhưng mà lão Lý kia, nghe thấy còn phải chờ thêm người, trên mặt lập tức tràn đầy sự bất mãn, làm bộ thu lại gối sứ của mình, nói: “Tôi rất gấp, nếu các anh không mua, tôi tới Bác Nhã trai là được.”
“Lão Lý, ông đừng sốt ruột, thời gian chờ cũng không lâu đâu, chỉ cần vật là thật, lập tức có thể cho ông một cái giá hợp lý.” Lão Từ đè tay lão Lý lại, có ý nhấn mạnh vào từ “thật”.
“Gối sứ của tôi đương nhiên là thật rồi!” Lão Lý nổi giận đùng đùng nhìn lão Từ.
Lão Từ thấy lão Lý tức giận, vội vàng cười nói: “Ông đừng tức giận, tôi đương nhiên tin tưởng gối sứ của ông là thật, nếu không thì sẽ không dẫn ông tới đây. Chỉ có điều người ta làm ăn buôn bán, cần chú trọng nhất là cẩn thận từng tí, mong ông bỏ quá cho.”
Lão Lý dường như không hề tiếp nhận lời giải thích này của lão Từ, ồn ào muốn tới Bác Nhã trai…
Tần Thăng không để ý tới điều này, mà trong lúc lão Từ khuyên bảo thì đi tới một bên gọi điện thoại, vẻ như là tìm người tới.
“Có thể cho tôi xem được không?” Cố Minh đột nhiên cắt lời lão Lý và lão Từ, làm cho hai người nhìn mình chăm chú.
Chuyên gia mà Tần Thăng nói không biết lúc nào mới tới, mà lão Lý này còn vội vàng muốn đi, cô lại càng hứng thú với gối sứ của lão Lý, cảm thấy tay trái mình hơi ngứa ngáy, không bằng cho cô sờ để biết thật giả.
Lão Lý đột nhiên nghe thấy Cố Minh vẫn im lặng yêu cầu xem gối sứ của mình, vốn định mở miệng từ chối, nhưng lời từ chối không nói ra khỏi miệng, liền nhận thấy trong mắt lão Từ vẫn đang khuyên bảo ông ta hơi có vẻ hoài nghi, mặt không khỏi đanh lại, suy tư chốc lát rồi gật đầu với Cố Minh.
Cố Minh mỉm cười với lão Lý, vươn tay trái của mình ra, nhẹ nhàng xoa xoa gối sứ của lão Lý, mặt ngoài của gối sứ vẫn tương đối nhẵn mịn, chỉ là tay trái của cô không truyền tới bất cứ sức nóng nào, đáy lòng không truyền tới bất cứ cảm giác đặc biệt nào.
Gối sứ của lão Lý là đồ giả!
Trong lòng Cố Minh đã có kết luật, liền cầm gối sứ lên quan sát tỉ mỉ, lệ ngân và ‘trúc ti xoát ngân’ đều được làm rất giống, nhưng là thật hay giả, giả hay thật, vẫn có chỗ khiến cô thấy có điểm khác biệt.
“Gối sứ này là gia tổ của tôi truyền lại, truyền qua rất nhiều thế hệ rồi.” Lão Lý thấy Cố Minh quan sát tỉ mỉ gối sứ của mình, không nhịn được mà nói ra.
“Truyền qua nhiều thế hệ ư, thật khó mà có được.” Cố Minh gật đầu, nhẹ nhàng đặt gối sứ lại trước mặt lão Lý.
“Đúng vậy, nếu không phải trong nhà thật sự gặp khó khăn, tôi cũng không nỡ lấy nó ra. Rõ ràng là thứ tốt, ngay từ đầu đã nghe nói, mang gối sứ đến thì cho giá tốt, kết quả là đến bây giờ lại do dự không thể cho một câu trả lời chính xác thuyết phục.” Lão Lý hầm hừ nói, trừng mắt nhìn lão Từ một cái.
Vừa đúng lúc Tần Thăng gọi điện thoại xong, thấy một màn Cố Minh quan sát gối sứ, ngoài dự đoán của mọi người, mở miệng hỏi: “Không biết Cố tiểu thư nhận định gối sứ này như thế nào?”
“Lão Từ, cháu đang có khách ở đây.” Tần Thăng thấy lão Từ vẫn lỗ mãng như ngày nào, không nắm được tình hình của anh ở bên này mà đã trực tiếp dẫn người khác đến, không nhịn được mở lời nhắc nhở.
Lão Từ sửng sốt, tròng mắt xoay tròn, rốt cuộc chú ý tới lầu hai không chỉ có mình Tần Thăng, vội vàng dừng lại, có chút xấu hổ cười cười với Cố Minh, vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi nhất thời xúc động, không để ý.”
“Bác dẫn vị tiên sinh này tới bên kia chờ một chút, cháu và Cố tiểu thư nói chuyện xong rồi sẽ qua đó.” Tần Thăng đi tới bên cạnh lão Từ, khẽ nói.
“Tần Thăng, không giống nhau, trong tay người nọ ở phía sau này là gối gốm sứ Định diêu thời nhà Tống đó, ta rất vất vả mới kéo được từ chỗ trước cửa Bác Nhã trai, cháu trước vẫn nên…” Lão Từ nghiêng đầu về phía Cố Minh, trong giọng nói tràn ngập sự gấp gáp.
Tần Thăng quan sát người đàn ông phía sau lão Từ một chút, đối phương ôm chặt trong lòng một bao lớn, lúc quan sát cảnh vật xung quanh thì ánh mắt hơi lóe lên.
Người nọ toàn thân mặc trang phục vô cùng bình thường, cổ tay áo lộ ra ở bên ngoài có chút bị mài mòn, có khả năng là trước khi đến vì không cẩn thận giẫm phải vũng bùn nên chỗ ống quần vẫn dính ít bùn, không giống như người sinh sống lâu dài trong thành phố, trái lại trên người mang chút hơi thở vùng nông thôn.
“Cố tiểu thư cũng mang đến gối gốm sứ Định diêu thời nhà Tống.” Tần Thăng chỉ nói một câu như vậy với lão Từ.
Lão Từ kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Minh vẫn ngồi yên bên cạnh, còn có chiếc gối gốm sứ đang bày ở trên mặt bàn nữa.
Đợi đến lúc nhìn rõ chiếc gối gốm sứ kia, lão Từ không khỏi chỉ vào gối sứ mà lắp bắp nói: “Này, gối sứ này…”
“Sao vậy?” Tần Thăng cũng chuyển tầm mắt theo lão Từ nhìn gối sứ trên bàn.
Lão Từ dùng vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn Tần Thăng một cái, ấp a ấp úng nói: “Gối sứ của vị Cố tiểu thư kia, có chút giống với gối sứ trong tay người ở phía sau ta.”
Hai gối sứ có chút giống nhau?
Tần Thăng dường như đăm chiêu liếc mắt nhìn Cố Minh một cái, sau đó đi tới trước mặt Cố Minh, khẽ nói: “Cố tiểu thư, vị Lý tiên sinh bên kia cũng mang đến một chiếc gối sứ, hình như có hơi giống với gối sứ trong tay cô, nếu như Cố tiểu thư không ngại, không biết có thể ngồi xem cùng nhau được không?”
Đối mặt với câu nói thẳng của Tần Thăng, trong lòng Cố Minh không khỏi hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía ông lão phía sau lão Từ.
Lão Lý cũng nghe thấy lời nói của Tần Thăng, cũng rất giật mình, ánh mắt nhìn Cố Minh bất giác xuất hiện một tia lay động, chỉ có điều tia lay động kia rất mau chóng bị che giấu đi.
Cố Minh không hiểu lắm Tần Thăng làm vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghĩ tới gối sứ của mình là đồ thật, cũng không sợ người khác xem, liện gật đầu thuận theo: “Tôi không ngại.”
Thấy Cố Minh gật đầu đồng ý, trên mặt lão Từ ở bên cạnh nhất thời vui như hoa nở, vội vàng lôi kéo lão Lý mang nét mặt có chút bất ngờ ngồi xuống cạnh bàn.
Cố Minh thấy thế thì rất tự nhiên đem gối sứ dịch về phía trước của mình, để tránh người khác không cẩn thận đụng vào.
Khi lão Từ thúc giục, lão Lý dè dặt lấy gối sứ của mình đặt lên bàn, để tương ứng với gối sứ của Cố Minh.
Hai chiếc gối gốm sứ bày ra cạnh nhau, thoạt nhìn hơi giống, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ không khó nhìn ra hai chiếc gối sứ chỉ có phong cách và kích cỡ tương tự mà thôi, hơn nữa trên gối sứ của Cố Minh có thơ, trên gối sứ của lão Lý không có.
Không cần người khác nói gì, lão Từ dẫn theo lão Lý đến đây đã nhanh chóng phát hiện ra điểm không bình thường.
Gối sứ của lão Lý có đặc trưng của đồ sứ Định diêu là lệ ngân men nâu, cũng có ‘trúc ti xoát ngân’, nếu nhìn đơn độc quả thực giống như một vật phẩm thật được chế tác siêu đẳng, nhưng khi đặt cạnh gối sứ của Cố Minh, chung quy lại khiến người ta có chút cảm giác không thật.
Nếu như nói gối sứ của Cố Minh nhìn qua có linh hồn, sống động linh hoạt, thì gối sứ của lão Lý kia chính là không có linh hồn, đơn giản lộ vẻ cứng nhắc.
So sánh với nhau lập tức thấy tốt xấu, khuôn mặt vốn tràn đầy nét cười của lão Từ dần dần trầm xuống, mím chặt môi không nói gì, trên mặt lộ ra chút gì đó không xác định.
Đương nhiên, đơn giản đánh giá tương đối như vậy cũng không thể lập tức kết luận gối sứ của lão Lý là vật phẩm làm nhái, dù sao không phải tất cả đồ gốm sứ nhìn qua là có thể khiến người ta có cảm giác sống động trong đó.
Đồ gốm sứ bình thường và đồ gốm sứ tinh phẩm chẳng những nhìn qua có sự khác biệt rất lớn, mà giá cả của hai thứ cũng càng cách nhau rất xa.
Tần Thăng lấy ra kính lúp chuyên môn bội số lớn, quan sát hết sức chuyên chú hai chiếc gối sứ có chút tương tự, lão Từ cũng thường xuyên thấp giọng nói vài câu bên tai anh ta.
Cũng giống như lần trước ở Cảnh Đức trấn, dáng vẻ chuyên chú, thần thái tự nhiên trấn tĩnh của Tần Thăng, khiến người ta không có cách nào nhìn ra bất cứ điều gì từ trên nét mặt anh ta liên quan tới cảm giác hai chiếc gối sứ trước mắt là thật hay không.
Cố Minh rất tán thưởng điều này, đồng thời càng đánh giá cao Tần Thăng thêm vài phần. Tần Thăng trên phương diện giám định không phải là chuyên gia, nhưng anh ta lại làm rất tốt việc của một nhân viên giám định chuyên nghiệp, đó là phần trấn tĩnh kia, cho dù vật trong tay là thật hay giả, trong lòng có sóng lớn dâng trào mãnh liệt hay không thì nét mặt cũng không lộ ra chút khác biệt nào.
“Hai chiếc gối sứ mỗi chiếc một vẻ, tôi học thức nông cạn, cần tìm một chuyên gia khác tới xem, hai vị vui lòng chờ một chút.” Sau một lát, Tần Thăng đặt kính lúp trong tay xuống, nói với Cố Minh và lão Lý.
Vàng thật không sợ thử lửa, Cố Minh tất nhiên không dị nghị với điều này.
Nhưng mà lão Lý kia, nghe thấy còn phải chờ thêm người, trên mặt lập tức tràn đầy sự bất mãn, làm bộ thu lại gối sứ của mình, nói: “Tôi rất gấp, nếu các anh không mua, tôi tới Bác Nhã trai là được.”
“Lão Lý, ông đừng sốt ruột, thời gian chờ cũng không lâu đâu, chỉ cần vật là thật, lập tức có thể cho ông một cái giá hợp lý.” Lão Từ đè tay lão Lý lại, có ý nhấn mạnh vào từ “thật”.
“Gối sứ của tôi đương nhiên là thật rồi!” Lão Lý nổi giận đùng đùng nhìn lão Từ.
Lão Từ thấy lão Lý tức giận, vội vàng cười nói: “Ông đừng tức giận, tôi đương nhiên tin tưởng gối sứ của ông là thật, nếu không thì sẽ không dẫn ông tới đây. Chỉ có điều người ta làm ăn buôn bán, cần chú trọng nhất là cẩn thận từng tí, mong ông bỏ quá cho.”
Lão Lý dường như không hề tiếp nhận lời giải thích này của lão Từ, ồn ào muốn tới Bác Nhã trai…
Tần Thăng không để ý tới điều này, mà trong lúc lão Từ khuyên bảo thì đi tới một bên gọi điện thoại, vẻ như là tìm người tới.
“Có thể cho tôi xem được không?” Cố Minh đột nhiên cắt lời lão Lý và lão Từ, làm cho hai người nhìn mình chăm chú.
Chuyên gia mà Tần Thăng nói không biết lúc nào mới tới, mà lão Lý này còn vội vàng muốn đi, cô lại càng hứng thú với gối sứ của lão Lý, cảm thấy tay trái mình hơi ngứa ngáy, không bằng cho cô sờ để biết thật giả.
Lão Lý đột nhiên nghe thấy Cố Minh vẫn im lặng yêu cầu xem gối sứ của mình, vốn định mở miệng từ chối, nhưng lời từ chối không nói ra khỏi miệng, liền nhận thấy trong mắt lão Từ vẫn đang khuyên bảo ông ta hơi có vẻ hoài nghi, mặt không khỏi đanh lại, suy tư chốc lát rồi gật đầu với Cố Minh.
Cố Minh mỉm cười với lão Lý, vươn tay trái của mình ra, nhẹ nhàng xoa xoa gối sứ của lão Lý, mặt ngoài của gối sứ vẫn tương đối nhẵn mịn, chỉ là tay trái của cô không truyền tới bất cứ sức nóng nào, đáy lòng không truyền tới bất cứ cảm giác đặc biệt nào.
Gối sứ của lão Lý là đồ giả!
Trong lòng Cố Minh đã có kết luật, liền cầm gối sứ lên quan sát tỉ mỉ, lệ ngân và ‘trúc ti xoát ngân’ đều được làm rất giống, nhưng là thật hay giả, giả hay thật, vẫn có chỗ khiến cô thấy có điểm khác biệt.
“Gối sứ này là gia tổ của tôi truyền lại, truyền qua rất nhiều thế hệ rồi.” Lão Lý thấy Cố Minh quan sát tỉ mỉ gối sứ của mình, không nhịn được mà nói ra.
“Truyền qua nhiều thế hệ ư, thật khó mà có được.” Cố Minh gật đầu, nhẹ nhàng đặt gối sứ lại trước mặt lão Lý.
“Đúng vậy, nếu không phải trong nhà thật sự gặp khó khăn, tôi cũng không nỡ lấy nó ra. Rõ ràng là thứ tốt, ngay từ đầu đã nghe nói, mang gối sứ đến thì cho giá tốt, kết quả là đến bây giờ lại do dự không thể cho một câu trả lời chính xác thuyết phục.” Lão Lý hầm hừ nói, trừng mắt nhìn lão Từ một cái.
Vừa đúng lúc Tần Thăng gọi điện thoại xong, thấy một màn Cố Minh quan sát gối sứ, ngoài dự đoán của mọi người, mở miệng hỏi: “Không biết Cố tiểu thư nhận định gối sứ này như thế nào?”