“Tiểu Giai, lời này của cô nói hơi quá rồi.” Kỷ Vân không muốn con gái tranh cãi với trưởng bối, bèn kéo con gái sang một bên.
Bành Giai nghĩ nếu đã mở miệng rồi, thì sẽ thẳng thắn nói cho rõ ràng: “Chị dâu, từ sau khi anh cả qua đời, em và Cố Dung vẫn rất kính trọng chị, ông cụ yêu thương Cố Minh, hơn nữa vẫn luôn ở cùng với mẹ con chị, trong lòng có chút thiên vị chúng em có thể hiểu được, nhưng ông cụ không chỉ có một mình Cố Minh là cháu gái, Cố Nam nhà chúng em cũng là cháu trai ruột của ông.”
“Cố Nam đương nhiên là cháu trai ruột thịt của ông cụ, điều này không có bất cứ ai nghi ngờ cả.” Kỷ Vân đối mặt với Bành Giai tâm tình càng lúc càng kích động, nét mặt không có nửa phần lúng túng, vẻ rất trầm tĩnh.
“Thường ngày ông cụ thích trợ giúp cho mẹ con chị, em và Cố Dung cũng không tính toán gì cả, nhưng chuyện Cố Nam học lên cao ông đã đồng ý rồi, bây giờ trường học lại thúc giục, sao chị dâu có thể tiếp tục không buông tay?” Bành Giai khó nén tức giận nói.
“Tôi không phải tiếp tục không buông ông cụ, nhưng giờ sức khỏe của ông cô chú cũng thấy rồi đấy, đang là lúc cần tiền, tôi và Minh Minh…”
Kỷ Vân còn chưa nói xong, đã bị Bành Giai cắt ngang.
“Chị dâu, chị đừng nói dóc là không có tiền với em, vốn riêng của ông cụ em cũng có tính toán rồi, gần đây cũng không nghe nói việc gì cần tiền cả, sao mới nằm viện vài ngày mà đã không có tiền được.” Bành Giai nhíu mày nói.
Cố Minh hơi liếc nhìn Kỷ Vân, trong lòng rất xấu hổ.
Tiền của ông tiêu vào việc gì cô biết rõ, phòng ở kia của cô phần lớn đều là tiền của ông cả, mà chuyện này ông và mẹ cũng giấu diếm chú thím hai bên kia.
Lúc này đối mặt với sự chất vấn của thím hai, cô và Kỷ Vân cũng không biết nên nói thế nào, vốn là thím hai đã cảm thấy Cố Ninh thiên vị mẹ con cô, nếu lúc này vạch rõ chuyện phòng ở, sợ rằng lại ầm ĩ hết cả lên.
Bành Giai thấy Kỷ Vân nửa ngày không nói gì, oán giận trong lòng càng mãnh liệt, càng biết Kỷ Vân không nỡ đem ra ba vạn đồng, ỷ vào lúc này ông cụ không có cách nào xử lý công việc.
Cố Dung là một người dễ thuyết phục, có thể thấy Bành Giai không phải, cái khác bọn họ có thể nhẫn nhịn, chỉ có việc liên quan đến tiền đồ của con trai là không thể nhẫn, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đều để mẹ con Kỷ Vân chiếm hết, Cố Nam nhà cô dù gì của phải có phần chứ.
“Ngày kia là hạn cuối theo quy định của trường học, nếu em và Cố Dung có cách cũng sẽ không mặt dày nói với chị thế này, nếu chị thực sự không thể đưa ra tiền, vậy đưa vài món gì đó của ông cụ cho chúng em là được, trước đây ông cụ cũng từng nói, mấy vật đó chúng em cũng có phần.” Bành Giai không chút vui vẻ nói.
“Không được, ông nói là sẽ chia, nhưng chưa nói sẽ chia bây giờ, thế nào cũng phải chờ ông cụ sau trăm tuổi mới được.” Kỷ Vân một mực bác bỏ đề nghị của Bành Giai.
Thứ trong miệng Bành Giai là vật quý giá ông cụ cất giữ, phần lớn đều là do tổ tiên truyền lại, vòng ngọc Cố Minh đeo trên tay là một trong số đó. Nếu không phải Cố Minh chuẩn bị kết hôn với Đỗ Hào, Cố Ninh cũng sẽ không lấy vòng tay ra sớm như vậy.
Cố Dung thấy sắc mặt vợ mình càng lúc càng khó coi, sợ cô ầm ĩ với Kỷ Vân, vội vã lôi kéo Bành Giai nói: “Em à, quên đi, chị dâu và Minh Minh nói đúng, bây giờ bố cần tiền, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác thôi.”
“Nếu như có cách khác thì tôi còn ở đây nói làm gì! Nếu không phải anh buôn bán thua lỗ không đem được một tí vốn nào về, tôi đâu phải cáu giận không đâu thế này? Ông cụ sinh bệnh chúng ta cũng đưa tiền, cũng tới chăm sóc, rõ ràng phải có gì đó của chúng ta, dựa vào cái gì mà không thể đưa, dựa vào cái gì!” Bành Giai không thể trực tiếp nổi cáu với Kỷ Vân, chỉ có thể quát ngược lại Cố Dung.
“Thím hai…” Cố Minh không nghe nổi nữa.
Ông nội Cố Ninh cũng không phải thiên vị như trong miệng của thím hai, tiền vốn buôn bán trước kia của chú hai đều là ông nội cấp cho, lúc đó cô và mẹ cũng không có nói nửa lời không phải. Hàng năm ông cũng vẫn cho chú hai một chút tiền mà không tính toán, thường ngày cũng sẽ cho Cố Nam vật này vật nọ, ngoại trừ chuyện phòng ở lần này thì chỉ cần thứ gì cô có, Cố Nam cũng có, bây giờ thím hai nói những lời này nhưng hình như câu chuyện không phải là như vậy.
Hơn nữa, chăm nom ông nội Cố Ninh, mọi người đều có sự phân chia, ai cũng không thể nói là đã bỏ ra công sức hơn nửa phần, hơn nữa ngày đầu tiên chú thím hai đóng vào một phần phí phẫu thuật ngày đầu tiên, ngày hôm sau nộp chút phụ phí, không có thêm khoản nào khác, tất cả phần còn lại đều là tiền Kỷ Vân nộp.
Bành Giai không để ý tới Cố Minh và Kỷ Vân, lôi kéo Cố Dung lải nhải, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
“Tôi cho cô.” Kỷ Vân ngăn cản Cố Minh đang muốn mở miệng, giành nói.
“Mẹ!” Cố Minh không nhịn được kêu lên, lại bị Kỷ Vân cấu sau lưng một cái.
“Đây chính là do chị dâu nói, em cũng không bức chị.” Bành Giai vừa nghe, lập tức không ồn ào nữa.
Kỷ Vân gật đầu: “Là tôi tự nói, ngày mai sẽ đem tiền cho cô. Giờ không còn sớm nữa, hai người cũng đã trông một ngày rồi, Nam Nam cũng đã tan học, cô chú về trước đi!”
“Sớm thẳng thắn như thế không phải là…” Bành Giai chống lại ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Vân, không hiểu vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cố Dung thấy Bành Giai còn muốn nói, liền kéo lại, mang vẻ mặt xấu hổ nhìn Kỷ Vân: “Chị dâu, thực sự xin lỗi, chúng em…”
“Không có gì, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt chỗ tiền đó.” Kỷ Vân mỉm cười nói.
Mục đích của Bành Giai đã đạt được rồi, cũng không tiếp tục chờ ở chỗ này, liền cùng Cố Dung rời khỏi bệnh viện.
“Mẹ, phí chữa bệnh của ông nội…” Trong lòng Cố Minh sốt ruột, phòng ở còn chưa bán được, lúc này đem tiền cho chú thím hai, còn lại không nhiều lắm.
Kỷ Vân thở dài một hơi, xoa đầu Cố Minh: “Chuyện phòng ở, chú hai của con không biết, lại nói, cũng phải xin lỗi bọn họ, phòng ở của con như thế không thể bán ngay trong vài ngày được, ngày mai mẹ đi rút khoản bảo hiểm, số tiền này có thể chống đỡ được một thời gian. Nếu thật sự không được mẹ sẽ đi tìm người khác vay, chắc chắn sẽ có cách.”
“Con sẽ hối thúc đại lý, mau chóng bán phòng.” Cố Minh cũng không biết nên nói gì để Kỷ Vân không rút lại tiền bảo hiểm, dù sao phí chữa bệnh của Cố Ninh vẫn quan trọng hơn.
Cô cũng có thể hiểu được sự kiêng dè của Kỷ Vân, tuy nói thím hai lúc này đến đòi tiền là không đúng lắm, nhưng không cho cũng không được.
Mọi người đều có cái khó xử của mình, ai cũng không có cách chỉ trích người khác.
Kỷ Vân gật đầu, kéo Cố Minh trở về phòng bệnh của Cố Ninh. Đúng lúc này Cố Ninh tỉnh ngủ, hai mẹ con không ai nói gì chuyện Cố Dung và Bành Giai đòi tiền.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân phải đi rút lại tiền bảo hiểm, chuẩn bị tốt ba vạn đồng cho Bành Giai. Bởi vì bảo hiểm mua chưa được năm năm, tiền gốc chỉ thu lại được một phần, lỗ vốn không ít.
Tâm trạng Cố Minh rất nặng nề, cô biết nếu không bán được phòng ở, e là Kỷ Vân sẽ đem bán cả đồ trang sức của mình.
“Cố Minh, cậu sao vậy, sắc mặt không tốt lắm?” Lúc thảo luận nhóm trên lớp học, Bạch Phương Phương quan tâm hỏi.
“Không có gì, tớ đang suy nghĩ, có cách nào để có tiền nhanh chóng mà không phạm pháp không.” Cố Minh vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình, ép bản thân phải lấy lại tinh thần.
“Cậu thiếu tiền?” Bạch Phương Phương sửng sốt, lập tức hỏi: “Có phải thiếu tiền trả phí chữa bệnh cho ông cậu không? Ở đây tớ có chút tiền, cậu cầm dùng trước là được.”
Nói rồi Bạch Phương Phương đang định xoay người lấy ví tiền.
“Đừng, mỗi tháng mẹ cậu đều cấp cho một lượng phí sinh hoạt cố định, cậu lại luôn tiêu tiền như nước, đâu có dư khoản nào.” Cố Minh ngăn lại động tác của Bạch Phương Phương.
“Tớ đi tìm mẹ để mượn?” Bạch Phương Phương đề nghị.
Cố Minh lắc đầu, mẹ Bạch và cô không quen thân, mượn một chút còn được, nhưng con số lớn thì phân nửa sẽ không đồng ý, thậm chí có khi còn nghi ngờ động cơ kết bạn giữa cô và Bạch Phương Phương.
“Chu Đào, cậu nói khoác à, trình độ của cậu mà có thể kiếm được món hời bị bỏ sót à?” Tiếng nhóm thảo luận bên cạnh truyền tới tai Cố Minh.
“Sao nào, sao nào, nói sao thì tớ cũng thuộc chuyên ngành giám định kim thạch, bản lĩnh vững vàng, kiểm lậu có gì kỳ quái chứ! Lần này kiếm một chút, chờ lát nữa tan học tớ mời, nếu cậu không tin thì đừng tới.” Chu Đào đắc ý dào dạt nói.
“Có người mời thì không đi mới là đứa ngốc, …” Đám người bên cạnh bắt đầu ồn ào.
Kiếm món hời bị bỏ sót [Kiểm lậu]?
Cố Minh nghe được cuộc trò chuyện của bọn Chu Đào, nhìn vào tay trái của mình, như thể tỉnh ngộ.
Đúng vậy, cô có ưu thế mà người khác không có, lúc trước có lẽ vì sốt ruột quá chăng, sao lại không nghĩ tới điều này.
Bành Giai nghĩ nếu đã mở miệng rồi, thì sẽ thẳng thắn nói cho rõ ràng: “Chị dâu, từ sau khi anh cả qua đời, em và Cố Dung vẫn rất kính trọng chị, ông cụ yêu thương Cố Minh, hơn nữa vẫn luôn ở cùng với mẹ con chị, trong lòng có chút thiên vị chúng em có thể hiểu được, nhưng ông cụ không chỉ có một mình Cố Minh là cháu gái, Cố Nam nhà chúng em cũng là cháu trai ruột của ông.”
“Cố Nam đương nhiên là cháu trai ruột thịt của ông cụ, điều này không có bất cứ ai nghi ngờ cả.” Kỷ Vân đối mặt với Bành Giai tâm tình càng lúc càng kích động, nét mặt không có nửa phần lúng túng, vẻ rất trầm tĩnh.
“Thường ngày ông cụ thích trợ giúp cho mẹ con chị, em và Cố Dung cũng không tính toán gì cả, nhưng chuyện Cố Nam học lên cao ông đã đồng ý rồi, bây giờ trường học lại thúc giục, sao chị dâu có thể tiếp tục không buông tay?” Bành Giai khó nén tức giận nói.
“Tôi không phải tiếp tục không buông ông cụ, nhưng giờ sức khỏe của ông cô chú cũng thấy rồi đấy, đang là lúc cần tiền, tôi và Minh Minh…”
Kỷ Vân còn chưa nói xong, đã bị Bành Giai cắt ngang.
“Chị dâu, chị đừng nói dóc là không có tiền với em, vốn riêng của ông cụ em cũng có tính toán rồi, gần đây cũng không nghe nói việc gì cần tiền cả, sao mới nằm viện vài ngày mà đã không có tiền được.” Bành Giai nhíu mày nói.
Cố Minh hơi liếc nhìn Kỷ Vân, trong lòng rất xấu hổ.
Tiền của ông tiêu vào việc gì cô biết rõ, phòng ở kia của cô phần lớn đều là tiền của ông cả, mà chuyện này ông và mẹ cũng giấu diếm chú thím hai bên kia.
Lúc này đối mặt với sự chất vấn của thím hai, cô và Kỷ Vân cũng không biết nên nói thế nào, vốn là thím hai đã cảm thấy Cố Ninh thiên vị mẹ con cô, nếu lúc này vạch rõ chuyện phòng ở, sợ rằng lại ầm ĩ hết cả lên.
Bành Giai thấy Kỷ Vân nửa ngày không nói gì, oán giận trong lòng càng mãnh liệt, càng biết Kỷ Vân không nỡ đem ra ba vạn đồng, ỷ vào lúc này ông cụ không có cách nào xử lý công việc.
Cố Dung là một người dễ thuyết phục, có thể thấy Bành Giai không phải, cái khác bọn họ có thể nhẫn nhịn, chỉ có việc liên quan đến tiền đồ của con trai là không thể nhẫn, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đều để mẹ con Kỷ Vân chiếm hết, Cố Nam nhà cô dù gì của phải có phần chứ.
“Ngày kia là hạn cuối theo quy định của trường học, nếu em và Cố Dung có cách cũng sẽ không mặt dày nói với chị thế này, nếu chị thực sự không thể đưa ra tiền, vậy đưa vài món gì đó của ông cụ cho chúng em là được, trước đây ông cụ cũng từng nói, mấy vật đó chúng em cũng có phần.” Bành Giai không chút vui vẻ nói.
“Không được, ông nói là sẽ chia, nhưng chưa nói sẽ chia bây giờ, thế nào cũng phải chờ ông cụ sau trăm tuổi mới được.” Kỷ Vân một mực bác bỏ đề nghị của Bành Giai.
Thứ trong miệng Bành Giai là vật quý giá ông cụ cất giữ, phần lớn đều là do tổ tiên truyền lại, vòng ngọc Cố Minh đeo trên tay là một trong số đó. Nếu không phải Cố Minh chuẩn bị kết hôn với Đỗ Hào, Cố Ninh cũng sẽ không lấy vòng tay ra sớm như vậy.
Cố Dung thấy sắc mặt vợ mình càng lúc càng khó coi, sợ cô ầm ĩ với Kỷ Vân, vội vã lôi kéo Bành Giai nói: “Em à, quên đi, chị dâu và Minh Minh nói đúng, bây giờ bố cần tiền, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác thôi.”
“Nếu như có cách khác thì tôi còn ở đây nói làm gì! Nếu không phải anh buôn bán thua lỗ không đem được một tí vốn nào về, tôi đâu phải cáu giận không đâu thế này? Ông cụ sinh bệnh chúng ta cũng đưa tiền, cũng tới chăm sóc, rõ ràng phải có gì đó của chúng ta, dựa vào cái gì mà không thể đưa, dựa vào cái gì!” Bành Giai không thể trực tiếp nổi cáu với Kỷ Vân, chỉ có thể quát ngược lại Cố Dung.
“Thím hai…” Cố Minh không nghe nổi nữa.
Ông nội Cố Ninh cũng không phải thiên vị như trong miệng của thím hai, tiền vốn buôn bán trước kia của chú hai đều là ông nội cấp cho, lúc đó cô và mẹ cũng không có nói nửa lời không phải. Hàng năm ông cũng vẫn cho chú hai một chút tiền mà không tính toán, thường ngày cũng sẽ cho Cố Nam vật này vật nọ, ngoại trừ chuyện phòng ở lần này thì chỉ cần thứ gì cô có, Cố Nam cũng có, bây giờ thím hai nói những lời này nhưng hình như câu chuyện không phải là như vậy.
Hơn nữa, chăm nom ông nội Cố Ninh, mọi người đều có sự phân chia, ai cũng không thể nói là đã bỏ ra công sức hơn nửa phần, hơn nữa ngày đầu tiên chú thím hai đóng vào một phần phí phẫu thuật ngày đầu tiên, ngày hôm sau nộp chút phụ phí, không có thêm khoản nào khác, tất cả phần còn lại đều là tiền Kỷ Vân nộp.
Bành Giai không để ý tới Cố Minh và Kỷ Vân, lôi kéo Cố Dung lải nhải, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
“Tôi cho cô.” Kỷ Vân ngăn cản Cố Minh đang muốn mở miệng, giành nói.
“Mẹ!” Cố Minh không nhịn được kêu lên, lại bị Kỷ Vân cấu sau lưng một cái.
“Đây chính là do chị dâu nói, em cũng không bức chị.” Bành Giai vừa nghe, lập tức không ồn ào nữa.
Kỷ Vân gật đầu: “Là tôi tự nói, ngày mai sẽ đem tiền cho cô. Giờ không còn sớm nữa, hai người cũng đã trông một ngày rồi, Nam Nam cũng đã tan học, cô chú về trước đi!”
“Sớm thẳng thắn như thế không phải là…” Bành Giai chống lại ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Vân, không hiểu vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cố Dung thấy Bành Giai còn muốn nói, liền kéo lại, mang vẻ mặt xấu hổ nhìn Kỷ Vân: “Chị dâu, thực sự xin lỗi, chúng em…”
“Không có gì, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt chỗ tiền đó.” Kỷ Vân mỉm cười nói.
Mục đích của Bành Giai đã đạt được rồi, cũng không tiếp tục chờ ở chỗ này, liền cùng Cố Dung rời khỏi bệnh viện.
“Mẹ, phí chữa bệnh của ông nội…” Trong lòng Cố Minh sốt ruột, phòng ở còn chưa bán được, lúc này đem tiền cho chú thím hai, còn lại không nhiều lắm.
Kỷ Vân thở dài một hơi, xoa đầu Cố Minh: “Chuyện phòng ở, chú hai của con không biết, lại nói, cũng phải xin lỗi bọn họ, phòng ở của con như thế không thể bán ngay trong vài ngày được, ngày mai mẹ đi rút khoản bảo hiểm, số tiền này có thể chống đỡ được một thời gian. Nếu thật sự không được mẹ sẽ đi tìm người khác vay, chắc chắn sẽ có cách.”
“Con sẽ hối thúc đại lý, mau chóng bán phòng.” Cố Minh cũng không biết nên nói gì để Kỷ Vân không rút lại tiền bảo hiểm, dù sao phí chữa bệnh của Cố Ninh vẫn quan trọng hơn.
Cô cũng có thể hiểu được sự kiêng dè của Kỷ Vân, tuy nói thím hai lúc này đến đòi tiền là không đúng lắm, nhưng không cho cũng không được.
Mọi người đều có cái khó xử của mình, ai cũng không có cách chỉ trích người khác.
Kỷ Vân gật đầu, kéo Cố Minh trở về phòng bệnh của Cố Ninh. Đúng lúc này Cố Ninh tỉnh ngủ, hai mẹ con không ai nói gì chuyện Cố Dung và Bành Giai đòi tiền.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân phải đi rút lại tiền bảo hiểm, chuẩn bị tốt ba vạn đồng cho Bành Giai. Bởi vì bảo hiểm mua chưa được năm năm, tiền gốc chỉ thu lại được một phần, lỗ vốn không ít.
Tâm trạng Cố Minh rất nặng nề, cô biết nếu không bán được phòng ở, e là Kỷ Vân sẽ đem bán cả đồ trang sức của mình.
“Cố Minh, cậu sao vậy, sắc mặt không tốt lắm?” Lúc thảo luận nhóm trên lớp học, Bạch Phương Phương quan tâm hỏi.
“Không có gì, tớ đang suy nghĩ, có cách nào để có tiền nhanh chóng mà không phạm pháp không.” Cố Minh vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình, ép bản thân phải lấy lại tinh thần.
“Cậu thiếu tiền?” Bạch Phương Phương sửng sốt, lập tức hỏi: “Có phải thiếu tiền trả phí chữa bệnh cho ông cậu không? Ở đây tớ có chút tiền, cậu cầm dùng trước là được.”
Nói rồi Bạch Phương Phương đang định xoay người lấy ví tiền.
“Đừng, mỗi tháng mẹ cậu đều cấp cho một lượng phí sinh hoạt cố định, cậu lại luôn tiêu tiền như nước, đâu có dư khoản nào.” Cố Minh ngăn lại động tác của Bạch Phương Phương.
“Tớ đi tìm mẹ để mượn?” Bạch Phương Phương đề nghị.
Cố Minh lắc đầu, mẹ Bạch và cô không quen thân, mượn một chút còn được, nhưng con số lớn thì phân nửa sẽ không đồng ý, thậm chí có khi còn nghi ngờ động cơ kết bạn giữa cô và Bạch Phương Phương.
“Chu Đào, cậu nói khoác à, trình độ của cậu mà có thể kiếm được món hời bị bỏ sót à?” Tiếng nhóm thảo luận bên cạnh truyền tới tai Cố Minh.
“Sao nào, sao nào, nói sao thì tớ cũng thuộc chuyên ngành giám định kim thạch, bản lĩnh vững vàng, kiểm lậu có gì kỳ quái chứ! Lần này kiếm một chút, chờ lát nữa tan học tớ mời, nếu cậu không tin thì đừng tới.” Chu Đào đắc ý dào dạt nói.
“Có người mời thì không đi mới là đứa ngốc, …” Đám người bên cạnh bắt đầu ồn ào.
Kiếm món hời bị bỏ sót [Kiểm lậu]?
Cố Minh nghe được cuộc trò chuyện của bọn Chu Đào, nhìn vào tay trái của mình, như thể tỉnh ngộ.
Đúng vậy, cô có ưu thế mà người khác không có, lúc trước có lẽ vì sốt ruột quá chăng, sao lại không nghĩ tới điều này.