"Được...vậy thì không quy y! ". Tâm Thiên nhìn tôi cười mỉm tiếp tục bước đi.
"Tâm Thiện tôi muốn hỏi cái này! " tôi đập vào vai Tâm Thiện.
"Sao? có gì cô cứ hỏi!". Tâm Thiện chân vẫn cứ bước đều không dừng lại.
"Tại sao lúc đầu mọi người gạc tôi vậy, rõ là có thể giúp mà lại không chịu giúp ?" điều này làm tôi thắc mắc từ nãy đến giờ, không hỏi không được.
Tâm Thiện không nói gì, chỉ trầm mặc bước đi, một lúc lâu sau mới hé môi. "Sư phụ có lý do riêng khó nói, nếu đã là đệ tử rồi thì từ từ cô cũng sẽ biết thôi!"
Nói như vậy có nghĩa là Tâm Thiện cũng không muốn cho tôi biết sự thật, đã vậy thì tôi cũng không muốn hỏi nữa, anh ta nói trước sau gì tôi cũng biết mà... không gấp!
"Vậy trong chùa chỉ có ba người như vậy thôi sao?" câu này Tâm Thiện trả lời tôi ngay không chần chừ.
"Đúng vậy, cũng không trách được, chùa quá cũ kĩ chẳng có một ai đến viếng thăm cúng bái, bây giờ tiền hương quả còn không đủ lấy gì nuôi tăng, ni !" Tâm Thiện nói với giọng buồn rầu.
Nghe sao mà thương cảm, vậy bao lâu nay họ sống bằng cách gì chứ?...không đợi tôi nói ra, Tâm Thiện đã nói ra điều tôi thắc mắc trong lòng.
"Bao lâu nay chúng tôi tự mình trồng trọt để có cái ăn, mùa đông khó trồng trọt thì tôi sẽ đi đốn củi làm than đổi lấy tiền mua lương thực!". Nói rồi anh ta cười nhạt.
"Khó khăn vậy sao?" Tâm Thiện ngoáy đầu nhìn tôi mỉm cười gật đầu.
"Vậy vị hòa thượng áo lam trung niên kia tôi nên xưng hô làm sao đây?". tôi vẫn đi chầm chậm sau lưng Tâm Thiện.
"Chú ấy là Thích Giác, cô cứ gọi là thầy Giác là được rồi , thầy ấy đã quy y cửa phật, còn sư phụ được mọi người gọi là trụ trì Thích Nhân Tâm."
"Anh cũng gọi sư trụ trì là sư phụ vậy anh đã học pháp trừ tà chưa?" Tôi hí hửng chạy lên cho ngang bằng với Tâm Thiện
"không có ! Tôi gọi người như vậy vì người đã dậy tôi võ và chữ , chứ tôi không có học pháp trừ ta". thì ra là vậy.
"Tôi tên là Vương Tịnh Kỳ, anh đừng gọi là cô nữa, tôi nghe không lọt haha " ...
Sau đoạn đường dài tôi cũng đã ra tới đại lộ, Tâm Thiện chờ đến khi tôi bắt được xe rồi mới quay trở về...
Xem ra sẽ còn lâu lắm tôi mới trở lại đây, hi vọng mọi chuyện sẽ ổn cho đến ngày đo.
(.......)
Tôi vừa bước vào nhà đã bị bà mắng cho một trận.
"Đứa cháu gái hư hỏng này, cô rốt cuộc đã đi đâu cả ngày hôm qua thế hả? điện thoại thì không liên lạc được, cô hại thân già này lo lắng sắp chết đến nơi rồi.... "
Bà vừa mắng vừa lấy chiếc khăn len đang đan dở ném về phía tôi, tôi vội vàng chụp lấy rồi mang đến chỗ bà.
"Bà ơi cháu xin lỗi, hôm qua tại con đi gấp quá không kịp nói với bà, còn điện thoại cháu bị hết pin rồi nên bà mới không gọi được ấy mà". tôi lấy tay vuốt vuốt lưng của bà, như thể đang dỗ dành trẻ nhỏ ý hihi.
"Thôi cô đừng có lừa tôi, có phải cô tụ tập ăn chơi với bọn trẻ hư hỏng hay không?". bà không hề có dấu hiệu nguôi giận , phen này chết toi rồi!
"Cháu xin thề luôn !!! Vương Tịnh Kỳ con đây mà tụ tập ăn chơi sẽ bị thiến lôi đánh tan thây....huhu cháu thề rồi đấy bà đã tin chưa huhu!". khổ thật, giờ bà mà không tin chắc tôi phải đi bụi quá.
"Được lắm! Mạnh mồm nhỉ, lần này tôi tạm tin cô , lần sau tái phạm thì tôi cho cô đi bụi luôn để cô tha hồ lêu lổng. " bà nói xong đi thẳng xuống bếp, còn tôi thì đi về phòng tắm rửa thay đồ.
Tắm xong tôi lục ba lô lấy điện thoại ra sạc, lúc này tôi thấy hai lá bùa sư phụ đưa cho tôi, tôi lục lọi hết các ngăn tủ trong phòng, cuối cùng cũng tìm được.
Tôi cho hai lá bùa vào chiếc túi vải nhỏ tôi tự may năm ngoái , may xong lại chẳng biết làm gì nên tôi cất đi, ai ngờ nay lại có việc cần đến.
Tôi luồng thêm sợ dây lụa nhỏ rồi đeo lên cổ. "Coi như bùa luôn có trong người rồi nhé". tôi hí hửng nằm ì ra giường.
"Cái cô kìa ! còn không mau ra ăn cơm lại còn chờ cái thân già này đi mời sao?". Giọng bà vọng vào từ bền ngoài.....haizzz.bà giận dai thật ấy.
Sau khi ăn xong tôi quyết định tắt đèn và đi ngủ sớm... Lâu lâu làm em bé ngoan!
SỘT...SOẠT...
Tiếng gì ấy nhỉ?....Tôi im bặt một lúc, tiếng sột soạt lại vang lên!
Mô phật... không phải là nó lại đến nữa đấy chứ?
Tôi sợ hãi kéo chăn che kín mặt, nhưng mà... nó không như tôi tưởng tượng lúc bé... đâu phải cứ trùm kín chăn là an toàn đâu huhu....
Chiếc chăn bông của tôi đang bị một thứ gì đó kéo đi, tôi dùng sức dằn co, cố không để chăn bị lấy mất.
Nhưng tôi lại thua...nó giật một cái cả cơ thể tôi trống trơn, chăn bị ném vào góc phòng.
Hơ hớ! Chắc hồi xưa lúc còn sống chị chơi kéo co giỏi lắm chị quỷ nhỉ?...
Tôi ngồi dậy co rúm vào góc giường, tay ôm chặt chiếc gối xem nó như là lá chắn...
"Lúc trước ngươi gặp may, còn bây giờ để xem ai sẽ ra tay cứu ngươi đây haha..!!!!! Hinh Ninh vẫn dáng vẻ gớm ghiếc đó, cô ta nhảy phóc lên ngươi tôi muốn đưa tay bóp cổ tôi...
"Á aaaaa!!!". Hinh Ninh la thất thanh rồi văng mạnh vào tường.
Tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng mà thấy Hinh Ninh đang thất thủ tôi liền chạy nhanh ra của để thoát thân "Con khốn đứng lại...". Hinh Ninh nhảy đến đưa tay nắm lấy vai tôi kéo tôi ngã ngửa.
Nằm ngửa như vậy là quá lợi thế cho cô ta, không để mất cơ hội Hinh Ninh vội túm lấy cổ tôi ....nhưng một lần nữa.
Lần này cũng vậy, tôi cảm nhận được dường như Hinh Ninh bị thiêu đốt mỗi khi chạm vào cổ của tôi...
À ! đúng rồi... là do lá bùa, tôi chợt nhớ ra, tôi tháo lá bùa ra quấn thật chặt trong tay rồi dí sát vào quỷ hồn của Hinh Ninh, cô ta la ré đau đớn , những chỗ lá bùa chạm vào đều bị bốc khói như thể đang cháy vậy, tự thấy không thể làm gì được tôi nên cô ta nhảy phóc ra cửa sổ chuồn mất....
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !