Sau sự việc đêm qua tôi đã thấy được uy lực của hai lá bùa sư phụ cho tôi, kể từ bây giờ tôi sẽ luôn luôn mang theo nó.
Reng~ Reng~Reng
"Alo tớ nghe"
"Cậu vẫn ổn chứ, tớ tìm được thầy trừ tà rồi nè , bây giờ cậu còn cần không?". Người đang nói chuyện nói tôi là Uyển Dư, xem ra cậu ấy rất cố gắng để giúp tôi, nhưng mà giờ tôi đã có sư phụ rồi.
"À...Cảm ơn cậu nhiều lắm, nhưng chuyện quá gấp nên tớ đã tự đi tìm rồi và cũng đã tìm thấy , giờ tớ không cần nữa...!" tôi bước từ lớp học ra và chuẩn bị ra trạm xe buýt để về nhà.
"Có rồi sao? vậy thì tốt quá! mà cậu đi tìm từ khi nào vậy sao không gọi tớ đi cùng?"
"Chuyện này để lát nữa về nhà tớ sẽ gọi lại cho cậu nhé...bye bye!" "Ok bye cậu"
(.........)
Thời tiết hôm nay không có nắng, cứ âm u xám xịt cả bầu trời, lâu lâu lại còn có mưa lất phất.
Đưa điện thoại lên xem thì tôi thấy mình bị lỡ chuyến xe buýt sớm nhất để về nhà rồi, chuyển sau thì khoảng 15 phút nữa....
Tôi lui về sau ngồi vào hàng ghế chờ của trạm...
"Chào... chúng ta có duyên nhỉ?". Câu hỏi này có chất giọng khá quen thuộc nên tôi nhanh chóng nhìn lên...
"Là anh ! Y Dạ ...". Anh ta nhìn tôi cười rồi thong thả ngồi xuống kế bên.
"Cô đang chờ xe buýt sao?". Anh ta không khác gì đêm hôm đó, vẫn áo quần tươm tất, lần này ngồi gần hơn đêm đó, nên tôi ngửi được cơ thể anh ta có một mùi hương quen quen....
"Đúng vậy! tôi đang chờ xe buýt, tôi là sinh viên mà nên chưa có tiền mua xe đâu haha, còn anh cũng chờ xe sao?". Y Dạ nhìn tôi lắc đầu.
"Không có! Chỉ là tình cờ thấy cô nên vào trò chuyện thôi". Thì ra là vậy, cũng đúng! Nhìn anh ta sang trọng thế kia e là có cả siêu xe ấy chứ .
Chúng tôi vẫn đang cùng trò chuyện, thì bỗng có hai em bé chạy đến đứng trước mặt tôi .
Chúng tranh nhau que kem la lối om sòm, tôi cũng không thấy phiền gì trẻ con mà , cho đến khi một trong hai em bé trượt tay làm cho que kem văng vào người tôi...
Hai em bé đó vì sợ bị mắng nên chạy mất, tôi cũng không muốn chấp vấn bọn trẻ....nhưng mà tôi bị cây kem đó vấy bẩn từ mặt rồi chảy xuống cả áo.
"Ấy chết...cô có sao không?". "không sao, không sao!". tuy trả lời như vậy nhưng kem be bét trên mặt làm tôi không nhìn thấy gì.
"Để tôi giúp cô". Y Dạ lấy khăn giấy giúp tôi lau sạch , chuyện chẳng có gì cho đến khi anh ta lau xuống cổ thì tự dưng Y Dạ Á lên một tiếng đau đớn rồi vội rút tay về.
"Anh bị làm sao vậy?" Y Dạ vẻ mặt khác thường chỉ im lặng lắc đầu cho tay vào túi.
Tôi định hỏi thêm nhưng xe buýt đã đến, Y Dạ hối thúc tôi lên xe, đương nhiên là tôi phải lên rồi, nhưng vừa ngồi vào ghế nhìn ra cửa kính thì không thấy anh ta đâu nữa.
Tôi cảm thấy Hắc Y Dạ có điều gì đó đang giấu tôi, liệu có phải anh ta bị lá bùa của tôi làm cho bị thương hay không...???
(..........)
Về đến nhà thì tôi lại làm những việc như mọi ngày thôi, tắm rửa, ăn cơm, rửa chén bát, xong rồi thì đi ngủ...
Học bài sao? có lẽ là không đâu....tôi lười lắm hihi .
Có lẽ từ nay tôi sẽ được yên bình...tôi không tin là tôi có bảo bối mạnh như vậy mà ả Hinh Ninh còn dám vắt mặt đến đây.
(........)
"Tiểu ca ca ơi! nó bắn muội, huhu huynh phải giúp muội báo thù"....Tôi đang bắn game đấy mọi người, nhưng mà tôi vừa chết rồi...đau lòng .
Tôi thoát game và nhìn màng hình điện thoại thì thấy đã là 3 giờ sáng rồi.
Kéo chăn phủ kín người rồi ngủ thôi, tinh thần tôi đang rất là thoải mái luôn.
CỐC CỐC...CỐC CỐC..
"Bà gọi con ạ,?" trong nhà chỉ có tôi và bà nên người gõ cửa không thể là ai khác, nhưng sao bà không gọi thẳng tên tôi như mọi khi mà lại gõ cửa chứ.
Tiếng gõ cửa vang lên một lần nữa, tôi bước xuống giường ra mở cửa.
Là bà thật "Sao bà không ngủ mà sang phòng cháu, hay bà cần cháu giúp gì hả, đã 3 giờ sáng rồi ấy!" tôi nhìn bà và nói.
Nhưng bà không trả lời chỉ nhìn tôi thơ thẩn... tôi như ngửi được mùi bất thường đâu đây , nhưng chưa kịp làm gì thì bà bất chợt tự đưa dao lên cổ bà.
"Bà ơi bà làm cái gì vậy, bà mau bỏ dao xuống đi" Tôi định giật lấy con dao thì bà tôi né sang một bên và nói.
"Nếu mày muốn bà mày được sống thì mau nghe theo lời của tao!". tuy là bà đang nói , nhưng giọng đó không phải của bà mà là của Hinh Ninh.
Bỉ ổi... không làm gì được tôi ả liền lấy bà ra uy hiếp. Giờ ngoài việc nghe theo ả tôi chẳng thể làm gì hơn.
"Được rồi, tôi nghe cô , cô mau ra khỏi người bà tôi đi". ả ta cười lên điên dại....
"Không đâu, trừ khi ngươi chết ta mới ra khỏi người mụ già này". Nói rồi ả mạnh tay ấn dao sát vào cổ làm bà tôi bị tươm máu.
"Đừng mà!!!" tôi hét lên.
"Vậy thì ngươi mau vứt cái thứ trên cổ của ngươi đi rồi theo ta!". tôi nhanh chóng làm theo, vì tôi sợ...tôi rất sợ...nếu bà có mệnh hệ gì thì tôi cũng không muốn sống.
"Hinh Ninh à..tôi vứt rồi đấy, tôi vứt rồi cô thấy chứ, cô mau lấy dao ra khỏi cổ của bà tôi đi.... làm ơn...." tôi nhanh tay mém lá bùa ra thật xa .
"Haha được ...giờ thì theo ta" ả không hề lấy dao ra khỏi người của bà tôi,, chết tiệt.
Tôi lặng lẽ đi theo ả tới một chung cư bị bỏ hoang, tôi từng bước theo ả lên lầu.
"Được rồi, bây giờ ngươi nhảy xuống dưới đó đi". Hinh Ninh chỉ tay xuống bậc thang.
Tôi quay lại nhìn cô ta cũng như là nhìn bà lần cuối.
"Nếu tôi nhảy cô sẽ tha cho bà tôi?"
Nhưng tôi hoàn toàn không nghe được câu trả lời từ Hinh Ninh, mà chỉ ăn trọn vẹn cú đạp mạnh , để rồi té nhào xuống bậc thang.
Da thịt tôi va chạm vào từng bậc, từng bậc của thang đau thấu trời....
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !