Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí ở hiện trường bị một câu nói của Thôi Phong đẩy tới hoàn cảnh khác. 

Thư Trúc cố tình dò xét, bởi vậy cô ta cũng không mở miệng. 

Từ quần áo trang điểm của Tô Mục Tuyết cô ta đã sớm nhận ra, người phụ nữ này có gia thế khủng, ngay cả túi cô đeo trên người tối thiểu cũng phải có giá chín chữ số. 

Nếu quan hệ giữa hai người là thật, số tiền kia chỉ là chuyện nhỏ đối với cô gái này. 

Nếu như cô không lấy ra được, như vậy đương nhiên quan hệ giữa hai người cũng tự sụp đổ! 

Không đợi người bên cạnh nói chuyện, chị dâu lại cướp lời mở miệng trước, "Chủ nhiệm Thôi yên tâm, tiền giải phẫu một xu chúng tôi cũng không thiếu bác sĩ. Một lát nữa chúng tôi sẽ đi nộp!" 

Nói xong chị ấy lại kéo anh cả qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh trở về lấy hết tiền gửi trong ngân hàng ra đi" 

Anh cả kinh ngạc vô cùng, "Không phải trước đó em không cho anh động vào sao?" 

Chị dâu không phục nói, "Trước đó không phải vì em nghĩ bệnh viện có thể chi trả lại sợ Nam Thiên mất mặt sao?" 

"Hiện tại tên họ Thôi khốn kiếp này dám lấy chuyện tiền nong ra để chèn ép Nam Thiên, còn cố ý bêu xấu nhà chúng ta ngay trước mặt cô Tô, lẽ nào người làm chị dâu như em còn có thể nhìn xem mặc kệ? Anh coi em thành hạng người gì?". 

Anh cả bất đắc dĩ lấy ra một tấm thẻ từ trong túi tiền, "Em ấy, kêu anh phải nói em thế nào mới tốt đây!" 

"Lúc sáng Nam Thiên đã gửi tiền giải phẫu vào tài khoản, hơn một tỷ bảy trăm bốn mươi triệu, một xu cũng không thiếu!" 

Chị dâu chất vấn, "Sao trước đó anh không lấy ra?" 

Anh cả khó xử, "Lần này mẹ giải phẫu cần chi phí không nhỏ. Trước đó Nam Thiên đã lấp cả tiền phí sắp xếp chuyển nghề vào! Nam Thiên còn chưa lập gia đình, người làm anh cả là anh sao có thể động vào số tiền này?" 

Thôi Phong thấy bọn họ thương lượng không có kết quả, không nhịn được giục, "Mọi người thương lượng xong chưa? Một lát nữa phòng tài vụ sẽ tan ca, nếu hôm nay mọi người không thể nộp xong, sợ rằng phía phòng bảo vệ sẽ đuổi người!". 

"Đương nhiên tôi cũng có thể nể mặt mũi Tiểu Tình mà nói chuyện giúp mọi người." 

Thôi Phong ôm vai, nói xong anh ta cũng không nói tiếp. 

Anh ta đang chờ Triệu Nam Thiên cúi đầu. Nếu Triệu Nam Thiên không mở miệng cầu anh ta, hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến anh ta cũng phải đuổi người ra ngoài! 

Vừa nghĩ tới chỉ một hồi nữa anh ta có thể giẫm Triệu Nam Thiên dưới chân ngay trước mặt Thư Trúc, khóe miệng anh ta không nhịn được cong lên, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí điển hình. 

"Giục cái gì mà giục? Tiền đã sớm chuẩn bị xong! Nam Thiên, anh chị đi nộp tiền đây. Cậu phải cẩn thận một chút, nếu cô Tô bị người bắt nạt, anh chị trở về sẽ không tha cho cậu!" 

Chị dâu nói xong lại kéo anh cả cùng đi, ngay trước lúc đi bọn họ còn liếc mắt nhìn Thư Trúc. 

Thư Trúc bị ánh mắt kia nhìn tới cả người không được tự nhiên, tựa như cô ta là một người phụ nữ xấu xa ngại bần yêu phú, có mắt không tròng, chuyên làm ác. 

Tô Mục Tuyết hơi cong khóe miệng, bỗng cảm thấy người chị dâu tính tình ngay thẳng này thật quá đáng yêu, giúp người thân không nói lý, bá đạo! 

Thôi Phong thu hết tất cả vào trong mắt, hận đến nghiến răng nghiến lợi. 

Anh ta vốn còn muốn mượn việc này để giẫm mặt Triệu Nam Thiên dưới chân. 

Kết quả không ngờ tới vậy mà nhà bọn họ lại có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy! 

Chẳng qua có tiền thì thế nào? 

Bệnh viện Đông Châu là địa bàn của ông đây, nếu hôm nay ông đây không thể giẫm Triệu Nam Thiên mày dưới chân, hai chữ Thôi Phong tạo sẽ viết ngược! 

Nghĩ tới điểm này, anh ta dương dương đắc ý nói, "Nếu nộp tiền xong thì dễ làm, em Triệu cứ yên tâm, việc giải phẫu của dì sẽ do anh đây đích thân cầm đao!" 

Triệu Nam Thiên ném ánh mắt dò xét về phía Thư Trúc. Tên Thôi Phong này nhân phẩm không được tốt lắm, y thuật có thể tốt tới chỗ nào? 

Thư Trúc biết Triệu Nam Thiên đang lo lắng gì, bèn nói: "Chủ nhiệm. Thôi là người có kinh nghiệm phẫu thuật hàng đầu ở khoa giải phẫu thần kinh chúng em, xác suất giải phẫu thành công rất cao, là người có kỹ thuật số một số hai trong bệnh viện chúng em, dù tính cả Đông Châu cũng là người cầm cờ đi trước" 

Triệu Nam Thiên không nói chuyện, nhất là khi nghe thấy những lời này phát ra từ trong miệng Thư Trúc, anh lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Chẳng qua suy nghĩ một chút anh thấy cũng phải, nếu tên Thôi Phong này không được ưu tú, trước đây Thư Trúc sẽ không vì anh ta mà chia tay với mình. 

Thôi Phong vốn đang đắc ý, nghe được Thư Trúc khẳng định khả năng của mình như vậy, đuôi anh ta chỉ hận không thể vểnh lên đến bầu 

trời. 

Anh ta VỖ VỖ vai Triệu Nam Thiên, giả vờ khổ sở nói: "Em Triệu à, sợ rằng việc giải phẫu của dì còn phải chờ thêm một thời gian nữa. Thật không dám giấu giếm, lịch phẫu thuật của anh đã kín rồi, phải chờ tới tháng sau mới có thời gian trống..." 

Sao Triệu Nam Thiên có thể không hiểu, tên Thôi Phong này đang cố ý kênh kiệu, chờ mình chủ động cầu anh ta. 

Nếu như anh không mở miệng, chắc chắn thời gian giải phẫu sẽ xa xa khó vời. 

Nhưng lúc này Thư Trúc đang ở đây, Tô Mục Tuyết cũng đang ở đây, kêu anh mở miệng đi cầu bạn trai hiện tại của bạn gái trước? 

Triệu Nam Thiên trầm mặt. Mịa nó, việc này nghĩ thế nào cũng thấy uất ức! 

Thế nhưng anh không mở miệng thì có thể làm thế nào? 

Sở dĩ trước đây anh đưa mẹ đến bệnh viện Đông Châu là vì khoa thần kinh ở nơi này nổi danh trên toàn quốc. 

Cũng không thể vì mặt mũi của mình mà khiến bệnh tình của mẹ thêm nặng, đúng không? 

Thư Trúc nhìn ra vẻ mặt khó coi của Triệu Nam Thiên, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì cô ta lại giải vây thay anh: "Không phải thứ sáu tuần này anh rảnh sao? Dù gì Triệu Nam Thiên cũng là bạn của em, việc giải phẫu của dì anh cứ giúp một tay đi." 

Khóe mắt Thôi Phong thoáng qua một tia tức giận. Á phụ nữ để tiện này, đã chia tay rồi sao cô ta còn muốn nói giúp Triệu Nam Thiên? 

Tuy rằng trong lòng anh ta rất không cam lòng, chẳng qua để tỏ rõ phong độ, anh ta vẫn phải che giấu cẩn thận. 

Thôi Phong thay một khuôn mặt tươi cười, chân tình thành thực nói, "Trúc à, nếu em đã lên tiếng rồi đương nhiên anh sẽ giúp chuyện này, chẳng qua em định cảm ơn anh như thế nào đây?" 

Có lẽ là vì có Triệu Nam Thiên ở đây, Thư Trúc có chút không được tự nhiên sửa tóc nói, "Em mời anh đi ăn cơm đi" 

"Không được, cơm nước xong em phải đi xem phim với anh nữa. 

Thôi Phong vừa nói chuyện vừa nắm lấy tay Thư Trúc, đáy mắt nóng bỏng tới mức chỉ hận không thể một ngụm nuốt chửng cô. 

Từ khi hai người xác lập quan hệ tới nay, ngoại trừ cầm tay nhau vài lần, anh ta chưa từng chiếm được chút lợi lộc gì. Hôm nay anh ta có thể mượn chuyện này để đẩy mối quan hệ lên tầm cao mới. 

Dựa theo ý nghĩ của anh ta, tốt nhất là buổi trưa đi xem phim, sau đó thuận lý thành chương tới khách sạn thuê phòng, ỡm ờ thành công, triệt để nhét ngôi sao đang của bệnh viện Đông Châu vào túi. Triệu Nam Thiên vừa liếc mắt đã thấy ngay ý đồ xấu xa của Thôi Phong, đột ngột ngắt lời: "Cám ơn ý tốt của anh, không cần" 

Trên mặt Thôi Phong hiện lên một tia trào phúng. Mịa nó, mày thật đúng là nể mặt mày mày còn không vừa ý! 

. Nhưng còn không đợi anh ta mở miệng, Thư Trúc đã cướp lời trước. Cô ta bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi ngược, "Anh nói cái gì? 

Không cần? Không cần cái gì?" 

Triệu Nam Thiên vô thức muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới nơi này là bệnh viện anh lại nhìn lại, vì vậy sờ sờ túi quần nói, "Không cần làm khó, chuyện giải phẫu tôi sẽ tự nghĩ biện pháp" 

Thư Trúc mơ hồ có chút tức giận. Lúc nói chuyện giọng của cô ta cũng hơi giận, "Anh có thể có biện pháp gì? Em có thể nói cho anh biết, lịch phẫu thuật của chủ nhiệm Thôi thật sự rất kín, nếu như không dựa vào quan hệ, xếp tới tháng sau cũng có thể tính là nhanh rồi!" 

Triệu Nam Thiên nghe thấy giận dữ trong giọng nói của đối phương, chẳng qua hai người đã chia tay, cô nổi nóng lên như vậy là có ý gì? 

Quan tâm? Hay là cố ý khoe khoang bản lĩnh của Thôi Phong trước mặt mình? 

Nghĩ đến đây, anh càng thêm không muốn nhận nhân tình của Thôi Phong, nhíu mày hỏi ngược lại: "Lẽ nào toàn bộ Đông Châu chỉ có một mình bác sĩ Thôi biết làm giải phẫu này?" 

"Dĩ nhiên không phải!" 

Thư Trúc đưa mắt đánh giá Triệu Nam Thiên, câu nói kế tiếp cô ta cũng không nói rõ. 

Tuy rằng loại giải phẫu này có độ khó rất cao, hơn nữa bác sĩ giỏi hơn Thôi Phong cũng không phải không có, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ dựa vào bản lĩnh của Triệu Nam Thiên anh, anh có thể tìm được ai? 

Huống chi Thôi Phong chịu phẫu thuật cũng là vì nể tình tôi, nếu Triệu Nam Thiên anh thật sự có bản lĩnh như vậy, vì sao trước đây tôi phải đau khổ chia tay với anh? 

"Anh theo em qua đây!" 

Thư Trúc vốn không cho Triệu Nam Thiên có cơ hội đáp lại, hai tay đút trong áo blu trắng dẫn dầu đi qua bên cạnh. 

Thôi Phong là người hẹp hòi, thấy Triệu Nam Thiên nhắm mắt theo đuôi, trong ánh mắt anh ta tràn đầy oán độc và đố kị. 

Cho dù Thư Trúc có xinh đẹp hơn nữa cũng từng bị người đàn ông khác nhanh chân đến trước. Trước đây không nhìn thấy cũng thôi, hiện tại ngay trước mặt chính mình mà hai người bọn họ còn dám công khai như vậy? 

Coi mình là người chết sao? 

Tô Mục Tuyết lại không nói chuyện. Cô chỉ hừ nhẹ một tiếng biểu thị bất mãn. Cô hoàn toàn không nghĩ tới tên Triệu Nam Thiên này còn có một cô bạn gái trước xinh đẹp như vậy? 

Thư Trúc dừng bước quay đầu hỏi, "Rốt cục anh muốn thế nào?" Triệu Nam Thiên thành thật mà nói, "Anh không muốn gì cả". 

"Vậy anh nghe em đi, chỗ Thôi Phong em sẽ nói giúp anh, việc giải phẫu em cũng sẽ kêu anh ấy mau chóng sắp xếp. Những chuyện khác anh không cần lo lắng. Nói chung từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai!" 

Thư Trúc thở phào nhẹ nhõm. 

Lúc chia tay cô đã cảm thấy mình thiếu Triệu Nam Thiên chút gì đó, lần này giúp anh, về sau cuối cùng cô cũng có thể yên tâm thoải mái ngủ an giấc rồi nhỉ? 

Thấy Triệu Nam Thiên còn muốn nói gì, Thư Trúc ngắt lời anh: "Không cần giải thích, em biết anh là người sĩ diện hão, nhưng lúc này bệnh tình của dì quan trọng hơn. Lẽ nào anh muốn vì mặt mũi của mình mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy? Nếu như anh dám cự tuyệt thì đừng trách em coi thường anh!". 

Triệu Nam Thiên vốn muốn nói gì đó, những lời đến khóe miệng cuối cùng anh vẫn sửa lại, "Được rồi" 

Lúc hai người trở về, ánh mắt mọi người đều chiếu tới. 

Thư Trúc hằng giọng, "Chị dâu, việc giải phẫu của dì cứ xếp vào thứ sáu tuần này đi. Những mục cần chú ý trước phẫu thuật ngày mai em sẽ tới nói rõ ràng." 

Chị dâu thấy Triệu Nam Thiên không phản đối cũng chỉ đành gật đầu. So sánh với mặt mũi của người trong nhà, việc phẫu thuật của mẹ chồng quan trọng hơn. 

Thôi Phong lại cười lạnh một tiếng rất không hợp thời. Sao anh ta có thể cam tâm từ bỏ cơ hội bỏ đá xuống giống như vậy? 

Dù sao thì người nhà họ Triệu cũng sẽ không nhận nhân tình của mình, thay vì làm người tốt còn không bằng triệt để giẫm nát mặt mũi Triệu Nam Thiên, chặt đứt chút khả năng cuối cùng giữa anh và Thư Trúc. 

Thuận tiện để Tô Mục Tuyết biết, tên này là một kẻ thua, thua từ đầu 

tới cuối, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh ta cũng không có! 

Nghĩ vậy, anh ta không chút cố kỵ mở miệng, "Triệu Nam Thiên, tôi còn tưởng anh rất ghê gớm, kết quả không phải cuối cùng anh cũng phải cầu tối sao? Nếu như anh tự mở miệng, tôi sẽ không nói gì. Nhưng để một người phụ nữ mở miệng thay ngươi, anh thì tính là đàn ông gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK