Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giường hỗn loạn vô cùng, một đóa hoa đỏ giữa giường cực kỳ rực rỡ. 

"Đừng khóc!". 

Tiếng khóc của cô khiến Triệu Nam Thiên. Nửa đêm anh đưa nữ chủ xí nghiệp say rượu về nhà, kết quả bị đối phương cứng rắn cưỡng ép. Mẹ nó, rốt cục anh đã gặp phải chuyện quái gì vậy! 

Dường như Tô Mục Tuyết cũng đã tiếp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng, "Anh hét cái gì?" 

Triệu Nam Thiên thở một hơi thật dài, "Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm" 

Tô Mục Tuyết lau nước mắt, "Anh chịu trách nhiệm? Anh lấy gì để chịu trách nhiệm?". 

Đôi mắt vốn trong suốt lúc này đã lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiển người sợ hãi. 

Trinh tiết cô giữ gìn hơn hai mươi năm vậy mà lại bị bảo vệ một tiểu khu lấy mất ngay trước đêm đính hôn. 

Ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng đã có, thế nhưng chất có thể giải quyết vấn đề sao? 

Triệu Nam Thiên nói rất chân thành: "Cô có thể nghĩ tới bất kỳ phương thức nào!". 

Tô Mục Tuyết giễu cợt đáp lại anh, "Bất kỳ phương thức nào? Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tô Phong. Dù anh không ăn không uống, tiền lương cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng của anh còn chẳng đủ để mua một thỏi son môi của tôi!". 

Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường. "Anh chịu trách nhiệm?" "Anh nghĩ anh có thể chịu trách nhiệm gì?" "Anh có thể chịu trách nhiệm kiểu nào?" 

Cô vốn chỉ hơi bá đạo, cũng không phải một người phụ nữ không tốt. 

Chẳng qua nhìn Triệu Nam Thiên lại khiến cô nhớ lại một đêm điện cuồng vừa qua. 

Mình như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, bị từng cơn sóng lớn vô tình đập mạnh vào. 

Cảm giác hối hận, tuyệt vọng, thậm chí là khuất nhục trào dâng! Triệu Nam Thiên bị cô hỏi tới sửng sốt, sau đó anh lại cười tự giễu. Cũng khó trách, bản thân mình chỉ là một bảo vệ ca đêm ở khu này. 

Nếu không phải vì chuyện hoang đường đêm qua, mình và người phụ nữ này sẽ không có bất kỳ cơ hội dây dưa gì. 

Sợ rằng trong mắt cô mình cũng chẳng khác gì con chó con mèo ven đường, đúng không? 

Tô Mục Tuyết cũng không chờ Triệu Nam Thiên trả lời. 

Cô nhặt chiếc áo sơ mi trên giường lên mặc vào. Khi cài tới viên các áo thứ ba, cảm giác đau rát cách quần áo truyền đến, phảng phất như đang nhắc nhở cô sự điên cuồng đêm qua. 

Cô vừa nói chuyện vừa xuống giường, "Cút khỏi nhà tôi ngay! Nếu chuyện ngày hôm qua bị bất kỳ người nào biết, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!" 

Bởi vì đau đớn mà bước chân cô có chút chao đảo. 

Triệu Nam Thiên đã mặc quần áo tử tế trước cô, đang định đưa tay ra đỡ kết quả lại bị cô tàn nhẫn hất ra. Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh, "Cút ngay, đừng dùng tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi!" 

Trong lòng Triệu Nam Thiên có chút không thoải mái, bèn cầm lấy áo khoác xoay người rời đi. 

Tô Mục Tuyết sững sờ chốc lát sau đó bỗng nhiên quát lên: "Anh muốn đi đâu?" 

Triệu Nam Thiên có chút tự giễu nói, "Đi làm! Tôi cũng không giống cô, không phải con gái nhà giàu có, cho dù cô không cần làm việc vẫn có thể sống rất tốt!". 

Tô Mục Tuyết cố tình gây sự ra lệnh: "Không được đi!" 

Thấy Triệu Nam Thiên không để ý tới mình, cô nắm lấy một món đồ từ tủ đầu giường ném bay ra ngoài. 

"Khốn kiếp, tôi kêu anh đứng lại!" Triệu Nam Thiên bị nội y đập trúng, trong lòng có lửa giận bùng lên. 

Nhưng khi anh thấy dấu răng và dấu hôn trên cổ Tô Mục Tuyết, tất cả những lời anh muốn nói ban nãy đều bị nén trở về. 

"Lời tôi mới nói vừa rồi vẫn hữu hiệu như cũ, nếu như cô nghĩ ra được cách để tôi chịu trách nhiệm, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào" 

Tô Mục Tuyết kinh ngạc một lát sau đó vẻ kinh ngạc bị nụ cười lạnh thay thế, "Anh ước gì tôi có thể yêu cầu anh chịu trách nhiệm, đúng không?" 

Triệu Nam Thiên lười giải thích, "Tùy cô thích nghĩ sao cũng được." 

Tô Mục Tuyết rất xinh đẹp, không sai, cô cũng rất có tiền, nhưng anh không phải loại bất lực vì năm đấu gạo mà khom lưng. 

Cửa bị đóng sập lại. 

Tô Mục Tuyết loạng choạng đi tới trước gương. Khắp người cô hằn đầy vết đỏ, còn có mùi quái dị tràn ngập. Tất chân trên đời còn chưa kịp cởi đã bị xé nát. 

Cô bỗng cảm thấy hối hận, ban nãy cố không nên tha cho anh dễ dàng như vậy. 

Tên khốn kiếp này ngang ngược trên người mình cả đêm, dễ dàng buông tha cho anh như vậy chẳng phải là lời cho anh quá sao? 

Không có cửa đâu! 

Triệu Nam Thiên mới vừa trở lại phòng bảo vệ đã nghe thấy có người hét hỏi, "Triệu Nam Thiên, tối hôm qua anh đi đâu?" 

Tên mập mạp đang nói chuyện là đội trưởng đội bảo vệ Giang Uyển, họ Tôn, cho tới nay gã ta vẫn luôn không ưa anh. 

Triệu Nam Thiên cũng không muốn bị Tôn mập bắt được chuôi, thế nhưng anh nên giải thích như thế nào đây? 

Nói mình được điều độ phục vụ tinh thần cho chủ xí nghiệp lớn nhất", cả đêm lăn giường với chủ xí nghiệp ở tòa nhà số năm? 

Lời này cho dù anh dám nói cũng không có ai dám tin! "Thế nào? Sao không nói gì?" Triệu Nam Thiên lười giải thích, cho dù anh có giải thích cũng vô dụng. 

Tôn mập cười lạnh liên tục, "Bỏ bê công việc một lần, không có tiền thưởng, mặt khác trừ thêm 600.000 tiền lương. Nếu còn có lần sau anh khỏi phải tới làm nữa, để những người khác lấy đó làm gương!" 

Vừa nói tới đây, một chiếc Porsche màu trắng lái vào khu dân cư. Một đảm bảo vệ mất hồn mất vía, hồn của Tôn mập cũng bay đi. 

Giang Uyển là khu nhà giàu nổi danh, hơn nữa phần lớn người ở đây đều là nữ chủ xí nghiệp. 

Mà những người tới đây làm bảo vệ cũng không phải vì kiếm tiền lương, mà tất cả mọi người đều trông cậy vào việc có thể bò lên giường của các bà chủ, từ nay về sau bớt đi hai mươi năm phấn đấu. 

Cũng tỷ như người đang ngồi trong xe này, chủ xí nghiệp Mạnh Nhà ở tòa nhà số chín, vừa có tiền lại rất xinh đẹp, hơn nữa còn đang độc thân. 

Tôn mập đi lên lấy lòng, "Cô Mạnh đã tan tầm rồi sao?" 

Cửa xe hạ xuống lộ ra một sườn mặt quyến rũ, cô dịu dàng nói: "Phiền đội trưởng Tôn sai người bưng nước lên nhà cho tôi" 

Tôn mập ân cần nói, "Để tôi đi, dù sao tôi cũng nhàn rỗi cũng có chuyện gì làm" 

Mạnh Nhã khoát khoát tay, "Nào dám làm phiền đội trưởng Tôn? Để anh Triệu bưng lên là được." 

Nụ cười quyến rũ kia đã câu đi vô số linh hồn nhỏ bé. 

Đám người than thở, trong phòng bảo vệ có không ít người họ Triệu, nhưng ai cũng biết anh Triệu trong miệng Mạnh Nhã chỉ có thể là Triệu Nam Thiên. 

Bưng nước tới tòa nhà số chín gần như đã thành việc thường ngày của Triệu Nam Thiên. 

Tôn mập tức giận tới cắn răng, "Có nghe thấy chưa? Còn không mau 

đi!" 

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng gà ta lại đang suy xét tới chuyện tìm cớ đuổi việc Triệu Nam Thiên. 

Sao Triệu Nam Thiên có thể không nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhưng lúc này anh cần dùng tiền gấp. 

Mẹ đã làm phối hình(1) xong, cần không ít tiền để làm giải phẫu, còn chưa tính tới tiền an dưỡng và khôi phục sau giải phẫu. 

(1) Phối hình: Một kỹ thuật y khoa để kiểm tra sự tương thích giữa người cho và người nhận. 

Mặc dù tiền lương ở Giang Uyển không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, nếu anh thật sự làm mất cái cần câu cơm này anh biết lấy gì để đắp lỗ thủng viện phí đây? 

Có đôi khi anh phiền muộn vì mình vô dụng. Tham gia quân ngũ năm năm, một thân bản lĩnh cũng không nhỏ nhưng đáng tiếc nơi có thể dùng đến lại không nhiều lắm. 

Hôm nay mẹ anh bệnh nặng thế nhưng anh lại không thể lấy ra một xu, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười. 

Đang nghĩ ngợi anh chợt nghe thấy điện thoại của phòng trực ban đổ chuông. 

Tôn mập nhìn thấy tên người gọi tới, cả người lại có tinh thần hẳn, "Cô Tô, có chuyện gì cần sai bảo sao?" 

Những người khác cũng nghiêng tại lắng nghe. 

Giang Uyển có một bảng xếp hạng nữ thần, Tô Mục Tuyết đứng đầu bảng. Dù thế nhưng không ai dám theo đuổi cô. 

Hôm nay nữ thần Tô sẽ đính hôn với cậu cả nhà họ Ngụy, toàn bộ Đông Châu gần như không ai không biết. 

Mà cậu cả nhà họ Ngụy lại là tên hung ác nổi danh Đông Châu, còn là loại hắc bạch ăn sạch. 

Dám chạm vào người phụ nữ của anh ta, trừ phi ngại mệnh quá dài! 

Giọng nói của Tô Mục Tuyết truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, "Kêu Triệu Nam Thiên bưng thùng nước lên cho tôi." 

"Cô Tô... cô vừa nói gì?" Tôn mập có chút buồn bực, mẹ nó, sao lại là Triệu Nam Thiên nữa! "Còn cần tôi lặp lại một lần nữa?" Giọng nói của Tô Mục Tuyết lạnh lẽo thấu xương, hiện tại cô không 

muốn nhắc tới cái tên kia lần nào nữa. 

Tôn mập lau mồ hôi, "Vâng vâng, đã nghe rõ ràng." "Hai mươi thùng, lập tức đưa lên!" Nói xong Tô Mục Tuyết không nhịn được cúp điện thoại. Tôn mập sửng sốt nghệch ra, hai mươi thùng? 

Gà ta hả hê sai bảo: "Triệu Nam Thiên, không vội tới tòa nhà số chín, trước bưng nước qua cho cô Tô ở tòa nhà số năm, nhớ kỹ, là hai mươi thùng!" 

Đám người sửng sốt. Bọn họ không nghe được nội dung cuộc điện thoại, còn tưởng Tôn mập đang mượn cơ hội trả thù. 

Nhưng Triệu Nam Thiên lại mơ hồ hiểu được có chuyện gì xảy ra, tám phần mười là Tô Mục Tuyết muốn chỉnh mình! 

Mẹ nó, cũng không biết người phụ nữ này đang tính toán thứ gì? 

Triệu Nam Thiên gõ cửa, phía sau cửa hiện ra một gương mặt lạnh như băng. 

Tô Mục Tuyết nhích sang bên cạnh, phảng phất như không quen biết anh, "Đưa tới tầng ba đi!" 

Đuyt mịa, tầng ba? 

Mặc dù Triệu Nam Thiên không thoải mái lắm nhưng cũng không còn cách nào. 

Mặc kệ anh tới đây làm bảo vệ vì mục đích gì, nhưng nếu anh đã lấy tiền lương của Giang Uyển thì phục vụ cho các chủ xí nghiệp chính là nghĩa vụ của anh. 

Huống chi chủ xí nghiệp này còn là Tô Mục Tuyết. Chuyện đã xảy ra đêm qua anh cũng không thể phủi mông một cái rồi rời đi, đúng không? 

Hơn nữa vừa gặp chuyện đã kinh sợ vốn không phải phong cách của anh. 

Mỗi lần Triệu Nam Thiên khiêng hai thùng nước, cho dù không phiền nhưng cũng nóng tới toát mồ hôi. 

Thật ra Giang Uyển là biệt thự, trong mỗi ngôi biệt thự đều có thang máy tư nhân. Chỉ có điều anh vốn không hỏi vị trí thang máy. Lấy bản tính 

của người phụ nữ này, đoán chừng anh có hỏi cũng uổng công. 

Tô Mục Tuyết đứng trên ban công tầng ba, mắt thấy Triệu Nam Thiên ra ra vào vào, mồ hôi từ từ ướt đẫm đồ của anh, cuối cùng trong lòng cô cũng có chút vui vẻ vì báo được thù. 

Nhưng khiến cô có chút ngoài ý muốn là vóc dáng Triệu Nam Thiên quá cường tráng, không giống loại chỉ có giàn hoa như những bảo vệ khác, nhất là tám múi cơ trên bụng anh rất hấp dẫn ánh mắt người. 

Triệu Nam Thiên lau mồ hôi nói: "Tốt rồi" . Tô Mục Tuyết mặt không đổi sắc nói, "Đổ nước vào trong bồn tắm đi." 

Triệu Nam Thiên sửng sốt. Trong thùng này chứa nước suối khoáng núi lửa, hơn hai mươi thùng này có giá gần một tháng tiền lương của anh! 

Vậy mà cô lại dùng loại nước này để tắm? 

Cô muốn chỉnh tôi cũng chẳng sao, nhưng không nên xích mích với ví tiền của mình! 

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tưởng tôi không có tiền sao?" 

Tô Mục Tuyết móc ví tiền ra cầm lấy một cục tiền, không thèm liếc nhìn mà ném xuống đất. 

Triệu Nam Thiên không nhịn được hỏi, "Tô Mục Tuyết, cô bị thần kinh sao?" 

"Tôi không bị thần kinh! Tôi chỉ đang để anh biết thế nào là cuộc sống của người có tiền. Anh gò lưng cả tháng cũng chỉ có được chừng ấy, đúng không?" 

"Còn chưa đủ để tôi tắm rửa một lần! Thế nào, có phải anh cảm thấy bản thân mình rất vô dụng không? Rất uất ức sao?" 

Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, muốn tìm ra vẻ phẫn nộ khi bị người làm nhục trên mặt anh. 

"Tôi cảm thấy cô quá ngây thơ" 

Triệu Nam Thiên không nói hai lời, trực tiếp để hai mươi thùng nước vào bồn. 

Tô Mục Tuyết tức đến ngứa cả răng, luôn cảm thấy bản thân mình dồn sức đấm một đấm, cuối cùng lại đánh lên trên bông. 

Triệu Nam Thiên xoay người định đi, "Cô không cần đưa tiền cho tôi, 

đợi sau này tính vào trong phí tài sản là được." 

Tô Mục Tuyết quát lớn: "Đứng lại!" Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ hỏi, "Cô còn muốn gì nữa?" Tô Mục Tuyết lại nói, "Bưng thêm hai mươi thùng nữa tới đây cho tôi!" Triệu Nam Thiên nhíu mày, "Không còn chỗ chứa." 

Tô Mục Tuyết bước lên trước mở ống thoát nước bồn tắm, một bồn đầy nước chỉ nháy mắt đã chảy đi hết. 

Cô đắc ý nói, "Bây giờ có chỗ chứa rồi!" 

Triệu Nam Thiên thở dài, "Mịa cô đúng là bị thần kinh thật, còn bệnh không nhé!" 

Tô Mục Tuyết nổi giận đùng đùng, "Triệu Nam Thiên, anh dám mắng tôi? Anh có tin tôi kiện anh không!" 

"Tùy cô!" 

Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt cô tiếp tục hỏi, "Nếu như cô muốn báo thù tôi còn có rất nhiều biện pháp, lãng phí tiền như vậy có gì tài giỏi? Cô có biết nếu đưa số tiền này tới vùng núi nghèo khó có thể làm được bao nhiêu chuyện không?" 

Tô Mục Tuyết bị anh nhìn tới đáy lòng run lên, cảm giác áy náy mới vừa xuất hiện đã bị cô tàn nhẫn bóp tắt! 

Dối trá! 

Giả vờ giả vịt! 

Cô chỉ một ngón tay ra ngoài cửa sổ, "Được, tôi đây không lãng phí tiền nữa, anh nhảy từ nơi này xuống cho tôi!" 

Đừng xem nơi này chỉ là tầng ba, nhưng lấy độ cao của biệt thự để tính toán, nơi này đã tương đương với tầng năm của nhà lầu bình thường. 

Nếu nhảy từ đây xuống dưới thật, cho dù không ngã chết cũng phải ngã tàn phế! 

Trong lòng Triệu Nam Thiên có chút phiền chán, "Thật? Chỉ cần tôi nhảy xuống cô sẽ không gây sự với tôi nữa?" 

Tô Mục Tuyết ôm vai nói, "Không sai! Chỉ cần anh nhảy xuống chuyện giữa chúng ta cũng kết thúc!" 

Trong giọng nói của cô tràn đầy khiêu khích, dường như muốn vạch 

trần tẩm mặt nạ dối trá của Triệu Nam Thiên. 

Triệu Nam Thiên không nói hai lời, lập tức xoay người chạy chậm, một tay chống ban công nhảy vù xuống. 

Toàn bộ động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đến mức Tô Mục Tuyết đờ ra một hồi lâu vẫn chưa hồi hồn. 

Anh... Vậy mà anh lại nhảy thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang