Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Nam Thiên, người đàn ông mà cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng để trong lòng, thậm chí cô còn không hề trông cậy vào anh. 

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc cô bối rối nhất anh lại lấy tư thế bá đạo, lấy phương thức không giảng đạo lý lập tức kéo cô ra khỏi vòng xoáy dư luận! 

Tát cô cả nhà họ Hạ ngay trước mắt tất cả mọi người? Mệt cho anh nghĩ ra được! 

Sảng khoái thì sảng khoái, thế nhưng anh làm vậy đã khiến tiếng nghị luận và tình thế mọi chuyện càng khó khăn hơn một bước. 

. Nhưng tiếp theo anh phải làm thế nào đây, lẽ nào cho tới bây giờ anh làm việc chưa từng suy xét tới hậu quả sao? 

Thậm chí cô còn hoài nghi, hôm nay Triệu Nam Thiên sợ là khó có thể an toàn rời khỏi nơi này! 

Về phần Ngụy Bắc Minh, vẻ mặt anh ta đã sớm âm trầm tới cực điếm. 

Đúng là anh ta thích Tô Mục Tuyết, năm đó khi hai người đính hôn nhà họ Ngụy chỉ mới khởi bước, hết thảy đều phải dựa vào nhà họ Tô. Ngay lúc đó, mối hôn sự này đã có thể tính là anh ta trèo cao. 

Nén giận mười hai năm chỉ vì chờ tới ngày mở mày mở mặt, ném trả lại tất cả ánh mắt khinh thường lại cho nhà họ Tô. 

Khiến cô cả nhà họ Tô đã từng khinh thường mình phải chủ động cởi quần áo, uyển chuyển rên rỉ dưới thân thể mình. 

Kết quả không ngờ tới anh ta chờ mười hai năm lại chờ đến kết cục bị cắm sừng! 

Đoán chừng không tới nửa ngày anh ta sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Đông Châu. 

Hạ Như Ngọc cũng vừa mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, "Mày.. Là mày? Con mịa mày chính là tình nhân của Tô Mục Tuyết kia..." 

Triệu Nam Thiên lắc lắc cổ tay, "Nếu như cha mẹ cô không thể dạy dỗ 

cô thế nào gọi là lễ phép, tôi có thể miễn phí dạy cho cô một khóa!" 

Giọng nói của Hạ Như Ngọc đã mang theo tiếng nức nở, "Mày... Một tên bảo vệ bẩn thỉu thối tha như mày... Vậy mà... lại dám đánh tao?" 

Với tư cách con cưng nhà họ Hạ, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị người động tới dù chỉ một ngón tay. Loại cảm giác xấu hổ vô cùng này thật sự khiến cô ta khó chịu hơn cả chết! 

Cô chỉ vào vệ sĩ cách đó không xa quát lên: "Các người... Đám phế vật các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chơi chết anh ta cho tôi!" 

Sắc mặt Ngụy Bắc Minh biến đổi, "Như Ngọc, được rồi, em không nên ồn ào!" 

Hạ Như Ngọc tranh luận, "Anh Ngụy, em nói. " Ngụy Bắc Minh hung ác trừng cô ta, "Em không hiểu lời anh nói?" 

Trước đây anh ta không cự tuyệt, thậm chí là phóng túng cho sự theo đuổi của Hạ Như Ngọc chỉ vì anh ta muốn mượn nhờ thế lực nhà họ Hạ, thuận tiện tạo thêm chút áp lực cho nhà họ Tô mà thôi. 

. Nhưng lúc này anh ta lại hận không thể để trực tiếp giết chết người phụ nữ ngu xuẩn này! 

Mặc kệ chứng cứ trên tay cô ta là thật hay giả, nhưng khiến Tô Mục Tuyết mất hết thể diện không phải cũng là giẫm lên mặt mũi Ngụy Bắc Minh anh ta sao? 

Anh ta thay vẻ mặt dịu dàng nói: "Chuyện đêm qua anh đã biết rõ rồi, lúc đó anh cũng đang ở trong nhà Mục Tuyết, chuyện không phải như em nghĩ đâu" 

Hạ Như Ngọc bày ra vẻ mặt kinh ngạc, "Anh nói cái gì? Anh Ngụy, anh cũng có ở đó?" 

"Không sai" 

Hạ Như Ngọc không cam lòng, "Thế nhưng ban nãy chính miệng anh đã thừa nhận." 

"Em nghe lầm rồi!" Ngụy Bắc Minh quay đầu, trong ánh mắt thoáng qua ý cảnh cáo. Hạ Như Ngọc cắn chặt môi không dám nhắc lại việc này nữa. Tô Mục Tuyết chỉ đứng bên cạnh nhìn trò hài trước mặt. 

Cô hiểu tính cách của Ngụy Bắc Minh, lấy độ sắc sảo khôn ngoan của anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này. Đây cũng là lực lượng để cô dám tới tham gia lễ đính hôn ngày hôm nay. 

Về phần sóng gió sau này nên xử lý như thế nào? Trước mắt cô chưa nghĩ ra, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. 

Suốt quá trình Triệu Nam Thiên bị mọi người gạt sang một bên, anh đã làm xong dự tính xấu nhất, nếu thực sự không được nữa thì dẫn theo Tô Mục Tuyết bỏ trốn. 

Kết quả không ngờ tới chuyện này vốn không phát triển dựa theo phương hướng anh tính toán. 

Sóng gió qua đi, yến hội được tiếp tục, tất cả mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra. 

Nếu không phải thỉnh thoảng Hạ Như Ngọc lại nhìn anh với ánh mắt oán độc, anh gần như đã cho rằng mới vừa rồi là anh đã mơ một giấc mộng? 

"Anh theo tôi qua đây" 

Tô Mục Tuyết ném lại những lời này sau đó không quay đầu lại mà rời 

đi. 

Ngụy Bắc Minh nhìn bóng lưng hai người rời đi, đáy mắt khẽ dâng lên tia u ám! 

Đồ đê tiện! 

Đi tới góc khuất tầm mắt, cô móc ra một tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra đưa tới. 

Triệu Nam Thiên do dự một chút vẫn nhận lấy, "Có ý gì?" 

Tô Mục Tuyết thấy anh nhận lấy tấm chi phiếu trước mắt, vẻ chán ghét trong mắt càng thêm nồng đậm, "Trong này là ba tỷ, cầm tiền rời khỏi Đông Châu, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!" 

Triệu Nam Thiên buồn cười hỏi, "Tại sao tôi phải đi?" 

Tô Mục Tuyết cười lạnh nói, "Chỉ cần anh còn đang ở Đông Châu, sẽ có người tiếp tục truy cứu chuyện tối ngày hôm qua!" 

Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, "Vậy nếu như tôi không đi thì sao?" 

"Anh còn không biết đủ? Ba tỷ, cho dù anh có ở lại làm bảo vệ cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!" 

Tô Mục Tuyết chán ghét tới cực điểm. Tuy rằng tối hôm qua là do cô sai, nhưng lẽ nào anh không có suy nghĩ cố tình thuận theo cái sai của người khác sao? 

Đảm bảo vệ trong khu biệt thự kia có ý đồ xấu xa gì, không phải cô không biết. 

Triệu Nam Thiên vẫn luôn làm bạn với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi. 

Hôm nay tài sắc kiêm thu, chỉ sợ anh có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh đúng không? 

Tô Mục Tuyết nghĩ đến đây lại càng cảm thấy chán ghét. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng trở nên tràn đầy khinh bỉ và miệt 

thi. 

Triệu Nam Thiên lại làm như không thấy ánh mắt cô, "Ôi! A, ba tỷ? Thật đúng là không ít nha". 

Vừa nói chuyện anh vừa lấy nửa bao thuốc từ trong túi ra. Tia lửa lóe lên. 

Anh hít sâu một hơi rồi mới hỏi: "Lẽ nào trong mắt cô tôi chỉ đáng giá ngần ấy?" 

"Nếu như anh cho rằng anh ở lại Đông Châu có thể áp chế tôi, có thể có được càng nhiều tiền hơn từ chỗ tôi, vậy thì sợ rằng anh sai hoàn toàn rồi! Tiền chỉ có chừng ấy, có muốn hay không thì tùy anh!" 

Tô Mục Tuyết sắp mất sạch kiên nhẫn, cô không thích giao tiếp với bọn vô lại lòng tham không đáy. 

Triệu Nam Thiên xé tầm chi phiếu thành giấy vụn, "Tiền tôi sẽ không cần, về phần lúc nào tôi mới rời khỏi Đông Châu, chuyện này cũng không cần có quan tâm". 

Anh nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười. 

Mới vừa rồi vậy mà anh lại định vì Tô Mục Tuyết mà liều mạng với đám người nhà họ Ngụy? 

Cho dù anh có liều mạng vì cô thật, nhưng lẽ nào người phụ nữ này lại cảm kích anh? 

Nếu không phải vì chuyện tối ngày hôm qua, loại bảo vệ nhỏ nhoi như anh sợ rằng ngay cả liếc mắt nữ thần Tô cũng không buồn liếc lấy một lần! 

Tô Mục Tuyết kinh ngạc một lúc mới mở miệng hỏi, "Anh muốn đi đâu?" 

"Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy chuyện tốt của cô và cậu cả nhà họ Ngụy, tôi đi!". 

Triệu Nam Thiên từ cửa sau rời khỏi trang viên Vân Đình. Tròn một buổi chiều không thấy bóng dáng, đoán chừng Tôn mập kia lại muốn trừ tiền lương của anh. 

Nghĩ tới tấm chi phiếu anh xé nát lúc mới rồi, hiện tại anh chỉ hận không thể tát mạnh vào miệng mình. 

Mịa nó! 

Ngu ngốc! 

Còn giả vờ tiêu sái cái gì? Đáng để bỏ phí tiền như vậy sao? 

Triệu Nam Thiên đứng ven đường đợi nửa ngày, hút liên tục ba điếu thuốc nhưng ngay cả một chiếc xe taxi cũng không thấy. 

Thỉnh thoảng có thể thấy mấy chiếc xe tư nhân, căn bản bọn họ không để ý tới anh đang vẫy tay. 

Triệu Nam Thiên nhìn nhìn đồng phục bảo vệ trên người, sau đó suy nghĩ trở nên rõ ràng. Có thể sống ở nơi này đều là người có tiền, đoán chừng sẽ đều có người nào ngồi taxi. 

Về phần những người có tiền kia sao có thể để một tên bảo vệ như anh lên xe? 

Triệu Nam Thiên xoay người xuống núi. Anh tình nguyện đi bộ mấy giờ cũng không muốn trở về xem sắc mặt Tô Mục Tuyết. 

Mới vừa đi được vài bước, một chiếc xe chở khách loại nhỏ lái tới. 

Không đợi anh vẫy chào, chiếc xe này đã chủ động ngừng sát trước mặt anh. 

Từ ghế lái phụ có xuống người đàn ông bước xuống, thân thể anh ta 

Triệu Nam Thiên cứng rắn đối kháng một hồi sau đó nhân cơ hội đoạt lấy một cây đoản côn, trở tay quật ngã một người, đồng thời phía sau lưng anh cũng đã trúng một đao, đau rát! 

Mấy tên côn đồ còn lại đồng loạt vây lên, kết quả cây đoản côn trong tay Triệu Nam Thiên như mọc mắt. 

Mỗi lần anh ra tay tất sẽ có một tiếng hét thảm vang lên! Gần như chỉ trong nháy mắt anh đã quật ngã một mảnh. 

Tên mặt thẹo mắng: "Mẹ nó, một đám rác rưởi, mau chóng tránh hết ra cho ông đây!" 

Vừa nói chuyện gã ta vừa xoay tròn côn sắt trong tay đập xuống! 

Triệu Nam Thiên phất tay cản ngang, không ngờ lực đạo của tên mặt theo cũng không nhỏ. 

Côn gỗ trong tay anh không thể chịu được nguồn lực lượng này, vang lên tiếng đứt gãy! 

Triệu Nam Thiên cắn răng nhịn cảm giác đau đớn xuống, một đẩm. đánh vào bụng dưới của tên mặt thẹo. 

Hiển nhiên tên mặt theo không thể nhịn đau được, mặt gã ta xanh mặt, côn sắt trong tay rớt xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh. 

Không đợi gã ta xoay người nhặt lên đã bị một cước của Triệu Nam Thiên đá văng! 

Triệu Nam Thiên đi tới trước vài bước, giẫm lên lồng ngực anh ta hỏi, "Nói đi, ai sai mày tới?" 

Lúc hỏi ra câu này, đồng thời trong lòng Triệu Nam Thiên đã hiện lên bóng dáng vài người. 

Ngụy Bắc Minh, Hạ Như Ngọc? Hay hoặc là Tô Mục Tuyết! "Ông nội mày kêu tao tới!" Yết hầu của tên mặt theo chuyển động, một cục đờm đặc bay tới. 

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu thoáng qua, "Móa mày! Muốn giả làm hảo hán với ông đây đúng không? Ông đây sẽ cho mày làm!" 

Dứt lời, anh bắt lấy nửa đoạn côn gỗ trong tay tàn nhẫn đâm tới! Xì! 

Tên mặt theo chỉ cảm thấy phần cổ chợt lạnh, quay đầu nhìn lại, hồn phách đều thiếu chút bị dọa bay mất. 

Nửa đoạn côn gỗ tốt xấu gì cũng đài chừng cánh tay lại bị cắm thật sâu vào trong đất. 

Rốt cục phải có lực lượng mạnh tới mức nào mới làm được như vậy? 

Lại thêm phần cổ bị gỗ đâm rách một đường, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài. Lại đối mặt với ánh mắt Triệu Nam Thiên, tên mặt theo thiếu chút nữa bị hù tới đái ra quần. Nếu không phải người từng liếm máu trên đầu đao tuyệt đối không thể có được ánh mắt đáng sợ như thế! 

Gã ta nhận thua, thế nhưng đám đàn em đang ở bên cạnh nhìn, gã ta không thể sợ chết một cách không có tiền đồ như vậy. 

Gã ta đang chờ Triệu Nam Thiên cho gã ta một bậc thang, sau đó thuận thể đi xuống. 

Triệu Nam Thiên lại không nghĩ vậy, anh giẫm bàn tay tên mặt theo dưới chân, cầm lấy nửa đoạn côn gỗ khác chuẩn bị đâm xuống. 

Tên mặt thẹo lập tức kinh sợ, "Đừng... Đừng... Xin anh! Tôi nhận thua!" Nếu một côn này rơi xuống, chắc chắn bàn tay gã ta sẽ bị đâm thủng. 

Gã ta chỉ có thể dựa vào một thân sức lực để kiếm cơm, nếu sau này gã ta cầm cân không vững, còn có ai sợ gã ta nữa? 

Triệu Nam Thiên cũng không làm khó gã ta, "Bớt nói nhảm, rốt cuộc là ai?" Tên khốn này lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, giữa hai người cũng chẳng có thù hận sâu sắc gì, làm khó bọn họ cũng chẳng có tác dụng. 

Lại nói nếu thật sự đánh người tới mức phải vào viện, sợ rằng anh lại phải bồi thường tiền thuốc men. 

Hiện tại chút tiền lương ít ỏi của anh thật sự không đánh nổi. "Điện thoại là đại ca của tôi gọi tới, cố chủ là ai tôi cũng không biết" Tên mặt thẹo nói xong lại trộm nhìn sắc mặt Triệu Nam Thiên. 

Triệu Nam Thiên không tỏ thái độ, móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng. 

Ánh mắt thâm thúy của anh khiến người ta không thể nhìn thấu. 

Tên mặt thẹo vội vàng thu hồi tầm mắt, hỉ nộ không lộ, loại người như vậy là khó chơi nhất. 

Gà ta biết hôm nay gã ta đá nhầm tấm sắt rồi, cũng không dám tiếp tục ngang ngược. 

Đi lên vài bước, móc bật lửa từ trong túi ra. 

Thừa lúc châm lửa, gã ta nhỏ giọng nói: "Người buông lời là Ngụy Bắc Minh, nói là đánh kiểu đẩy người vào chỗ chết." 

Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bả vai gã ta sau đó đứng dậy rời đi. Anh không xuống núi mà quay trở về trang viên Vân Đình. Tên lưu manh Ngụy Bắc Minh kia cũng dám tính toán anh? Vậy thật xấu hổ, chuyện tốt của mày ông đây nhất định phải phá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK