Mới vừa lên đèn, ánh đèn mông lung như phủ lên một vầng sáng rực rỡ cho trang viên Vân Đình.
Tất cả nam nữ ở đây đều tự tìm kiếm con mồi.
Triệu Nam Thiên đi rồi quay lại cũng không khiến bất kỳ người nào chú ý.
Anh đưa mắt nhìn về phía sân nhảy ở chính giữa mặt cỏ, không thấy bóng dáng Tô Mục Tuyết, cũng không thấy bóng dáng Ngụy Bắc Minh.
Ánh hướng mắt lên trên, nơi cửa sổ lầu ba chiếu ra một bóng người xinh đẹp.
Trực giác nói cho anh biết đó chắc chắn là Tô Mục Tuyết.
Anh tránh né đám vệ sĩ trong trang viên, nhảy vài cái đã leo vào từ ban công.
Nương theo điệu waltz, anh nghe được trong phòng có tiếng cãi vã truyền đến.
Ngụy Bắc Minh đóng cửa lại, giọng nói bá đạo vô tình, "Cởi quần áo!" Tô Mục Tuyết ôm vai nói, "Bắc Minh, anh uống quá nhiều" "Con mịa nó, tôi nói cô cởi quần áo ra!" Ngụy Bắc Minh gầm rú, trong mắt phủ đầy tơ máu.
Tô Mục Tuyết vô thức lui về phía sau, cô đã quen nhìn thấy Ngụy Bắc Minh tao nhã, tuy không nói tới thích nhưng tuyệt đối không thể nói là chán ghét.
Nhưng người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy hơi xa lạ. Lẽ nào đây mới là gương mặt thật của anh ta? Một khi đắc thế anh ta sẽ tiểu nhân đắc chí?
Ngụy Bắc Minh chất vấn, "Thế nào? Tên bảo vệ quèn kia có thể xem còn người đường đường là chồng chưa cưới của cô lại không thể xem, không thể sờ sao?"
"Vô sỉ!" Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, nước mắt uất ức dâng đầy trong hốc
mắt.
Đường đường là cô cả nhà họ Tô, cho dù gia đạo đã suy tàn nhưng sao cô có thể chịu nổi loại nhục nhã này?
"Mẹ nó, đồ để tiện cô giả trong trắng ngây thơ cái gì? Cô tưởng mình còn là con gái cưng nhà họ Tô cao cao tại thượng sao? Cô tưởng tất cả mọi người đều phải như chó Nhật phủ phục dưới chân cô?"
Ngụy Bắc Minh đi lên xe đồ cô.
Sự phản kháng của Tô Mục Tuyết khiến anh ta càng thêm tức giận. Trong lúc xung đột, anh ta vươn tay tát một bạt tai.
Bốp! Tô Mục Tuyết bị đánh tới lảo đảo ngã xuống giường.
Ngụy Bắc Minh bưng ly rượu vang lên uống một hơi hết sạch, một tay kéo cà vạt, tay kia ném ly rượu lên đất.
Có lẽ là vì rượu cồn khiến gương mặt anh ta đỏ sẫm.
Khi ánh mắt anh ta rơi xuống giường, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
Hôm nay Tô Mục Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội xẻ tà cao, vóc người nhỏ nhắn không có chút tỳ vết nào, nhất là cặp đùi thon dài kia phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Anh ta run tay bắt tới, dưới tay là lớp vớ da mỏng, cảm giác mịn màng còn có chút hơi ấm nhàn nhạt.
Hô hấp của Ngụy Bắc Minh trở nên dồn dập, anh ta đã chờ mười hai năm, cho tới bây giờ anh ta chưa từng có nửa phần vượt quá giới hạn. chính là vì giờ khắc hôm nay!
Ngẫm lại thân thể hoàn mỹ trước mắt đã từng bị người đàn ông khác nhanh chân đến trước, anh ta đầu tiên là cảm thấy điên cuồng phẫn nộ.
Sau đó trong lòng anh ta lại có chút hưng phấn bệnh hoạn! Ngụy Bắc Minh đỏ mắt, cánh tay xé toang một góc váy. Xoẹt xẹt! Dưới váy lộ ra một đoạn tất chân màu đen, phảng phất như nguồn
gốc của tai hoạ khiến người xung động mê loạn, chỉ nháy mắt đã cắn nuốt một chút lý trí cuối cùng của anh ta.
Tô Mục Tuyết giãy giụa ngồi dậy, giơ tay tát ra một bạt tai.
Nhưng Ngụy Bắc Minh lại siết chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, giọng điệu cũng càng thêm ấm tàn, "Hiện tại nhà họ Tô đang lâm vào tình huống thế nào chắc cô còn hiểu rõ hơn tôi. Tôi đã chuẩn bị xong chín ngàn tỷ. Giờ cô muốn tự cởi hay để tôi tới cởi giúp cô? Cô nghĩ cho kỹ!"
Nói xong anh ta chậm rãi buông cánh tay Tô Mục Tuyết ra.
Tận mắt nhìn thấy nữ thần cao cao tại thượng từng đi một rớt xuống vực sâu, quả thực còn cảnh đẹp ý vui hơn cả tự tay xé toang y phục của Cô!
Đúng lúc này, tiếng cửa sổ bị phá vang lên. Tô Mục Tuyết bị gió lạnh thổi tới rùng mình.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bộ hình ảnh cực kỳ có lực trùng kích.
Người tiến vào là Triệu Nam Thiên, phảng phất như thần từ trên trời giáng xuống cứu cô.
Gương mặt anh âm trầm tới cực điểm, ánh mắt cũng bình tĩnh đến đáng sợ!
"Là mày?"
Ngụy Bắc Minh buồn bực vì bị người phá hỏng chuyện tốt, đồng thời anh ta cũng rất ngạc nhiên. Nếu thằng này đã xuất hiện ở đây chứng tỏ những người kia đã thất thủ.
Mặc dù anh ta đang tức giận tới cực điểm, nhưng anh ta không phải loại ngu xuẩn tinh trùng thượng não.
Người này có thể dễ dàng giải quyết năm sáu tên côn đồ, bản thân anh ta không phải đối thủ.
Ngụy Bắc Minh vừa lui vừa kêu, "Người đâu."
Triệu Nam Thiên liếc qua đầu giường. Mặc dù lúc đầu anh đã nói anh sẽ không quản chuyện này, nhưng khi anh nhìn thấy nước mắt trên mặt Tô Mục Tuyết cùng với mép váy bị xé rách, cơn giận vẫn không bị khống chế mà bay thẳng lên não.
Đốt ngón tay bị anh bóp chặt tới vang lên tiếng răng rắc, một đấm
đấm thẳng về phía mặt Ngụy Bắc Minh.
Ngụy Bắc Minh không kịp há mồm, răng cửa còn cả máu thịt bị đánh nát chặn yết hầu của anh ta, ngăn câu nói kế tiếp của anh ta trong cổ họng.
Một tay Triệu Nam Thiên nắm lấy cằm anh ta, nhấc bổng cả người anh ta lên.
Hai chân Ngụy Bắc Minh đẹp lung tung, răng vỡ còn có máu thịt cùng bị anh ta nuốt xuống. Yết hầu bị cắt, toàn bộ lồng ngực truyền tới cảm giác đau rát nhức nhối.
Triệu Nam Thiên cười lạnh lại đấm thêm mấy đấm xuống bụng anh ta, từng đấm thấu thịt.
Đẩm sau lại hung ác hơn đấm trước!
Ngụy Bắc Minh không ngừng điên cuồng phun máu, đám răng vỡ mới vừa nuốt xuống còn cả bọt máu lại bị phun ra, mang theo mảnh vỡ nội tạng.
Trong nháy mắt anh ta đã mất đi nửa cái mạng!
Sau đó Triệu Nam Thiên bay lên đạp một đạp, Ngụy Bắc Minh thét một tiếng rồi bay ngược.
Cánh cửa bằng gỗ thật đã được kiểm định chất lượng bị anh ta đâm nát, trên hành lang trở nên hỗn loạn!
Triệu Nam Thiên chẳng thèm quan tâm tới mà lau vết máu trên mặt đi, quay đầu nhìn về phía Tô Mục Tuyết, "Cô không sao chứ?"
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, "Không cần anh quan tâm! Mới vừa rồi anh đi tiêu sái như vậy, hiện tại anh còn trở về làm gì?".
Trong miệng cô mắng sảng khoái như vậy, nhưng nước mắt lại không nén được mà chảy xuống.
Triệu Nam Thiên đau lòng, cũng không đoái hoài được nhiều nữa. Anh vươn tay ra nói: "Theo tôi đi"
Tô Mục Tuyết thất thần hỏi, "Đi đâu?"
Triệu Nam Thiên nhíu mày, "Đi đâu cũng được, rời khỏi nơi này trước rồi lại nói"
"Rời khỏi?"
Tô Mục Tuyết cười hoang đường, ánh mắt cũng đâm thẳng vào lòng người, "Nơi này là nhà họ Ngụy, người đàn ông anh ném ra ban nãy kia là chồng chưa cưới của tôi! Rời khỏi với anh? Anh kêu tôi phải làm sao bây giờ?"
Còn nửa câu cô không hỏi ra miệng, cứ không danh không phận đi theo anh như vậy sao tôi có thể nhắn nhủ với nhà họ Tô?
Lẽ nào anh thực sự không sợ thiên hạ đại loạn sao? Triệu Nam Thiên nói rất nghiêm túc, "Sau này tôi nuôi cô!" Tô Mục Tuyết ngây người, quỷ thần xui khiến vươn tay ra.
Cô có muốn hối hận nữa cũng đã muộn, cô bị Triệu Nam Thiên kéo lên, ngay sau đó lại có một chiếc áo khoác được choàng lên trên người CÔ.
Áo khoác rất nặng nhưng khoác lên người lại rất ấm áp, khiến cô có cảm giác an toàn khó hiểu.
"Đuyt mịa, họ Triệu kia, mày tưởng chỗ của ông đây là nơi mày muốn tới thì tới mà muốn đi thì đi sao?"
Cửa gỗ vốn đã vỡ nát lại bị người một cước đá văng. Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài có không ít người đi tới, mấy người phía trước mặc đồ Tây đen, trông giống trang phục của vệ sĩ chuyên nghiệp.
Người nói chuyện là Ngụy Bắc Minh, anh ta được người đỡ đi đến.
Anh ta liếc nhìn Tô Mục Tuyết với ánh mắt cảnh cáo, "Cô còn muốn chạy? Chạy đi đâu?"
Tô Mục Tuyết ngây người tại chỗ.
Vào giờ phút này trên mặt Ngụy Bắc Minh dính đầy máu, nụ cười cũng có vẻ dữ tợn vô cùng.
Tô Mục Tuyết bị anh ta nhìn tới run lên, chỉ nháy mắt dũng khí vất vả lắm mới tích tụ được lại tiêu tán sạch.
Đúng vậy, cô có thể đi đâu?
Một khi rời khỏi nơi này, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không thừa nhận thân phận của cô nữa.
Không có nhà họ Ngụy ủng hộ, sợ rằng nhà họ Tô không thể chống
qua nỗi buổi tối hôm nay.
Đến lúc đó cô sẽ bị mọi người xa lánh, Đông Châu còn có đất cho cô dung thân sao?
Triệu Nam Thiên nhìn ra sự do dự của cô, cũng không giục.
Tô Mục Tuyết đang muốn lùi bước bỗng nhìn thấy phía sau lưng Triệu Nam Thiên. Phía trên có một vết thương như vết đao, dài nửa xích, máu me đầm đìa.
Thần kinh cô đau đớn một trận, miệng vô thức hỏi: "Anh muốn dẫn tôi đi thật sao? Dù phải gánh chịu hậu quả khôn lường?"
Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu, "Chỉ cần em nguyện ý!"