Cảm ơn trời đất, ca phẫu thuật của Cố Ninh vô cùng thuận lợi, bác sĩ cũng nói tình huống hiện tại rất tốt, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày này cần chú ý quan sát, cũng phải tiếp tục theo giai đoạn trị liệu phía sau.
Sự quẫn bách của Cố Minh một ngày đêm cuối cùng cũng được hòa hoãn lại, nhìn ông nội đeo ống thở, sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc cô không nhịn được mà nhoài vào một bên giường, nước mắt rơi lã chã.
Bởi vì Cố Minh kiên quyết trông đêm đầu tiên, nên chú thím hai trở về nhà, nói hôm sau sẽ tới thay ca.
Thím hai Bành Giai dường như muốn nói gì đó trước khi đi, nhưng lại bị Cố Dung lôi kéo, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm miệng mà rời khỏi.
Lúc này, trong lòng Cố Minh vẫn còn rất rối loạn, không để ý nhiều tới tình hình của chú thím, nên cũng không chú ý thấy, ngược lại, sau khi Kỷ Vân trở về, chỉ quan tâm hỏi thăm bác sĩ những điều cần chú ý, nếu chú thím đã không mở lời, cô cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Qua một đêm, tình trạng của Cố Ninh coi như khá tốt, không xuất hiện biến chứng, nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.
Cố Minh gọi điện về trường nói rõ tình hình và xin nghỉ một ngày, sau hừng đông thì bắt tay vào xử lý chuyện phòng ở, Cố Ninh ở lại trong bệnh viện một ngày sẽ phát sinh rất nhiều chi phí.
Hôm qua cô và Kỷ Vân đã quên tính, số tiền còn lại trong tay, trừ một ít cần cho chi tiêu hàng ngày, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được chừng mươi ngày, trước mắt xoay sở tiền nong là chuyện quan trọng nhất.
Ông và mẹ mua cho cô căn phòng ở một khu đất khá tốt, giao thông tiện lợi, một phòng lớn và hai phòng nhỏ, vô cùng phù hợp cho vợ chồng mới cưới hoặc có con sinh sống.
Cố Minh tham khảo giá nhà gần đây, tính toán số tiền Cố Ninh có thể cần dùng tới, đưa ra một giá cả tương đối hợp lý, ủy thác cho công ty môi giới bán nhà. Nhưng mà giờ không phải mùa đắt hàng, hơn nữa Cố Minh yêu cầu thanh toán tiền nhà một lần, chỉ sợ trong thời gian ngắn như vậy, khó mà bán ra được.
Nếu như nói một tuần trước đây Cố Minh tràn ngập mơ ước với căn hộ này, thì ngày hôm nay sau một tuần, cô đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa, thầm nghĩ nhanh chóng bán nó đi để lấy tiền chữa bệnh cho ông nội.
Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, trước tiên Cố Minh đi bệnh viện xem tình hình của ông, sau đó mới nghe lời khuyên bảo của Kỷ Vân mà tới trường đi học.
Lúc Cố Minh nhận được điện thoại của chú hai, vừa lúc Bạch Phương Phương cũng ở bên cạnh, lúc này nhìn thấy Cố Minh mặt mày mệt mỏi tới trường học, vội vàng quan tâm hỏi tình hình.
“Ông mình đột nhiên bị tụ máu não phải vào viện, phẫu thuận rất thuận lợi, nhưng còn phải tiếp tục quan sát.” Cố Minh nói qua sự tình.
“Có cần mình hỗ trợ gì không?” Bạch Phương Phương giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ an ủi ôm lấy Cố Minh.
“Nếu cậu có thời gian thì giúp tớ ghi chép một chút, thời gian gần đây sợ rằng tớ thường xuyên phải xin nghỉ.” Cố Minh chỉ chỉ vào cuốn giáo trình của mình.
Bạch Phương Phương vỗ vỗ ngực: “Cái khác thì không dám nói, chuyện chép bài cứ để cho tớ là được, nhất định rõ ràng mạch lạc, chỉ có điều cậu cũng đừng quên bài tập giáo sư cho, đã kéo dài khá lâu rồi.”
Nói đến bài tập của giáo sư là Cố Minh lại đau đầu, lần trước ở phòng Bảo Sơn, giáo sư Vương đã giao cho cô một bài luận đặc biệt, nói là chờ trở về sau chuyến tập huấn thực tế thì phải nộp, nhưng bây giờ cô còn chưa viết được chữ nào.
“Yên tâm đi, tớ sẽ nhớ.” Cố Minh cân nhắc sẽ thức thâu đêm làm bài.
Tuần tiếp theo, Cố Minh đều đi đi lại lại giữa bệnh viên và trường học, gầy đi trông thấy, thấy vậy Kỷ Vân đau lòng muốn rơi nước mắt.
Trong lúc này, cô không gặp lại Đỗ Hào, hoặc là bất cứ người nào hay điều gì liên quan tới hắn. Quan hệ giữa cô và Đỗ Hào, có vẻ như đã cắt đứt từ lần thứ hai cô từ chối nhận chi phiếu.
Cắt đứt cũng tốt, đỡ thêm phiền não.
Cố Ninh bình an tỉnh lại, làm người ta thấy mừng rỡ chính là tuy ông chưa thể nói được, nhưng ý thức rất tỉnh táo, lúc thấy Cố Minh thì trong mắt không có sự trách cứ, chỉ có sự yêu thương với cháu gái.
Ông muốn đưa tay xoa đầu Cố Minh, nhưng không nâng tay được, Cố Minh lại đặt tay ông lên đầu mình.
Bàn tay ấm áp của ông đặt lên đầu Cố Minh, khiến lòng cô chua xót, trong lòng thầm thề nhất định phải làm cho tình hình của ông tốt lên.
Kỷ Vân ở bên cạnh thấy một màn này, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Bác sĩ nói đó là một dấu hiệu tốt, thậm chí Cố Ninh có thể có hi vọng khôi phục lại dáng vẻ giống như người bình thường.
Cố Minh nghe vậy thì nhẹ nhõm không ít, cô sợ nhất là sau này ông phải sống qua ngày ở trên giường, dù sao ông yêu thích nhất là cùng những ông bạn già ra ngoài câu cá, sáng sớm cũng thích đến tiểu khu để tập thể dục buổi sáng.
Sức khỏe của ông dần hồi phục, nhưng chuyện phòng ở vẫn chưa thể thu xếp, một tuần nay cũng có nhiều gia đình đến xem để tìm phòng cho con, nhưng cuối cùng vì nguyên nhân này nọ mà không mua.
Thấy tiền trong tay ngày càng ít đi, trong lòng Cố Minh rất sốt ruột, mà Kỷ Vân thì quyết định nếu hai ngày nữa mà vẫn chưa bán được căn hộ, cô sẽ thay Cố Minh gánh vác, rút lại khoản bảo hiểm, nhân tiện bán đi một ít trang sức bản thân đã tích cóp được.
“Chị dâu, em có lời muốn nói với chị.” Tối hôm nay đến phiên Kỷ Vân trông đêm, lúc cô đến thay ca thì bị Cố Dung và Bành Giai kéo lại.
Khó có được hôm Cố Minh không có tiết vào buổi sớm ngày hôm sau, cho nên cô cũng đi cùng, muốn cùng Kỷ Vân trông Cố Trứ tối nay.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Vân nhớ mấy ngày nay Bành Giai đều có dáng vẻ do dự này, liếc nhìn Cố Ninh đang ngủ, mở miệng nói: “Ông cụ đang ngủ, ở đây không tiện, có chuyện gì chung ta ra hoa viên rồi nói.”
“Vâng.” Cố Dung gật đầu.
Cố Minh nhìn bầu không khí có chút không thoải mái, đi theo tới hoa viên ở phía sau.
Nhìn chú thím hai trầm mặc không nói cả đoạn đường, lòng cô không khỏi có chút thấp thỏm, lúc này sức khỏe của ông chưa hoàn toàn hồi phục, không biết chú thím hai có chuyện gì muốn nói.
“Chị dâu…” Sau khi tới hoa viên, Cố Dung vẫn do dự, bần thần nửa ngày vẫn không nói nên lời.
“Có chuyện gì chú cứ nói thẳng ra, bên cạnh ông cụ tốt nhất vẫn nên có người trông giữ.” Nét mặt Kỷ Vân bình thản, nhìn thẳng Cố Dung.
Cố Dung bị Kỷ Vân nhìn như thế, trong lòng bồn chồn, nhớ lại chị dâu thường ngày không lạnh không nhạt, khi gặp chuyện lớn thì vô cùng kiên định, cháu gái Cố Minh ở bên cạnh cũng là một người có chủ kiến, nhất thời trong đầu có ý nghĩ muốn lui lại.
Bành Giai đã là vợ chồng với Cố Dung vài chục năm, sao không nhìn ra ý nghĩ của chồng mình, trong lòng không khỏi gấp gáp, đi vài bước lên phía trước, mở miệng nói: “Nếu anh không nói thì em nói là được!”
“Em…” Cố Dung kéo kéo Bành Giai ở bên cạnh.
Bành Giai vùng khỏi tay Cố Dung, nói với Kỷ Vân: “Chị dâu, bố sinh bệnh, vào bệnh viện, tất cả chúng ta đều sốt ruột như nhau, nhưng dù gấp gáp, ngày này rồi vẫn sẽ qua thôi!”
“Ngày này rồi sẽ qua thôi.” Kỷ Vân nhẹ nhàng nói.
Cố Minh hơi nhíu mày, nhìn thím hai Bành Giai, trong lòng nổi lên cảm giác chẳng lành.
“Nhà của chúng ta rơi vào hoàn cảnh nào chị dâu cũng biết, ngày đó nộp phí phẫu thuật cho ông cụ nhưng thoáng cái tiền trong nhà cũng vơi đi phân nửa, sau lại còn có phí trị liệu. Em cũng biết tiền này nên chi, dù sao sức khỏe của ông cụ cũng quan trọng hơn, nhưng Cố Nam nhà em sắp phải học lên cao, chúng em chọn được một trường học, thành tích của Cố Nam không có vấn đề gì, trường học cũng nói có thể sẽ sớm nhận Cố Nam, chỉ là phải giao trước ba vạn đồng mới được.” Bành Giai dừng một chút, giương mắt nhìn Kỷ Vân.
“Sau đó thì sao, cô muốn nói gì?” Giọng điệu của Kỷ Vân thoáng có chút chấn động, nhưng ngoài Cố Minh vốn hiểu rõ cô ra thì không ai phát hiện ra cả.
Bành Giai thấy Kỷ Vân cũng không tức giận ngay tức khắc, đánh bạo nói: “Tiền nhà chúng ta đều vì ông cụ nằm viện mà tiêu gần hết, trường học bên kia lại thúc giục, không biết chị dâu có thể cho chúng em mượn trước ba vạn không? Trước kia ông cụ cũng có nói qua, chuyện học của Cố Nam ông sẽ trả mà.”
Sắc mặt Kỷ Vân trầm xuống, không nói gì.
Cố Minh rõ nhất giờ nhà mình còn dư bao nhiêu tiền, nếu như đưa ba vạn cho chú thím hai, phí chữa bệnh của ông sẽ gặp vấn đề.
“Thím hai, thím cũng biết tình trạng của ông, bây giờ tiền đã tiêu gần hết, thật sự không đưa được, thím xem có thể mượn được người khác không? Chờ tình hình ông bên này khá lên, mẹ con cháu sẽ đưa tiền cho thím.” Cố Minh ôm lấy cánh tay Kỷ Vân, cười nói với Bành Giai.
Chuyện Cố Nam học lên rất quan trọng, chuyện sức khỏe của Cố Ninh cũng rất quan trọng, Cố Minh tính chờ sau khi bán phòng xong sẽ lập tức đưa tiền cho chú thím hai, dù sao đây cũng là chuyện ông đã hứa lúc trước.
“Như vậy sao được, nhà mình có tiền vì sao phải mượn của người khác! Ông cụ tích cóp được bao nhiêu tuy chúng ta không biết rõ ràng, nhưng nhiều ít thế nào cũng biết một chút, sao lại hết nhanh như vậy được?” Bành Giai vừa nghe, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, mang nét mặt không tốt nhìn Kỷ Vân và Cố Minh: “Là vì các người không muốn lấy tiền ra, mới cố ý nói vậy chứ gì!”
Sự quẫn bách của Cố Minh một ngày đêm cuối cùng cũng được hòa hoãn lại, nhìn ông nội đeo ống thở, sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc cô không nhịn được mà nhoài vào một bên giường, nước mắt rơi lã chã.
Bởi vì Cố Minh kiên quyết trông đêm đầu tiên, nên chú thím hai trở về nhà, nói hôm sau sẽ tới thay ca.
Thím hai Bành Giai dường như muốn nói gì đó trước khi đi, nhưng lại bị Cố Dung lôi kéo, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm miệng mà rời khỏi.
Lúc này, trong lòng Cố Minh vẫn còn rất rối loạn, không để ý nhiều tới tình hình của chú thím, nên cũng không chú ý thấy, ngược lại, sau khi Kỷ Vân trở về, chỉ quan tâm hỏi thăm bác sĩ những điều cần chú ý, nếu chú thím đã không mở lời, cô cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Qua một đêm, tình trạng của Cố Ninh coi như khá tốt, không xuất hiện biến chứng, nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.
Cố Minh gọi điện về trường nói rõ tình hình và xin nghỉ một ngày, sau hừng đông thì bắt tay vào xử lý chuyện phòng ở, Cố Ninh ở lại trong bệnh viện một ngày sẽ phát sinh rất nhiều chi phí.
Hôm qua cô và Kỷ Vân đã quên tính, số tiền còn lại trong tay, trừ một ít cần cho chi tiêu hàng ngày, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được chừng mươi ngày, trước mắt xoay sở tiền nong là chuyện quan trọng nhất.
Ông và mẹ mua cho cô căn phòng ở một khu đất khá tốt, giao thông tiện lợi, một phòng lớn và hai phòng nhỏ, vô cùng phù hợp cho vợ chồng mới cưới hoặc có con sinh sống.
Cố Minh tham khảo giá nhà gần đây, tính toán số tiền Cố Ninh có thể cần dùng tới, đưa ra một giá cả tương đối hợp lý, ủy thác cho công ty môi giới bán nhà. Nhưng mà giờ không phải mùa đắt hàng, hơn nữa Cố Minh yêu cầu thanh toán tiền nhà một lần, chỉ sợ trong thời gian ngắn như vậy, khó mà bán ra được.
Nếu như nói một tuần trước đây Cố Minh tràn ngập mơ ước với căn hộ này, thì ngày hôm nay sau một tuần, cô đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa, thầm nghĩ nhanh chóng bán nó đi để lấy tiền chữa bệnh cho ông nội.
Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, trước tiên Cố Minh đi bệnh viện xem tình hình của ông, sau đó mới nghe lời khuyên bảo của Kỷ Vân mà tới trường đi học.
Lúc Cố Minh nhận được điện thoại của chú hai, vừa lúc Bạch Phương Phương cũng ở bên cạnh, lúc này nhìn thấy Cố Minh mặt mày mệt mỏi tới trường học, vội vàng quan tâm hỏi tình hình.
“Ông mình đột nhiên bị tụ máu não phải vào viện, phẫu thuận rất thuận lợi, nhưng còn phải tiếp tục quan sát.” Cố Minh nói qua sự tình.
“Có cần mình hỗ trợ gì không?” Bạch Phương Phương giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ an ủi ôm lấy Cố Minh.
“Nếu cậu có thời gian thì giúp tớ ghi chép một chút, thời gian gần đây sợ rằng tớ thường xuyên phải xin nghỉ.” Cố Minh chỉ chỉ vào cuốn giáo trình của mình.
Bạch Phương Phương vỗ vỗ ngực: “Cái khác thì không dám nói, chuyện chép bài cứ để cho tớ là được, nhất định rõ ràng mạch lạc, chỉ có điều cậu cũng đừng quên bài tập giáo sư cho, đã kéo dài khá lâu rồi.”
Nói đến bài tập của giáo sư là Cố Minh lại đau đầu, lần trước ở phòng Bảo Sơn, giáo sư Vương đã giao cho cô một bài luận đặc biệt, nói là chờ trở về sau chuyến tập huấn thực tế thì phải nộp, nhưng bây giờ cô còn chưa viết được chữ nào.
“Yên tâm đi, tớ sẽ nhớ.” Cố Minh cân nhắc sẽ thức thâu đêm làm bài.
Tuần tiếp theo, Cố Minh đều đi đi lại lại giữa bệnh viên và trường học, gầy đi trông thấy, thấy vậy Kỷ Vân đau lòng muốn rơi nước mắt.
Trong lúc này, cô không gặp lại Đỗ Hào, hoặc là bất cứ người nào hay điều gì liên quan tới hắn. Quan hệ giữa cô và Đỗ Hào, có vẻ như đã cắt đứt từ lần thứ hai cô từ chối nhận chi phiếu.
Cắt đứt cũng tốt, đỡ thêm phiền não.
Cố Ninh bình an tỉnh lại, làm người ta thấy mừng rỡ chính là tuy ông chưa thể nói được, nhưng ý thức rất tỉnh táo, lúc thấy Cố Minh thì trong mắt không có sự trách cứ, chỉ có sự yêu thương với cháu gái.
Ông muốn đưa tay xoa đầu Cố Minh, nhưng không nâng tay được, Cố Minh lại đặt tay ông lên đầu mình.
Bàn tay ấm áp của ông đặt lên đầu Cố Minh, khiến lòng cô chua xót, trong lòng thầm thề nhất định phải làm cho tình hình của ông tốt lên.
Kỷ Vân ở bên cạnh thấy một màn này, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Bác sĩ nói đó là một dấu hiệu tốt, thậm chí Cố Ninh có thể có hi vọng khôi phục lại dáng vẻ giống như người bình thường.
Cố Minh nghe vậy thì nhẹ nhõm không ít, cô sợ nhất là sau này ông phải sống qua ngày ở trên giường, dù sao ông yêu thích nhất là cùng những ông bạn già ra ngoài câu cá, sáng sớm cũng thích đến tiểu khu để tập thể dục buổi sáng.
Sức khỏe của ông dần hồi phục, nhưng chuyện phòng ở vẫn chưa thể thu xếp, một tuần nay cũng có nhiều gia đình đến xem để tìm phòng cho con, nhưng cuối cùng vì nguyên nhân này nọ mà không mua.
Thấy tiền trong tay ngày càng ít đi, trong lòng Cố Minh rất sốt ruột, mà Kỷ Vân thì quyết định nếu hai ngày nữa mà vẫn chưa bán được căn hộ, cô sẽ thay Cố Minh gánh vác, rút lại khoản bảo hiểm, nhân tiện bán đi một ít trang sức bản thân đã tích cóp được.
“Chị dâu, em có lời muốn nói với chị.” Tối hôm nay đến phiên Kỷ Vân trông đêm, lúc cô đến thay ca thì bị Cố Dung và Bành Giai kéo lại.
Khó có được hôm Cố Minh không có tiết vào buổi sớm ngày hôm sau, cho nên cô cũng đi cùng, muốn cùng Kỷ Vân trông Cố Trứ tối nay.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Vân nhớ mấy ngày nay Bành Giai đều có dáng vẻ do dự này, liếc nhìn Cố Ninh đang ngủ, mở miệng nói: “Ông cụ đang ngủ, ở đây không tiện, có chuyện gì chung ta ra hoa viên rồi nói.”
“Vâng.” Cố Dung gật đầu.
Cố Minh nhìn bầu không khí có chút không thoải mái, đi theo tới hoa viên ở phía sau.
Nhìn chú thím hai trầm mặc không nói cả đoạn đường, lòng cô không khỏi có chút thấp thỏm, lúc này sức khỏe của ông chưa hoàn toàn hồi phục, không biết chú thím hai có chuyện gì muốn nói.
“Chị dâu…” Sau khi tới hoa viên, Cố Dung vẫn do dự, bần thần nửa ngày vẫn không nói nên lời.
“Có chuyện gì chú cứ nói thẳng ra, bên cạnh ông cụ tốt nhất vẫn nên có người trông giữ.” Nét mặt Kỷ Vân bình thản, nhìn thẳng Cố Dung.
Cố Dung bị Kỷ Vân nhìn như thế, trong lòng bồn chồn, nhớ lại chị dâu thường ngày không lạnh không nhạt, khi gặp chuyện lớn thì vô cùng kiên định, cháu gái Cố Minh ở bên cạnh cũng là một người có chủ kiến, nhất thời trong đầu có ý nghĩ muốn lui lại.
Bành Giai đã là vợ chồng với Cố Dung vài chục năm, sao không nhìn ra ý nghĩ của chồng mình, trong lòng không khỏi gấp gáp, đi vài bước lên phía trước, mở miệng nói: “Nếu anh không nói thì em nói là được!”
“Em…” Cố Dung kéo kéo Bành Giai ở bên cạnh.
Bành Giai vùng khỏi tay Cố Dung, nói với Kỷ Vân: “Chị dâu, bố sinh bệnh, vào bệnh viện, tất cả chúng ta đều sốt ruột như nhau, nhưng dù gấp gáp, ngày này rồi vẫn sẽ qua thôi!”
“Ngày này rồi sẽ qua thôi.” Kỷ Vân nhẹ nhàng nói.
Cố Minh hơi nhíu mày, nhìn thím hai Bành Giai, trong lòng nổi lên cảm giác chẳng lành.
“Nhà của chúng ta rơi vào hoàn cảnh nào chị dâu cũng biết, ngày đó nộp phí phẫu thuật cho ông cụ nhưng thoáng cái tiền trong nhà cũng vơi đi phân nửa, sau lại còn có phí trị liệu. Em cũng biết tiền này nên chi, dù sao sức khỏe của ông cụ cũng quan trọng hơn, nhưng Cố Nam nhà em sắp phải học lên cao, chúng em chọn được một trường học, thành tích của Cố Nam không có vấn đề gì, trường học cũng nói có thể sẽ sớm nhận Cố Nam, chỉ là phải giao trước ba vạn đồng mới được.” Bành Giai dừng một chút, giương mắt nhìn Kỷ Vân.
“Sau đó thì sao, cô muốn nói gì?” Giọng điệu của Kỷ Vân thoáng có chút chấn động, nhưng ngoài Cố Minh vốn hiểu rõ cô ra thì không ai phát hiện ra cả.
Bành Giai thấy Kỷ Vân cũng không tức giận ngay tức khắc, đánh bạo nói: “Tiền nhà chúng ta đều vì ông cụ nằm viện mà tiêu gần hết, trường học bên kia lại thúc giục, không biết chị dâu có thể cho chúng em mượn trước ba vạn không? Trước kia ông cụ cũng có nói qua, chuyện học của Cố Nam ông sẽ trả mà.”
Sắc mặt Kỷ Vân trầm xuống, không nói gì.
Cố Minh rõ nhất giờ nhà mình còn dư bao nhiêu tiền, nếu như đưa ba vạn cho chú thím hai, phí chữa bệnh của ông sẽ gặp vấn đề.
“Thím hai, thím cũng biết tình trạng của ông, bây giờ tiền đã tiêu gần hết, thật sự không đưa được, thím xem có thể mượn được người khác không? Chờ tình hình ông bên này khá lên, mẹ con cháu sẽ đưa tiền cho thím.” Cố Minh ôm lấy cánh tay Kỷ Vân, cười nói với Bành Giai.
Chuyện Cố Nam học lên rất quan trọng, chuyện sức khỏe của Cố Ninh cũng rất quan trọng, Cố Minh tính chờ sau khi bán phòng xong sẽ lập tức đưa tiền cho chú thím hai, dù sao đây cũng là chuyện ông đã hứa lúc trước.
“Như vậy sao được, nhà mình có tiền vì sao phải mượn của người khác! Ông cụ tích cóp được bao nhiêu tuy chúng ta không biết rõ ràng, nhưng nhiều ít thế nào cũng biết một chút, sao lại hết nhanh như vậy được?” Bành Giai vừa nghe, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, mang nét mặt không tốt nhìn Kỷ Vân và Cố Minh: “Là vì các người không muốn lấy tiền ra, mới cố ý nói vậy chứ gì!”