• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng giường chiếu thì rất là sạch sẽ, không sao! như vậy là tốt lắm rồi, suýt chút nữa là ngủ bờ ngủ bụi ấy chứ.

"Cảm ơi tiểu sư phụ, làm phiền người rồi" tôi cuối đầu cảm ơn tiểu hòa thượng vừa chuẩn bị phòng cho tôi .

"Không có gì, tối như thế này thí chủ nên ở yên trong phòng, vì chùa này không có đèn điện nên rất tối, thí chủ có thể bị lạc." nói rồi tiểu hòa thượng đưa hộp diêm cho tôi rồi đi mất.

Sau khi tiểu hòa thượng rời đi tôi có ngồi nhìn kỹ xung quanh, căn phòng này nhìn nó giống như các thư phòng trong phim cổ trang tôi hay xem ấy.

Mọi thứ trong phòng đều làm bằng gỗ, cửa cũng gỗ luôn, lại thêm ánh đèn dầu loe loét như tô thêm phần ảm đạm cho căn phòng.

Tôi bây giờ mới nhớ đến chiếc ba lô trên vai, tôi tháo nó xuống đặt lên bàn lấy vài vật dụng cá nhân, tôi nhìn lại điện thoại, nó báo hiệu gần hết pin nhưng tôi cũng không thể làm gì hơn vì nơi này đâu có điện để sạc.

Tôi lấy gói khăn ước đa năng ra để lau cơ thể cho sạch bớt bụi bẩn cả ngày dài, sau khi vệ sinh cơ thể xong thôi lò mò lên giường đi ngủ.

Hôm nay là một ngày quá mất sức đối với tôi, nên không khó để tôi vào giấc, nhưng đang yên giấc thì chiếc ba lô tôi để trên bàn bỗng nhiên rơi xuống đất.

Tôi giật mình ngồi bật dậy vì bất ngờ, ngôi yên một lúc, tôi quyết định đi xuống nhặt chiếc ba lô lên.

Tôi bước từng bước đến bên chiếc ba lô, ánh đèn dầu trong phòng cứ đung đưa theo gió luồng qua khe hở của cửa sổ.

Tôi ngồi xuống đưa tay cầm lấy ba lô, lúc đứng lên theo quán tính tôi nhìn vào bên trong ba lô.

Nhưng tôi bị sốc khi thấy 'nó', cái thứ gớm ghiếc đó đang ở trong ba lô tôi, tôi la lên một tiếng rồi ném thẳng chiếc ba lô vào tường.

Lực ném quá mạnh nên tôi mất đà té nhào , tôi vội lồm cồm ngồi dậy chạy nhanh đến cửa phòng.

"Chết tiệt, sao lúc nào cũng bị khóa hết vậy?" cứ mỗi lần 'nó ' xuất hiện là tôi lại bị 'nó ' nhốt chặt trong phòng .

Cũng như lần trước tôi cố đập cửa la đến khan tiếng nhưng vẫn vô ích, chiếc ba lô bị tôi ném mạnh nên khi rơi xuống đất tất cả đồ đạc bên trong đều bị văng ra, đương nhiên là có cả 'Nó'.

Cũng như vậy , ban đầu nó chỉ là tóc rồi nhanh chóng biến thành một quỷ nữ bò lê bò lết.

Ngọn đèn dầu lúc này cũng tự dưng vụt tắt , làm tăng thêm phần kịch tính cho cuộc gặp gỡ không mong chờ này thêm kinh dị bội phần.

Nhờ ánh trăng bên ngoài len lỏi vào nên tôi vẫn có thể thấy được đôi chút, nó lết đến bên tôi rất nhanh, kèm theo nụ cười the thé vang cả căn phòng.

Tôi nhảy lên giường né cái hướng nó đang lết tới, tôi quơ hết những thứ trong tầm tay ném về phía nữ quỷ.

"Ngươi mau biến đi, cút đi, nơi đây là cửa phật mi không sợ sao? ta sẽ nói sư thầy ở đây tiêu diệt mi" tôi hết lên đe dọa với nữ quỷ.

Đúng là nó không sợ thật, nó chuyển hướng lết lại gần giường "Ta bị mi hại chết thê thảm như vậy chỉ cần có thể kéo mi chết theo thì không có gì ta phải sợ"

Lúc này quỷ nữ nhìn tôi với ánh mắt đầy hận ý, lúc này tôi thấy có chút quen quen, nhưng vì ả máu me be bét cộng thêm ánh sáng từ trăng có hạn nên không thể thấy rõ.

Đến khi ả quỷ nữ chuẩn bị bò lên tới giường đưa cái mặt trơ trơ nhìn tôi , thì lúc đó tôi mới nhận ra.

Con quỷ nữ đó là Trương Hinh Ninh, cô ta đã hóa quỷ rồi sao?

Tại sao ả lại muốn kéo tôi theo cùng, cô ta nên biết rõ mọi chuyện là tự cô ta làm mà, tôi không hề ra tay hại cô ta.

"Trương Hinh Ninh, cô tại sao lại đỗ tội cho tôi, là cô tự chuốc lấy không liên quan đến tôi, cô lo mà an phận để sớm được siêu thoát đi"

Tôi lớn tiếng biện minh với cô ta , nhưng những lời tôi nói một chút cô ta cũng nghe không lọt, Hinh Ninh rú lên hãi hùng rồi dùng một chân còn lại nhảy phóc lên người tôi.

"Ngươi câm miệng, nếu như ngươi không né sang một bên thì ta đâu có ngã chết" Trời đất , cái lý lẽ gì đây không biết, thành quỷ vẫn cứ ngang ngược như lúc sống "Cô đúng là mất trí rồi, nói chuyện không có đạo lý!"

Bây giờ Hinh Ninh đã đè lên người tôi, máu của cô ta nhỏ giọt xuống người tôi khiến tôi cảm thấy gớm ghiếc và buồn nôn vô cùng.

Tôi cố sức vùng vẫy, chân tôi đạp loạn xạ nhưng tuyệt nhiên không làm gì được cô ta, cứ như vậy Hinh Ninh nhanh chóng bóp cổ tôi không một chút do dự .

"Mau thả tôi ra, tôi không có hại cô, mau thả ra!!!"

Tưởng chừng như tôi chết chắc rồi ,vì sẽ không một ai có thể đến đây lúc này để mà cứu tôi được nữa.

Tôi đang trong cơn thập tử nhất sinh thì cánh cửa phòng bỗng được mở toang ra, một âm thanh như tiếng roi da đánh vào da thịt vang lên.

Hinh Ninh rú lên đau đớn rồi nhảy khỏi người tôi, cô ta vội nhảy xuống đất rồi ngoáy đầu nhìn lại giận dữ, nhưng tiếng của một người đàn ông quát lớn.

"Còn không mau cút!" kèm theo đó là vài đường roi được quất về phía Hinh Ninh , cô ta ré lên kinh hoàng rồi biến mất.

Tôi ngồi dậy hít thở gấp gáp vì thiếu oxy, sau khi bình tĩnh trở lại tôi nhìn về phía cửa để xem người vừa cứu tôi là.!?

Nhưng quá tối nên tôi mò mẫm đi tìm hộp diêm mà tiểu hòa thượng trao lại cho tôi lúc rời đi, đèn đã được thấp sáng tôi đưa mắt nhìn lại một lần nữa thì...

Thật là ngạc nhiên, ngươi cứu tôi không phải là các sư thầy trong chùa này, mà là một thanh niên trẻ với cách ăn mặc vô cùng sang trọng và nho nhã.

Tôi đi ra nhìn cho tạng mặt người đó, sau khi đã tận tường nhan sắc của người đã cứu tôi, tôi đứng ngẩn ngơ như trời trồng, hai mắt tôi mở to nhìn không nhấp nháy .

"Trời ơi là trời... ngươi đâu mà đẹp quá vậy?!" tôi lầm bầm cảm thán trước tượng đài nhan sắc ấy, đẹp đến mức tôi không biết nên dùng lời lẽ gì để tả hết, vì những câu khen ngợi bình thường đều không xứng.

"Cô ổn chứ, có bị thương ở đâu không ?" anh ta nhẹ nhàng hỏi han tôi bằng lời lẽ ngọt ngào như mật, ôi.. chắc tôi không chết vì quỷ nữ mà chết chìm trong sự ngọt ngào này mất.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK