Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến là Tô Mục Tuyết, cô vội vã quát lớn, "Tô Lâm, em muốn làm 

gì?" 

Triệu Nam Thiên đứng bên cạnh nghe thấy đối phương họ Tô, lại nhìn khuôn mặt đối phương giống Tô Mục Tuyết đến mấy phần, chỉ thoáng chốc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra. 

Mặc kệ anh và Tô Mục Tuyết có quan hệ như thế nào, anh vẫn có quan cảm rất kém với người nhà họ Tô. 

Ngang ngược càn rỡ, ngông cuồng vô lý! 

Nếu như Tô Mục Tuyết ra chậm thêm nửa phút, chắc chắn anh sẽ vặn gãy cánh tay tên nhóc này, sau đó lại ném anh ta ra ngoài. 

Nhưng Tô Mục Tuyết đã xuất hiện, kiểu gì cũng phải chừa lại cho cô chút mặt mũi. 

Thu hồi bước chân, anh cố kiềm nén dự định ra tay. 

Không ngờ tới mặt mũi Tô Lâm lại tràn đầy không cam lòng, nhấc chân lên đạp tới. 

Triệu Nam Thiên không phòng bị, người bị đã trúng một đá, trên quần áo cũng nhiều thêm một dấu chân. 

Tô Mục Tuyết sợ hết hồn vội vàng ngăn cản hai người. 

Tô Lâm yếu ớt thể nào cô quá rõ ràng, nếu tùy ý để Triệu Nam Thiên ra tay, thằng nhóc này còn có thể đứng đi ra ngoài đã tính là may mắn! 

Cô vội vàng khuyên một câu, "Triệu Nam Thiên, quên đi, đừng chắp nhặt với con nít" 

Trong lòng Triệu Nam Thiên lại cảm thấy không thoải mái. Thằng nhóc này đã chừng hai mươi còn có thể tính là con nít sao? 

Càng khiến anh không thoải mái là rõ ràng Tô Mục Tuyết đang thiên vị. 

Ai đúng ai sai cũng không khó nhận ra, nhưng cô không chỉ không hề có ý định quát Tô Lâm, trái lại còn khuyên mình phải rộng lượng? 

Ha ha. 

Quả nhiên là chồng giả, thân phận giả dối cũng thôi đi, ngay cả tình cảm cô cũng không nguyện ý bỏ ra chút nào. 

Ở trước mặt người nhà họ Tô, kiểu gì cô cũng thiên vị cho nhà họ Tô. 

Nếu cô đã không lĩnh tình, anh cần gì phải vô duyên vô cớ làm ác nhân? 

Cười tự giễu một tiếng, Triệu Nam Thiên cũng lười để ý tới sự khiêu khích của Tô Lâm. 

Tô Mục Tuyết nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên, biết anh đã hiểu lâm. 

Cũng không phải cô thiên vị. Quan hệ trong nhà họ Tô rất phức tạp, quan hệ giữa cô và đám thân thích kia cũng không hòa hợp. 

Sở dĩ cô không muốn Triệu Nam Thiên dính vào chỉ đơn thuần là vì cô không muốn anh gặp phiền phức. Nếu thật sự phải đứng ra, chắc chắn cô sẽ hướng về Triệu Nam Thiên. 

Bất kể mối hôn nhân này có xuất phát từ thật lòng hay không, tóm lại trên phương diện pháp luật anh và cô là vợ chồng hợp pháp. Cho dù cô chỉ muốn lấy anh để qua loa tắc trách với người trong nhà, để phản kháng lại đám hỏi với nhà họ Ngụy, nhưng cô không thể để anh bị người khác tùy ý bắt nạt. 

Nhưng lúc này Tô Lâm đang ở đây, đương nhiên lời này cũng không tiện giải thích, mà vốn cũng không cần phải giải thích. 

Cô không quen cúi đầu với người khác, nếu Triệu Nam Thiên muốn hiểu lầm vậy thì cứ để anh hiểu lầm đi. 

Bên phía Tô Lâm còn chưa nhìn ra, anh ta còn đang kiêu ngạo chửi. bậy, "Cháu trai, mày có bản lĩnh thì ra đây, có dũng khí thì ra tay với tạo đi? Xem hôm nay tao có đánh chết mày không! Mịa nó!" 

Tô Mục Tuyết lạnh lùng quát lớn, "Được rồi!". 

Tất cả tâm tình tốt đẹp ban nãy đều bị phá hư, cô thực sự không nghĩ tới người em họ ngày thường chẳng bao giờ liên lạc này, sao đột nhiên lại tìm tới cửa? 

Tô Lâm không bỏ qua, "Mịa mày, bảo vệ thối, trốn cái gì mà trốn? Bò tới đây cho ông!" 

Tô Mục Tuyết cảnh cáo, "Tô Lâm, nếu như em còn gây sự nữa chị lập tức gọi điện thoại cho cha em!" 

Tô Lâm như bị bóp trúng mệnh môn, hùng hổ nói: "Cháu trai, coi như mày may mắn, bằng không hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!" 

Thấy sắc mặt Tô Mục Tuyết càng ngày càng khó coi, anh ta kinh ngạc hỏi một câu, "Chị họ, tên cháu trai này là ai vậy? Vì sao anh ta lại đi ra từ trong nhà chị?" 

Tô Mục Tuyết xụ mặt, "Mở miệng ngậm miệng toàn lời thô tục, gia giáo của em đâu?" 

Không phải cô muốn dạy dỗ, cha cô có cô một cô con gái là cô, hết lần này tới lần khác mấy chú bác lại có rất nhiều con cái. 

Chỉ là đáng tiếc, mấy anh chị em họ này được nuông chiều từ bé, không ai quản giáo. 

Mấy năm này nhà họ Tô có tiếng xấu như vậy thật không thể thoát khỏi liên quan với đám ăn chơi trác táng này. 

Cũng tỷ như Tô Lâm trước mắt, con cưng nhà bác ba, còn chưa tốt nghiệp đại học, cả ngày ăn mặc xa xỉ ăn chơi đàng điểm, gây ra không ít rắc rối cho gia đình! 

Tô Lâm phiền chán nói: "Chị họ, sao chị vừa há miệng đã muốn dạy dỗ em? Hôm nay em tới đây là có việc quan trọng. Chị mau đuổi tên bảo vệ này đi, nếu không đợi lát nữa anh rể em tới lại hiểu lầm!" 

Anh rể? 

Không biết vì sao Triệu Nam Thiên nghe thấy chữ này lại cảm thấy chói tai vô cùng! 

Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh cô đã phục hồi tinh thần, "Em nói bậy bạ gì đó, em lấy đâu ra anh rể?" 

Vừa nói chuyện, cô vừa rụt rè nhìn thoáng qua Triệu Nam Thiên. Nếu tính ra, Triệu Nam Thiên mới là anh rể của Tô Lâm. Nhưng hiện tại lại đẩy anh lên? Tô Mục Tuyết biết cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. 

Tô Lâm lại kinh ngạc vô cùng, "Đương nhiên là anh Bắc Minh rồi. Chị họ, có phải hai người cãi nhau không? Lúc sáng anh rể em đã gọi điện thoại cho em, kêu em qua đây hòa giải giúp anh ấy". 

Tô Mục Tuyết chưa kịp cải chính xưng hô trong miệng Tô Lâm, "Anh ta muốn tới đây?". 

Tô Lâm phủi phủi mũi giày nói, "Đúng vậy, anh Bắc Minh nói hôm qua ngàn sai vạn sai đều là anh ấy sai, hôm nay anh ấy đặc biệt tới xin lỗi chị!" 

"Chẳng qua... Chị họ, người này là thế nào vậy? Nửa đêm nửa hôm chị để tên bảo vệ này vào nhà chị làm gì? Chị làm vậy không phải sẽ khiến anh rể em hiểu lầm sao!" 

Tô Mục Tuyết cau mày, "Chuyện của chị không cần em lo!" 

Tô Lâm cười ha hả, "Chị họ, em hiểu rồi, chắc chắn là anh rể em chọc chị tức giận cho nên chị mới cố tình đâm sau lưng anh rể đúng không!" 

Nói xong anh ta lại nhìn Triệu Nam Thiên với ánh mắt khinh miệt, "Cho dù chị có muốn chọc tức anh rể cũng phải tìm người nào ra hình ra dáng chứ. Tìm nên ngốc như vậy là thế nào?" 

Triệu Nam Thiên thong thả ung dung châm lên điếu thuốc, chỉ mặt gọi tên nhắc nhở, "Tô Mục Tuyết, nếu như nhà họ Tô các người không có ai dạy dỗ anh ta được, tôi có thể dạy dỗ thay các người một chút!" 

Anh không phải bùn nặn, sở dĩ anh vẫn nhường nhịn cũng vì anh nể mặt mũi Tô Mục Tuyết. 

Nhưng thằng nhóc này lại không có chừng mực, liên tục chọc giận anh, khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, thật cho rằng anh không cách nào làm gì anh ta? 

Không đợi Tô Mục Tuyết há mồm Tô Lâm đã bước tới trước một bước, gần như gào thét mắng lên: "Ai ya đuợt mịa, ai cho mày ngông cuồng? Mịa mày mày tưởng mày là ai? Tranh thủ thời gian cút đi cho ông!" 

Tô Mục Tuyết nói thầm một tiếng không xong, trực giác chuyện không ổn, đáng tiếc cô vốn không kịp khuyên can. 

Triệu Nam Thiên cong ngón búng ra, nửa đoạn tàn thuốc bay tới. 

Tô Lâm bị phỏng gào khóc thảm thiết một trận, ôm chặt cổ họng không ngừng nên khan. 

Không đợi anh ta có phản ứng, Triệu Nam Thiên đã cất bước đi lên, một tay túm lấy áo Tô Lâm. 

Tô Mục Tuyết chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi, "Không nên!" Nhưng vẫn chậm nửa bước, Triệu Nam Thiên đã nhấc tay tát anh ta 

một bạt tai. 

Bốp! 

Triệu Nam Thiên lắc lắc cổ tay buông người ra, "Tô Lâm, nghề nghiệp không phân sang hèn, không ai đáng bị người đánh mà không đánh lại, mắng mà không mắng lại!" 

"Một tát này coi như tạo dạy mày cách làm người. Nếu mày còn dám nói năng lỗ mãng với tao, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là quy củ!" 

Nể mặt Tô Mục Tuyết, anh đã hạ thủ lưu tình, nếu không anh tối thiểu cũng phải tát bay mấy cái răng hàm của thằng nhóc này! 

Tô Lâm sửng sốt một hồi lâu. 

Trong lòng đã bị Triệu Nam Thiên chẩn nhiếp, nhưng nói cho cùng mấy năm nay anh ta chưa từng chịu thiệt bao giờ, nghé con mới đẻ không sợ cọp. 

Ánh mắt anh ta trở nên oán độc, giọng điệu bi phẫn mắng: "Đuyt mịa mày, tên bảo vệ khốn nạn, mày dám đánh tao? Con mịa mày chờ đó cho tạo, hôm nay tao không giết chết mày tao theo họ mày!" 

Triệu Nam Thiên siết chặt đầu quyền, nhấc chân muốn đi lên. 

Nhưng lần này Tô Mục Tuyết đã kịp phản ứng, vội vàng ngăn ở giữa, "Không nên!" 

Bên phía Tô Lâm có chỗ dựa, ô ngôn uế ngữ vang lên không dứt. 

Triệu Nam Thiên đẩy cô ra, kết quả lại bị Tô Mục Tuyết nắm chặt cổ tay từ phía sau, "Triệu Nam Thiên, anh đừng tính toán với nó nữa, anh đi làm trước đi, ở đây giao cho tôi". 

Đột nhiên Tô Lâm cất bước đi lên, một đấm đánh tới. 

Tô Mục Tuyết cũng nhìn thấy động tác của Tô Lâm, nhưng không biết sao cô lại sững sờ tại chỗ. 

Cô không kịp nhắc nhở, thậm chí còn không kịp đẩy Triệu Nam Thiên 

ra. 

Trơ mắt nhìn một quyền kia rơi thẳng lên mặt Triệu Nam Thiên! 

Một kích thành công, còn không đợi Tô Lâm diễu võ dương oai bỗng thoáng thấy ánh mắt âm lãnh. 

Anh ta sợ đến vội vàng lui về phía sau hai bước, "Mày trừng cái gì? 

Tạo cảnh cáo mày, mày chớ làm loạn, một lát nữa anh rể tao sẽ tới!" 

Triệu Nam Thiên liếm liếm môi, chua chát, hơi mặn. 

Đau thì không đau, chẳng qua trong lòng anh lại như nổi lên sóng gió ngập trời! 

Khi đánh nhau, cho dù anh bị trói hai tay cũng tuyệt không phải chịu chút thiệt thòi nào. 

Kết quả không ngờ tới lần đầu tiên anh bị té nhào lại là vì Tô Mục Tuyết. 

Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, khi hai phe xảy ra tranh chấp, quả nhiên cô vẫn giúp đỡ người trong nhà. 

Đối với cô, bản thân mình có ý nghĩa thế nào? 

Là công cụ để bức bách nhà họ Tô nhượng bộ, bức bách nhà họ Ngụy thỏa hiệp, một khi đạt được mục đích cô có thể không cố kỵ mà ném. mình qua một bên? 

Triệu Nam Thiên không muốn nghĩ xấu như vậy nhưng sự thực vừa bày ra ngay trước mắt. Lúc này Tô Mục Tuyết mới phản ứng được, vội vàng buông Triệu Nam Thiện ra. Kết quả vừa thấy sắc mặt anh, cô chỉ thấy ngực mình như bị nghẹn tắc. 

Cảm giác bực bội không chỗ phát tiết, muốn nói xin lỗi lại nói không nên lời. 

Cô hiếm hoi tỏ vẻ yếu thế, nhỏ giọng nói trước mặt Triệu Nam Thiên: "Triệu Nam Thiên, anh đừng hiểu lầm, đợi về sau tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích!" 

Triệu Nam Thiên không muốn bị mấy lời ngon ngọt của cô lừa dối, giọng nói lạnh nhạt, "Cô Tô, xấu hổ, mời tránh ra!" 

Tô Mục Tuyết có chút không thích ứng với thái độ của anh, "Anh... anh nói cái gì?" 

Lần trả Triệu Nam Thiên lời này càng dứt khoát hơn, "Cút!" 

Tô Mục Tuyết sững sờ tại chỗ. Không đợi cô suy nghĩ nhiều, Triệu Nam Thiên đã xoay người rời đi. 

Cô cắn chặt khóe miệng. Từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có người nào từng nói chữ kia với cô. 

Cô cũng không biết hiện tại trong lòng cô cảm thấy thế nào, uất ức, ảo não, phẫn nộ... đủ loại tâm tình hỗn tạp lại với nhau khiến cô như lạc 

hồn. 

Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy nặng nề. Mới vừa đi được hai bước, một chiếc Rolls-Royce màu bạc ưu nhã lái vào tầm mắt. 

Từ vị trí kế bên tài xế có một tên vệ sĩ cường tráng xuống xe, vừa dùng tay che đỉnh của xe vừa khom người mở cửa, khí phái vô cùng. 

Tô Lâm bước nhanh mà lên, trên mặt hiện ra vẻ lấy lòng và nịnh bợ, khúm núm hệt như nô tài, "Anh rể, bác Ngụy, cẩn thận dưới chân!" 

Triệu Nam Thiên chỉ cảm thấy buồn nôn. Anh nghiêng đầu đi, kết quả lại bị Tô Mục Tuyết ngăn cản. 

Anh nhíu mày, "Cô có ý gì?" 

Tô Mục Tuyết cắn chặt môi, giọng điệu càng thêm mãnh liệt hơn hỏi ngược lại, "Anh có ý gì?" 

Triệu Nam Thiên hiếm khi nói ra lời châm chọc: "Cậu cả nhà họ Ngụy đích thân tới cửa xin lỗi, cô đã đạt được mục đích, vào lúc này tôi không đi chẳng lẽ còn lưu lại khiến người chướng mắt? Cô Tô xin yên tâm, chút tự mình hiểu lấy này tôi vẫn phải có!" 

Tô Mục Tuyết hỏi ngược, "Trong mắt anh tôi là người như thế sao?" Triệu Nam Thiên không nghĩ ra khác đáp án, "Nếu không thì sao?" 

Tô Mục Tuyết cười tự giễu, "Khổ cực, phí dịch vụ mấy ngày nữa tôi sẽ gửi vào tài khoản cho anh!" 

Triệu Nam Thiên nhấc chân, bước chân như nặng ngàn cân. Đột nhiên có người sau lưng mở miệng, "Đứng lại!" Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, trên xe có hai người đi xuống. 

Người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi vẻ mặt kiêu căng, trong xinh đẹp lại lộ ra mấy phần không ai bì nổi. 

Người này để tóc xoăn, vóc người mập mạp, vòng ngọc bích trên cổ đang phát quang, xem khí chất hẳn là quý bà nhà giàu có. 

Nhất là chiếc áo lông cổ thấp bà ta đang mặc khiến bộ ngực trắng như tuyết lộ ra, có thể dễ dàng thu hút ánh mắt đám đàn ông, khiến người ta có cảm giác thâm thúy chấn động lòng người. 

Về phần người gọi lại anh ban nãy lại là Ngụy Bắc Minh. Vẻ phong độ nho nhã trên mặt anh ta lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng trở nên oán độc dữ tợn, như hận không thể tại chỗ ăn tươi nuốt sống anh. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK