" Ấy chết, mình quên mang khăn tắm rồi " tôi buột miệng nói khi không thấy khăn tắm, bổng nhiên cửa phòng tắm có tiếng gõ Cốc Cốc, " là bà sao?" tôi hỏi rồi đưa tay mở chốt cửa, 1 chiếc khăn tắm được đưa vào, " ồh...con cảm ơn bà " tôi đón lấy chiếc khăn mà không nhìn ra bên ngoài.
sau khi mặc quần áo xong , tôi bước ra khỏi phòng đi thẳng xuống bếp, tôi thấy bà làm cho tôi hẳn một bàn đầy thức ăn " bà làm gì mà nhiêu vậy ? " lúc này bà bê món cuối cùng từ bếp sang bàn ăn.
" Hôm nay cháu của bà chịu khổ rồi, phải cần được ăn ngon một chút " bà cũng ngồi xuống bàn nhưng không ăn, bà đưa đũa gắp thức ăn liên tục cho vào bát cơm của tôi, " cháu mới vừa đi tắm sao "
" Đúng vậy, khi nãy bà còn đưa khăn cho cháu mà bà quên rồi sao? tôi trả lời một cách thản nhiên, nhưng bà ngưng đũa lại , rồi nhìn tôi hỏi.
" Bà có vào phòng của cháu đâu mà đưa khăn cho cháu chứ ?!" . Sau khi nghe bà nói tôi cảm thấy có điều không đúng, bỗng dưng cả sống lưng của tôi lạnh buốt.
" Tịnh Kỳ ... Tịnh Kỳ..cháu bị làm sao vậy " bà lay gọi làm tôi giật mình, "Sao cháu không ăn đi mà suy nghĩ chuyện gì vậy ? " tôi chớp mắt vài cái rồi trả lời bà.
" Cháu đâu có làm sao ... cơm ngon lắm , bà không ăn cùng cháu sao ?" bà lắc đầu rồi tiếp tục gắp thức ăn cho tôi... Quái lạ, bà không có vào phòng thì ai là ngươi đưa khăn cho tôi ?
Ăn xong tôi quay sang rửa bát rồi lén lút quay lại phòng, tôi cố đi thật khẽ để xem có bắt được tại trận ai đang trốm trong phòng của tôi không, vì tôi nghi ngờ là trộm, đứng trước cửa phòng tôi cố gắng xoay tay cầm nhẹ nhất có thể.
Tôi đưa một con mắt nhìn vào, đảo tới đảo lui cũng chẳng thấy ai, tôi thất vọng mở toang cửa đi vào. " Ngớ ngẩn, sao mình lại nghi là trộm cơ chứ, có tên trộm nào lại rỗi hơi lại đi đưa khăn cho mình ?!".
Tôi nghĩ là có lẽ bà đã vào phòng tôi rồi quên chăng? người già thường hay vậy mà, chuyện cũng không có gì to tác tôi leo thẳng lên giường rồi trùm chăn ngủ một giấc đến sáng.
_________________________
" Thưa bà cháu đi học " .....Tôi cố đi thật nhanh ra trạm xe buýt để đến trường, hôm qua đã nghỉ mà không xin phép, nếu kể ra lý do không biết là giáo viên của tôi có tin hay không nữa?.
Bước trên hành lang tôi cố ý nhìn vào trong lớp của Cao Tuấn Lãng , nhưng tôi không thấy anh ta đâu, có phải sau khi Hinh Ninh mất hắn đau buồn đến nổi không còn tâm trí đi học hay không ?
Chắc không đâu, tên sở khanh đó làm gì biết yêu thương ai thật lòng, tôi đi thẳng tới lớp của tôi luôn và không suy nghĩ nữa.
(........)
Sau buổi học tôi có ghé qua siêu thị mua ít đồ dùng theo lời bà dặn dò rồi về thẳng nhà, về đến trước cửa tôi liền thấy có một chiếc tui vải treo trên tay nắm cửa ra vào " Là cái gì đây, quà hàng xóm nào mang qua biếu sao ? " tôi thắc mắc rồi lấy túi vải đấy mang vào nhà.
" Bà ơi...có ai mang đồ gì treo trước cửa nhà mình này !" tôi bước vào nhà giơ túi vải lên cao nói với bà, bà tôi tháo đôi mắt kính ra nhìn tôi xong rồi lại nhìn qua chiếc túi.
" Ai mang đồ gì qua sao lại không gọi cửa nhỉ, mà cháu lấy nó ở đâu? " bà tôi nhíu mày tỏ ra vẻ khó hiểu. " Cháu thấy nó treo trên tay nắm cửa ra vào ấy ạ !" tôi đi thẳng lại ngồi vào ghế và đặt chiếc túi lên bàn.
" Kỳ quái, cháu mau mở ra xem bên trong có gì nào ?" tôi nghe theo lời bà mở chiếc túi ra, bên trong túi vải ấy lại có thêm một túi nilong màu đen nữa, tôi tiện tay bóp bóp như muốn đoán vật bên trong, nhưng nó là một thứ gì đấy rất mềm mại.
" Mở ra thật nhé " tôi tròn mắt nhìn bà, bà tôi đưa tay vỗ vào đầu tôi một cái, "Lắm lời, còn không mau mở ra !" tôi với bà cùng phì cười, nhưng khi chiếc túi nilong được mở ra thì tôi và bà cứng họng không còn cười được nữa.
Bên trong chiếc túi đó toàn là tóc, tôi nhìn thấy mớ tóc đó mà trong dạ cảm thấy kinh kinh, tôi thắc mắc cầm thử một lọn tóc lên xem , theo độ dài và tóc có tạo kểu uốn nhẹ như thế này thì chắc chắn là tóc nữ rồi.
" Ai lại chơi mấy cái trò này chứ, thật là mất lịch sự! " bà tôi miệng nói tay làm, bà gôm hết mớ tóc đấy cho vào bao rồi mang vứt vào sọt rác, tôi lo ngại nhìn bà và hỏi.
" Mấy thứ này có ảnh hưởng gì không bà ?" tôi đưa mắt nhìn theo bà, từ trong bếp bà nói vọng ra " Không sao cả, mấy trò đùa trẻ con ấy mà , cháu mang số thức ăn bà nhờ cháu mua vào đây đi".
Tôi không nói gì thêm mà lặng lẽ mang nhưng túi thực phẩm vào bếp cho bà, khi vừa vào phòng thì chuông điện thoại lại reo lê.
" Alo tôi nghe đây " là Uyển Dư gọi cho tôi .
" Alo ...cậu sao rồi ,ổn chứ ? hôm qua tôi gọi cậu mãi nhưng chẳng được, làm tôi lo chết đi được , nay vừa đi học về là tớ gọi cậu ngay " giọng cậu ấy lộ rõ sự lo lắng.
" Tôi không sao, chị bị cảnh sát bắt giam một ngày thôi " tôi trả lời một cách thản nhiên, vì dù sao mọi chuyện cũng qua rồi nên tôi không muốn mình căng thẳng.
" Cái gì..? bị bắt giam, sao họ lại bắt cậu chứ ? " giọng cậu ấy đang rất ngạc nhiên. " Tôi bị kẻ xấu vu khống là thủ phạm ra tay sát hại Trương Hinh Ninh "
" Tên nào mà ác độc vậy , rồi cậu được thả ra khi nào ?"
" Tôi được thả vào tối hôm qua luôn, mà tớ chỉ tức là không hỏi được xíu thông tin nào về tên đã vu không tớ! " tôi vừa nói chuyện điện thoại vừa đưa tay mở tử đồ để lấy quần áo đi thay.
" Thật tức chết mà, dạo này cậu xui xẻo thật ý ". Lời Uyển Dư nói không sai, tôi như đang bị sao quả tạ đè hay gì mà mọi chuyện rắt rối cứ đến không ngừng.
" Thôi cò gì nói sau nhé, tôi muốn đi tắm cho tỉnh táo hẹn gặp cậu bye bye! " .
" Ok bye cậu, nhớ giữ sức khỏe ".
Sau cuộc điện thoại với Uyển Dư tôi đã đi tắm và ra dùng bữa cùng bà ngoại.
(............)
Đang ngủ được nữa giấc thì rôi giật mình dậy mà cảm thấy khát nước, tôi chỉ mở đèn phòng còn đi vào nhà bếp tôi chỉ đi nhờ ánh sáng điện thoại vì tôi làm biếng mở đèn, mà cũng chỉ uống nước thôi mà nên không cần sáng quá.
Tôi rót đầy một ly nước rồi uống một hơi, nhưng đang uống được nữa lỳ thì tự nhiên có cái gì đấy vướng mắc vào cổ họng làm tôi nôn thốc nôn tháo , thấy kỳ lạ nên tôi quay sang bật đèn sáng lên.
" Cái quái quỷ gì đây, sao trong ly nước của mình lại có tóc ? "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !