• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đừng ! xin đừng đuổi theo con nữa ...hãy tha cho con !"

một bé gái đang tất tã chạy thật nhanh với bộ y phục cổ xưa đỏ chót trên người, vừa chạy nó vừa khóc nấc van xin.

Nhưng những lời van xin đó không thể nào thấm lọt vào tai của những thứ ' dơ bẩn ' đang đuổi theo cô bé.

mỗi lúc một gần hơn... Những bàn tay xương xẩu đang đưa ra lỉa chỉa tóm lấy người cô bé, cô bé ngã nhào trên nền đất đen xì lạnh ngắt.

" Đây là đâu ! ? có ai không làm ơn cứu con với, họ muốn bắt con đi..."

Bây giờ có lẽ đã không còn kịp nữa, bọn họ đã ở rất gần và vây quanh cô bé, những tiếng rên rỉ vang lên nghe thật thảm khóc và thê lương.

 

" Theo ta....." " Mau thế mạng..cho ta...."

" ta ...lạnh..quá.." " ta đói....quá..." " Xuống đây đi....."

Cô bé bây giờ chỉ con biết ôm lấy mặt khóc một cách bất lực để không phải nhìn thấy những thứ ' dơ bẩn ' đang hiện hữu ngay trước mặt mình.

- Mau cút !!!

Đó là một chất giọng trầm ấm vang lên đầy uy lực, bọn chúng vừa nghe thấy chất giọng ấy đã vội hoản hồn tháo chạy không còn một bóng nào trả lại sự bình yên cho cô bé tội nghiệp.

" Không sao rồi, ngoan.! "

Cô bé ngước mặt nhìn lên thì đã không còn thấy bọn họ nữa, mà thay vào đó là một người đàn ông có vóc dáng khôi ngô trên người mặc một bộ y phục màu đỏ với chiếc áo choàng đen bay bay trong gió, trên tay y còn cầm thêm chiếc roi da đang cuộn tròn thành vòng.

Đó là những gì cô bé thấy được, còn gương mặt y đã bị khuấn đi vì bóng tối, vừa thấy y cô bé như thấy được vầng thái dương sáng chói rọi nơi địa ngục âm u.

"Xin người hãy cứu con...!"

cô bé gào khóc cầu xin sự giúp đỡ.

" Đương nhiên rồi, mau nín đi nào.!"

y cuối xuống bế đưa trẻ lên vai , trên người y toát ra một mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ , làm cho tâm tư của cô bé trở nên tĩnh lặng hơn như được mùi trầm an ủi.

" Dạ , con nín rồi, con ngoan thì ngài sẽ bảo vệ con chứ ? "

đứa trẻ nín khóc và trả lời ngây ngô.

" Đúng ! ta sẽ luôn bảo vệ em..."

Vừa dứt câu cô bé bị một luồng gió to thôi bay đi ,cho dù đã cố hết sức cũng không níu được vai của người.

- Cứu con ...Áaaaaaa!!!!!!!

___________________

- Áaaaaaa!!!!!!

Tôi ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi tuông ra như tắm "Mẹ kiếp, lại là giấc mơ đó !" Tôi quay sang tìm chiếc điện thoại di động "À nó đây rồi, mới 3 giờ sáng thôi sao?" tôi ngã người ra phía sau vùi mình trong chiếc chăn bông ấm áp.

"Chán thật, sao cái giấc mờ lúc nhỏ của mình sao nó cứ lập lại mãi vậy ?". Vì dù sao cũng chỉ là giấc mộng mị đã nhiều lần mơ thấy nên vì vậy mà nỗi sợ cũng chỉ chốc lát mà tan đi , tôi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, mai tôi còn phải đi học mà...

Reng ~Reng ~Reng

"Alo..Tôi nghe đây" tôi trả lời điện thoại khi vẫn còn đang ngáingủ.

"Vương Tịnh Kỳ em bảo là anh qua đón em đi học, nhưng bây giờ là mấy giờ rồi, rốt cuộc là e có muốn đi học hay không?" Tiếng quát tháo của Cao Tuấn Lãng đã làm tôi tỉnh giấc say sưa.

"Ôi thôi xong rồi, em xuống liền đây , anh chờ em nhé ! " Chết thật, lần này chắc anh ấy sẽ giận tôi mất, Tuấn Lãng mà giận thì khó hòa lắm luôn. Còn chưa kể là trong tuần này tôi đã đi học trễ hai lần rồi , lần này sẽ bị thầy cho viết bản kiểm điểm là chắc chắn rồi.

( Sau giờ học )

" Tuấn Lãng...anh đừng giận em nữa có được không?" suốt từ nãy đến giờ Tuấn Lãng cứ mãi lo chạy xe mà không thèm nói với tôi một câu nào , rõ ràng là đang giận " Tuấn Lãng...lỡ lần này thôi, lần sau em sẽ không dậy trễ nữa đâu ! ".

Tuấn Lãng dừng con xe máy cũ lại rồi quay lại nhìn tôi "Em vẫn con dám hứa? em biết em hứa mấy lần rồi không, báo hại tôi cũng trễ học theo em. ?! " Tuấn Lãnh nhìn tôi hằn học khó chịu.

"Thì em biết lỗi rồi mà, còn nếu khó quá ... thì sau này em tự đi xe buýt đi học vậy!" Mạnh mồm vậy thôi , chứ tôi đang mong anh ấy sẽ thấy đau lòng khi tôi đi xe buýt mà không giận tôi nữa ,

"Được thôi, là em muốn đấy nhé, sau này em tự đi xe buýt đi" Tuấn Lãng quay lại tiếp tục rồ ga đưa tôi thẳng về tới nhà.

Cái gì đây chứ? Giám để tôi đi xe buýt đi học, thật là làm ngươi ta tức chết mà.

cuối cùng cũng đã đến nhà, "Tịnh Kỳ sao nhìn con yểu xìu vậy? " bà ngoại tôi đang ngồi ở trên bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ , tay mò mẫn đan khăn len nhưng mắt vẫn liếc nhìn tôi.

"Con không sao đâu bà " tôi trả lời qua loa rồi đi về phòng, dạo này tôi bị làm sao thế này, năm lần bảy lượt bị muộn học đã vậy còn nhiều lần cải vả với Tuấn Lãng, chẳng lẽ sau 2 năm yêu nhau mà tình cảm của bọn tôi lại phai nhạt nhanh vậy sao? .

Không đúng, tôi cảm thấy vẫn còn yêu anh ấy lắm, hay vấn đề là từ anh ấy....

"Tịnh Kỳ ra ăn cơm nào" ngày nào cũng vậy . sau khi mẹ tôi mất sớm mọi việc trong nhà đều do bà quán xuyến, còn về tài chính thì người cha vô tâm của tôi vẫn luôn chu cấp đầy đủ. Ông ta bỏ rơi tôi và mẹ tôi từ khi tôi vừa lọt lòng, đúng là đồ bất nhân.

Tôi cực kỳ câm ghét ông ta, nếu vì không muốn để bà phải khỗ về tài chính thì tôi đã không bao giờ liên lạc với ông ta rồi .

"Tịnh Kỳ! con còn chưa chịu thay quần áo mà đã vào bàn ăn rồi sao ? " Bà vừa xới cơm vừa cằn nhằn với tôi, " Con đã là một thiếu nữ rồi đấy, liệu mà chính chắn vào không họ hàng lại cười chê !" bà luôn như vậy, từ nhỏ bà đã chăm tôi rất kỹ lưỡng, dù không có mẹ nhưng tôi vẫn được tình thương của bà đông đầy.

" bà ơi...đừng la cháu nữa mà, ăn xong rồi cháu thay luôn một thể " tôi tiếp tục cắm cúi ăn không thấy mặt, tôi có cái hay, cho dù ăn nhiều bao nhiêu cũng không béo lên được, cho nên tôi ăn rất là nhiều hihi.

Sau khi ăn xong tôi trở về phòng lấy quần áo đi tắm.

Reng ~ Reng ~ Reng

Là chuông điện thoại sao? ai gọi thế nhỉ. tôi quấn vội chiếc khăn tắm bước ra tìm chiếc điện thoại và bắt máy.

"Alo ...tôi nghe " Đầu giây bên kia là giọng của Mạc Uyển Dư cô ấy là bạn thân của tôi từ cấp 1 đến cấp 3 còn bây giờ chúng tôi đã mỗi người một hướng đi riêng , cô ấy học trường y với mộng trở thành 1 nữ bác sĩ xinh đẹp còn tôi thì học quản trị kinh doanh, nhưng chúng tôi vẫn còn dính với nhau lắm, như keo với sơn ấy chứ.

" Tịnh Kỳ à có chuyện kinh thiên động địa rồi " cậu ấy hét toáng lên trong điện thoại xuýt nữa làm tôi rơi luôn cả ngáy ngủ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang