Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này phảng phất như một cái tát tàn nhẫn tát lên trên mặt Triệu Nam Thiên. 

Triệu Nam Thiên còn chưa có gì, chị dâu đã nóng nảy. Chị ấy bày ra vẻ mặt không cam lòng. Nếu không phải có anh cả đang kéo, chắc chắn chị ấy sẽ đi lên náo loạn một phen. 

Thôi Phong lui về phía sau nửa bước, "Anh yên tâm, nể mặt Tiểu Tình, việc giải phẫu này tôi sẽ hỗ trợ. Chẳng qua tôi cũng khuyên anh một câu, sau này cách xa cô ấy một chút!" 

Nói xong Thôi Phong duỗi tay ôm lấy đầu vai Thư Trúc, Phòng bệnh này tôi sẽ sắp xếp người khác phụ trách, sau này anh không nên tới nữa, chúng ta đi thôi." 

Khóe miệng Thư Trúc giật giật, hạ quyết tâm không mở miệng. 

Tình cảm mấy năm không phải nói bỏ là có thể bỏ. Thế nhưng nếu Triệu Nam Thiên không thể vượt qua cửa ải gia đình cô, tình cảm có sâu hơn nữa cũng có được gì? 

Coi như đặt dấu chấm hết đi, sau này cô ta và anh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. 

Tô Mục Tuyết đã rất lâu không nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nồng nặc mùi khói thuốc súng, "Nha, trai tài gái sắc, hai người thật đúng là xứng đôi!" 

Nhìn như khen nhưng ý nói móc trong lời cô, mặc cho ai cũng có thể nghe được. 

Thư Trúc lập tức trừng mắt lên, "Cô Tô, cô có ý gì?" 

Thái độ làm người của Thôi Phong có thế nào đi nữa, đó cũng là người đàn ông được cô ta chọn trúng, đương nhiên cô ta sẽ không cho phép người khác bình phẩm anh ta. Huống chi còn là người phụ nữ cô ta có chút địch ý trước mặt. 

Tô Mục Tuyết nhún nhún vai, "Không có ý gì, ban nãy nghe nói cô và Triệu Nam Thiên từng yêu nhau, tôi còn cho rằng anh ấy trèo cao. Bây giờ 

suy nghĩ lại tôi thực sự đau lòng thay anh ấy" 

Một câu nói giản dị không màu mè, không hề làm ra vẻ, nhưng lực sát thương lại không nhỏ chút nào. 

Cảm giác này thật giống như bị người đùa cợt. Thư Trúc không cam lòng, đi lên một bước nói: "Cô nói cho rõ ràng đi!" 

Thôi Phong cũng tỏ thái độ theo, "Không sai, nếu như hôm nay cô không nói rõ ràng mọi chuyện, tôi sẽ không để yên việc này! Triệu Nam Thiên, không phải anh xin tôi mở chính giúp sao? Việc này sợ rằng tôi còn phải suy nghĩ một chút!" 

Tô Mục Tuyết sâu kín thở dài nói: "Tuy rằng tên Triệu Nam Thiên này có không ít tật xấu, thế nhưng so với tên bỉ ổi bên cạnh cô lại tốt hơn nhiều lắm. Thấy ánh mắt cô kém như vậy, đương nhiên tôi phải đau lòng thay anh ấy". 

Thư Trúc còn chưa nói gì Thôi Phong đã như con mèo bị đạp đuôi, giậm chân hỏi, "Cô... cô nói ai hèn mọn?" 

Tô Mục Tuyết không nể mặt chút nào, "Nói anh đấy! Mặc dù thằng Triệu Nam Thiên này cũng thích người đẹp nhưng anh ấy sẽ không che che lấp lấp" 

"Về phần anh... Từ mới vừa mới bắt đầu con mắt anh đã không rời khỏi người tôi, nếu anh quang minh chính đại nhìn tôi thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác anh lại cứ lén lút, giấu đầu lộ đuôi, khiến tôi thấy mà chán ghét!" 

Thư Trúc quay đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt có chút chột dạ, trong lòng lại phiền chán vô cùng. 

Mặt mũi Thôi Phong tràn đầy giận dữ, "Hay lắm, muốn để tôi mổ chính? Các người đừng mơ! Cút ngay, hiện tại các người cút ngay ra khỏi bệnh viện cho tôi!" 

Tô Mục Tuyết lại bày ra giọng điệu chế nhạo, "Ôi, mới vậy anh đã lòi ra bộ mặt tiểu nhân rồi?" 

Thôi Phong thấy mình nói không lại cô, dứt khoát hung ác: "Cô có đi hay không? Có tin chỉ cần tôi nói một câu, toàn bộ Đông Châu này không có bất kỳ một bệnh viện nào sẽ nhận các người không!". 

Tô Mục Tuyết cười lạnh, "Một chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh nho nhỏ còn thật tưởng mình là nhân vật lớn?" 

Thôi Phong tức giận tới bật cười, "Tốt lắm, vậy cô cho tôi xem cô có bản lĩnh tới mức nào đi!" 

Bầu không khí lập tức cứng đờ. 

Tuy rằng chị dâu đã hết giận nhưng lại gấp gáp quá sức. Nếu thật sự đắc tội chết với đối phương, chuyện giải phẫu phải làm thế nào đây? Bọn họ đã đóng tiền giải phẫu, tuyệt đối không thể lấy lại được. 

Triệu Nam Thiên không giỏi cãi nhau, huống chi Tô Mục Tuyết còn đang ra mặt thay mình, đương nhiên anh cũng không tiện há mồm. 

Tô Mục Tuyết an ủi nói: "Chị dâu, chị đừng lo lắng, danh hiệu bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại thần kinh giỏi nhất còn chưa tới phiên tên này đảm nhận. Nếu em nhớ không lầm, giáo sư Hoàng mới là chuyên gia trên phương diện này!" 

Thôi Phong hơi sững sờ, giành trước tiếp lời, "Cô muốn nói viện trưởng Hoàng?". 

Không đợi Tô Mục Tuyết há mồm, anh ta đã đổi sang giọng điệu khác nói, "Viện trưởng Hoàng đã có kinh nghiệm nghiên cứu ngoại thần kinh mấy chục năm, tôi tự mặc cảm. Chẳng qua chỉ bằng cô còn muốn mời ông ấy rời núi?" 

Anh ta càng nói càng cuồng vọng, "Cho ai? Làm người mổ chính cho mẹ của tên bảo vệ nho nhỏ này? Buồn cười! Cô tự cho mình là ai?" 

Thôi Phong vốn còn có chút bận tâm, thế nhưng vừa nghe thấy đối. phương nói tới viện trưởng Hoàng, lúc này anh ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. 

Vì nguyên nhân thân thể, viện trưởng Hoàng rất ít khi đích thân cầm đao, bình thường ông ấy chỉ làm giáo sư thỉnh giảng đại học Đông Châu, dưới tay có mười mấy tiến sĩ nghiên cứu y học. 

Chẳng qua thân là ngôi sao sáng trong giới y học trong nước, được mọi người kính trọng, có thể khiến ông ấy đích thân làm người mổ chính cũng không phải không có, nhưng tuyệt đối không phải những người trước mắt này. 

Lần trước có một lãnh đạo cấp cao trong thành phố tới đích thân đến nhà mời viện trưởng Hoàng mổ chính cũng bị từ chối nhã nhặn. 

Có thể nói như thế này, muốn mời viện trưởng Hoàng rời núi, có tiền có thể cũng chưa đủ, còn phải xem thân phận! 

Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay lúc mấy người tranh luận. 

Trong thang máy có một đoàn người đi ra, dẫn đầu là một ông lão tóc hoa râm, bên cạnh có vài người đi theo, vừa đi vừa nghiên cứu thảo luận cái gì đó. 

Thôi Phong chỉnh sửa quần áo một chút, bày ra khuôn mặt tươi cười vội vàng tiến lên chào hỏi, "Viện trưởng Hoàng!" 

Viện trưởng Hoàng nhìn nhìn Thôi Phong, gật đầu biểu thị một chút, sau đó ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại trực tiếp đi về phía phòng làm việc. 

Đúng lúc này, có người ở sau lưng mở miệng, "Bác Hoàng!" 

Thôi Phong ngơ ngác. Rốt cuộc người phụ nữ này là người nào, lẽ nào cô quen viện trưởng Hoàng thật sao? 

Chờ khi anh ta ném ánh mắt dò xét về phía viện trưởng Hoàng, ông lão đã dịu dàng mở miệng, "Cháu là con bé nhà họ Tô?" 

"Là cháu, bác Hoàng!" Tô Mục Tuyết đi lên trước. 

Mắt thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui, Thôi Phong sững sờ tại chỗ. 

Mẹ nó, người phụ nữ này không nói láo, vậy mà cô lại quen biết viện trưởng Hoàng thật! 

Chuyện này phải xử lý thế nào đây? Nếu như bị người phụ nữ này hiện lên, anh ta không thể chịu nổi. 

Tuy rằng giáo sư Hoàng chỉ là viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông Châu, chẳng qua dựa vào thân phận và địa vị của ông ấy trong giới y học, chỉ cần ông ấy nói một câu phê bình mơ hồ cũng đã đủ khiến bản thân mình phiền to! 

Chỉ giây lát ngắn ngủi, sau lưng Thôi Phong đã bị mồ hôi lạnh làm ướt 

nhẹp. 

Anh ta càng nghĩ càng sợ hãi, lại không tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là ra hiệu cho Thư Trúc, để cô ta ra mặt lên hòa hảo với Tô Mục Tuyết. 

Thế nhưng còn chưa chờ anh ta há mồm, Tô Mục Tuyết đã nói tới chuyện này. 

Thôi Phong thầm nói không xong, trái tim cũng bị nhấc lên tới cổ họng. 

Thư Trúc đứng bên cạnh cảm thấy trơ trẽn vì sự ra hiệu của Thôi Phong ban nãy. Vì tiền đồ, vậy mà anh ta lại để mình cúi đầu trước người phụ nữ kia? 

So với uất ức trong lòng, cô ta càng hiếu kỳ với thân phận của Tô Mục Tuyết hơn. 

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai, vậy mà có thể chuyện trò vui vẻ với viện trưởng Hoàng? 

Nếu như có thực sự ưu tú như vậy, vì sao lại thừa nhận mình là bạn gái của Triệu Nam Thiên? 

Chẳng lẽ như cô mới vừa nói, là bản thân mình nhìn lầm? 

Dưới đủ loại ánh mắt, giáo sư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhóc con, khiến cháu phải thất vọng rồi." 

Một câu nói kia vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều biến såc. 

Chị dâu là người có biến hóa rõ ràng nhất. Mắt thấy bọn họ đã đắc tội với Thôi Phong, giáo sư Hoàng đã thành cái phao cứu mạng cuối cùng của nhà bọn họ. 

Kết quả không ngờ tới đối phương lại uyển chuyển cự tuyệt. 

Thôi Phong cũng mừng thầm trong lòng, xem ra người phụ nữ này và viện trưởng Hoàng cũng chỉ có quan hệ so sơ mà thôi. 

Nghĩ nghĩ anh ta lại cảm thấy buồn cười một trận, ban nãy mình lo lắng nhiều vậy thật dư thừa. Để viện trưởng Hoàng đích thân mổ chính? Nào dễ dàng như vậy! 

Tô Mục Tuyết chu mỏ một cái, ngược lại cô cũng không lo lắng mất mặt mà vì cô thật sự muốn giúp Triệu Nam Thiên việc này. 

Cô nũng nịu nói, "Bác Hoàng, cháu biết bác là người bận rộn, nhưng lẽ nào bác không thể bớt ra một chút thời gian sao?" 

"Không phải bác không có thời gian mà là không có tinh lực. Cuối tháng bác còn một hạng mục nghiên cứu khoa học rất quan trọng, bác phải điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất. Không chỉ cháu, bác đã đẩy hết tất cả lịch giải phẫu trong một tháng nay xuống!" 

Viện trưởng Hoàng cân nhắc một chút còn nói thêm: "Nếu như bạn. của cháu không vội thì chờ tháng sau đi, tháng sau có lẽ bác sẽ có thời gian" 

Tô Mục Tuyết lắc đầu. Ban nãy cô đã nghe chị dâu nói một câu, lấy tình huống trước mắt của bệnh nhân, cơ hội trị liệu tốt nhất là phải làm giải phẫu trong vòng một tuần, sớm quá hay muộn quá cũng không được. 

Viện trưởng Hoàng quay đầu nhìn về phía Thôi Phong, "Đúng rồi, kỹ thuật của bác sĩ Thôi cũng không tồi, lẽ nào lịch phẫu thuật của cậu cũng kín rồi sao?" 

Thôi Phong vội vàng đi lên trước xu nịnh nói, "Viện trưởng Hoàng, nếu viện trưởng đã lên tiếng cho du lịch của cháu có bận cũng phải chừa ra thời gian!". 

Tô Mục Tuyết khó xử. Cô và Triệu Nam Thiên có cùng một mối lo lắng, ngược lại cũng không phải cô không tin tưởng y thuật của người này, mà cô hoài nghi nhân phẩm của anh ta. 

Tên Thôi Phong này là điển hình cho loại tiểu nhân bỉ ổi, lấy bụng dạ hẹp hòi của anh ta, khó có thể bảo đảm anh ta sẽ không giở trò trong lúc làm phẫu thuật. 

Nhưng lúc này dường như cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn. 

Tạm thời không nói tới chuyện chuyển viên còn có nguy hiểm, chỉ riêng chuyên khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Đông Châu đã xếp số một số hai trên toàn quốc, rời khỏi nơi này thì có thể đưa bệnh nhân tới đâu được? 

Tô Mục Tuyết cũng không còn biện pháp nào khác, cuối cùng nên quyết định chuyện này như thế nào còn phải xem ý của Triệu Nam Thiên. 

Ánh mắt mọi người vô thức hướng về Triệu Nam Thiên. 

Vẻ đắc ý trên mặt Thôi Phong càng thêm rõ ràng, cầu đi cầu đi, cuối cùng còn không phải cầu tới trên đầu ông đây? Triệu Nam Thiên, không phải anh không muốn cầu tôi sao? Anh có bản lãnh thì đừng mở miệng! 

Cảm giác được ánh mắt của người chung quanh, Triệu Nam Thiên vẫn im lặng chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vừa bất đắc dĩ lại cô đơn. 

Đối mặt với mưa bom bão đạn anh cũng chưa từng lùi bước, thậm chí 

dù phải mất mạng hi sinh anh cũng không màng. Nhưng mấy đạo lý đối nhân xử thế ở nơi thành thị này lại khiến anh cảm thấy không cách nào thích ứng nổi. 

Tô Mục Tuyết há miệng, đột nhiên có chút đau lòng không giải thích được. 

Thư Trúc mấp máy môi, cũng muốn mở miệng nói chút gì đó. Đúng lúc này, một bóng người đi tới. "Cậu là... Cậu Triệu?" 

Viện trưởng Hoàng tới gần, quan sát trên dưới hồi lâu mới nhận ra anh. 

Việc này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhất là Thôi Phong. Trên mặt anh ta viết đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi. 

Tô Mục Tuyết quen biết viện trưởng Hoàng cũng thôi đi, dù sao cô cũng có thân phận đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. 

. Nhưng một tên bảo vệ nho nhỏ như Triệu Nam Thiên sao cũng quen biết viện trưởng Hoàng? Viện trưởng Hoàng là người nào, ông ấy cũng không phải ông chú bán đồ ăn ven đường. 

Mà là viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông Châu, giáo sư thỉnh giảng của đại học Đông Châu, ngôi sao sáng trong giới y học nổi danh toàn nước, là nhà khoa học hàng đầu được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc gia! 

Nói đùa gì vậy, nhân vật như vậy lại chủ động chào hỏi một tên bảo vệ nho nhỏ? 

Hơn nữa nhìn vẻ mặt kích động của viện trưởng Hoàng, hệt như vừa gặp người thân thất lạc nhiều năm. Nếu bỏ qua lúc này, sợ rằng sẽ hối tiếc cả đời! 

Triệu Nam Thiên lại không kích động như trong tưởng tượng, chỉ và đầu cười cười, "Giáo sư Hoàng". 

Viện trưởng Hoàng tràn đầy nghi ngờ lại không hỏi ra miệng, nhất là nghĩ đến chuyện vừa rồi, ông ấy vội vàng hỏi: "Bệnh nhân mà cô nhóc nhà họ Tô vừa nhắc tới có quan hệ như thế nào với cậu?" 

"Là mẹ cháu" 

Giáo sư Hoàng trầm ngâm một lúc lâu mới vẫy tay gọi một trợ lý sau lưng tới. 

Ông ấy dùng giọng mà tất cả mọi người có thể nghe được trầm ổn nói: "Thông báo một chút đi, nửa giờ sau mời mọi người dự buổi họp thảo luận nghiên cứu ca bệnh khẩn cấp, lần giải phẫu này tôi sẽ đích thân mổ chính!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK