*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Trên bàn cơm, Lục Cốc không dám thở mạnh, sau khi đi vào cùng Kỷ Thu Nguyệt, y mới biết Vệ Lan Hương không ra ngoài ăn cơm, mà bát mì không ai động kia là của y.
Thẩm Huyền Thanh ăn nhanh, cúi đầu ăn hai ba miếng là xong, hắn buông chén về phòng trước.
Chờ đến khi trên bàn chỉ còn lại Lục Cốc và Thẩm Nhạn, y mới thoáng thở phào một hơi, không còn quá cứng ngắc khẩn trương nữa, nhưng vẫn là không dám động đến đồ ăn trên bàn, chỉ cúi đầu ăn mì uống canh, thế này đã tốt hơn những đồ y thường ăn rất nhiều rồi
Trong chén bỗng nhiên có thêm một miếng gan lợn, Lục Cốc sửng sốt một chút, quay đầu liền thấy Thẩm Nhạn giơ đũa còn chưa thu tay lại.
“Nhiều như vậy, ngươi ăn mấy miếng cũng không sao.” Đôi mắt hạnh của Thẩm Nhạn trong suốt, chỉ là vì không quen biết y mà có vài phần xa lạ cẩn thận.
Lục Cốc cũng vậy, vì quá nhát gan nên nhìn hơi ngây ngốc, không nói nên lời.
Cũng may Thẩm Nhạn không so đo những thứ này, nàng ăn no xong rồi đứng dậy thu dọn bát đũa của mình.
Lục Cốc vội vàng ăn sạch thịt và mì trong chén mình, y có chút lúng túng, trong lòng hơi hối hận, sao lại ăn chậm như vậy, nếu bị Thẩm Huyền Thanh biết sẽ bị đánh mất.
Y hoàn toàn quên rằng mình đến sau và những người khác đã ăn trước y, sợ mình không chịu khó làm việc chỉ biết ăn sẽ chọc giận người Thẩm gia.
“Để ta rửa.” Thanh âm của y hơi thấp, nhẹ nhàng lấy bát rỗng từ tay Thẩm Nhạn.
Lúc ở Lục gia, ăn cơm có thể không đến lượt y, nhưng rửa chén thì nhất định là y rửa, Lục Văn chắc chắn không động tay, càng đừng nói đến hán tử đệ đệ cùng cha khác mẹ Lục Vũ kia, hôm nay đổi nơi ở khác, y cũng không dám lười biếng.
Thức ăn đêm nay còn lại không ít, người Thẩm gia tức giận cũng không có nhiều khẩu vị, chỉ ăn cho no bụng.
Thẩm Nhạn không đoạt lại bát, hơn nữa nhìn sắc mặt y trắng bệch như vậy, thân thể lại gầy yếu, giống như nói chuyện lớn một chút cũng có thể dọa y vỡ gan, nên không dám nói nhiều.
Kỷ Thu Nguyệt đã sớm sắp xếp thỏa đáng lại mấy mâm cỗ còn dư, Lục Cốc bỏ thức ăn thừa vào trong lồng hấp, nhìn chậu rửa úp ngược, nhẹ giọng hỏi Thẩm Nhạn: “Là cái chậu này sao? “
Thấy Thẩm Nhạn gật đầu, y bỏ bát đũa vào, ngồi xổm xuống cầm xơ mướp* bắt đầu rửa bát.
Xơ mướp (丝瓜络):
Thẩm Nhạn dường như rất tò mò với y, cũng ngồi xổm xuống đối diện y.
Lục Cốc ít nói nhát gan, nhưng Thẩm Nhạn vẫn là một tiểu cô nương, không có ý xấu, vừa nãy còn gắp thịt ăn cho y, nên y đối với Thẩm Nhạc cũng không quá căng thẳng.
Mồm miệng y ngốc nghếch, lại sợ nói sai, cứ vùi đầu rửa chén để che dấu sự lúng túng của mình.
Mà Thẩm Nhạn nghiêng đầu nhìn tân phu lang trước mắt, nàng nghĩ Lục Cốc không đẹp bằng Lục Văn, nhưng mặt mày cũng không quá kém, chỉ là quá gầy, không được mấy lạng thịt, người gầy như vậy làm sao mà đẹp cho nổi.
Nhưng nàng nghĩ đến chuyện Lục Văn hủy hôn, Đỗ Hà Hoa còn mắng bọn họ, liền cảm thấy Lục Văn cũng không tốt lắm, sau này nếu để cho nàng gặp Lục Văn, tuyệt đối không cho hắn sắc mặt tốt, trên đời sao lại có loại người như vậy.
Lúc này Kỷ Thu Nguyệt tiến vào, nàng chưa ăn mấy miếng đã no, về phòng nghỉ ngơi một lát, nghe thấy ngoài nhà chính không có động tĩnh, nghĩ chắc là đều ăn xong rồi, giờ mới đi ra thu dọn.
Thấy Lục Cốc còn đang bị thương rửa chén, nàng thầm nghĩ muốn nói Thẩm Nhạn chút, nhưng lại cảm thấy hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi, chắc Thẩm Nhạn cũng bị kinh hãi, liền thu lời.
Huống hồ nàng cũng nhìn ra Lục Cốc ngượng ngùng, nếu không làm chút việc chỉ sợ ngay cả tay chân liền không biết nên đặt ở đâu, rửa chén cũng không phải là công việc tốn sức gì.
Nàng lấy một chậu gỗ khác bên cạnh ra, múc nước sạch bỏ chén Lục Cốc đã rửa sạch vào tráng qua.
Có người hỗ trợ, Lục Cốc nhanh chóng rửa xong, vừa định bưng nước bẩn ra ngoài hắt đi, đã bị Kỷ Thu Nguyệt đoạt trước, trên tay không còn việc gì, y đứng trong nhà bếp ngẩn người.
Kỷ Thu Nguyệt cất chậu xong, nói với y: “Hôm nay đều mệt mỏi rồi, múc chút nước rửa ráy rồi đi ngủ đi. “
Lục Cốc lúng túng gật đầu. Thẩm Nhạn đóng cửa viện lại, cùng Kỷ Thu Nguyệt ở trong viện rửa mặt. Nàng lau mặt, quay đầu thấy bộ dáng đáng thương của Lục Cốc, chỉ vào chậu của mình nói: “Hay là ngươi dùng của ta đi? “
Nói xong nàng mới nhớ ra, trong phòng nhị ca có chậu gỗ mới cho tân nhân, nhưng lại nghĩ lại, đó vốn nên để Lục Văn dùng.
Tuy rằng nhị ca nói mua Lục Cốc, nhưng nàng quả thật không biết Lục Cốc trong nhà mình rốt cuộc là với thân phận gì.
“Thôi, ngươi dùng cái này đi.” Thẩm Nhạn không hiểu mấy chuyện này, mặt tròn nho nhỏ lộ ra mấy phần sầu muộn.
Lo chuyện hôn sự, cả nhà Thẩm gia bận rồn từ sáng sớm, đến buổi chiều lại tới thôn An gia cãi nhau, đánh nhau với người khác, nói là mệt cả thân lẫn tâm cũng không sai, Kỷ Thu Nguyệt cùng Thẩm Nhạn nhanh chóng rửa sạch xong liền trở về phòng.
Trong viện chỉ còn lại một mình Lục Cốc.
Trời đã tối, Thẩm gia không thắp đèn, nhưng có trăng sao trên trời nhẹ nhàng chiếu sáng mảnh sân vắng vẻ.
Ăn xong một bát mì nóng, còn có trứng gà đánh tan, khiến Lục Cốc thường xuyên ăn không đủ no cảm thấy có vài phần ấm áp.
Y rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, xung quanh thật sự quá yên tĩnh, khiến y cảm thấy cô đơn tịch mịch, như thể cả thế giới chỉ còn lại mình y.
Hắn ngây ngẩn, nhìn trăng sáng hồi lâu, cuối cùng nghĩ thầm, chờ mười lăm trăng tròn đi thăm mộ một chuyến, nếu không y chết rồi, sẽ không có ai tảo mộ cho nương.
***
Mặt trời lên, trời đã sáng, trong phòng chứa củi Thẩm gia, Thẩm Nhạn ngồi xổm trước đống cỏ khô, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt người nằm trong đống cỏ.
Trên đầu Lục Cốc quấn vòng nhỏ vải lanh nhuốm máu vẫn không tỉnh, Thẩm Ngạn hơi kinh hãi, theo bản năng đưa tay thăm dò chóp mũi một lát, thấy có hơi thở nhẹ phả ra nàng mới yên tâm.
Những người khác của Thẩm gia đều đã dậy, Trầm Huyền Thanh đang rửa mặt, đã bị Vệ Lan Hương gọi vào phòng.
“Nương.” Hắn cầm khăn vải lau tay nói.
Vệ Lan Hương dựa người vào gối vuông, nhìn thấy đứa con trai thứ liền khẽ thở dài một tiếng, sau đó mới hỏi: “Con định làm gì y? “
“Y” là ai không cần nói cũng biết.
Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, hiển nhiên cũng chưa nghĩ ra, sau khi suy tư một phen mới mở miệng: “Nương, đành là y thôi. “
Mặc dù là câu trả lời trong dự kiến, nhưng Vệ Lan Hương vẫn căm hận đến hạ chân xuống, hối hận không nói nên lời, mím môi đầy mặt không cam lòng cùng khó chịu.
Thẩm Huyền Thanh biết trong lòng lão nương nhà mình vốn muốn cưới một phu lang tốt cho hắn, giờ lại thành Lục Cốc. Nhưng qua lần này, hắn đối với thành thân không còn chút mong đợi nào, thấp giọng khuyên nhủ: “Còn thiếu nợ nhà cữu cữu mười lượng bạc, nói tháng năm năm sau trả, chuyện này để sau tính, còn nửa năm nữa là đến tết rồi, đều phải cần tiền, nếu lại vay thêm, cũng không biết phải tốn bao nhiêu bạc, trả nợ đến khi nào mới xong. “
“Haizzz.” Vệ Lan Hương thở dài, bà sao có thể không hiểu đạo lý này, chỉ là không cam lòng mà thôi.
Vì lần thành thân này của Thẩm Huyền Thanh, hai mươi lượng sính lễ miễn cưỡng có thể gom góp được, nhưng thành thân không chỉ cần sính lễ, còn có các loại chi tiêu khác, tính tính, tiền trong tay cũng không đủ, bà chỉ có thể mượn huynh trưởng bên nhà mẹ mười lượng bạc.
Kỳ thật nếu Thẩm Huyền Thanh không muốn Lục Cốc, chờ sau khi trả hết nợ, trong tay có tiền không phải là không thể cưới người khác, nhưng hán tử nông thôn bọn họ, lớn tuổi không cưới được tức phụ, sẽ bị nhạo báng, hơn nữa càng lớn tuổi còn càng khó tìm.
Vệ Lan Hương vừa nhìn sắc mặt con trai thứ hai, liền biết hắn đã quyết. Thôi cũng được, lấy Lục Cốc không tính là quá xấu, tiền không còn, ít nhất có được người.
Bà xoa thái dương và nói, “Được, ta biết rồi, con đi làm đi. “
Cứ như vậy, trong lúc Lục Cốc đang ngủ liền trở thành phu lang của Thẩm Huyền Thanh, cũng không phải giống những gì y nghĩ đêm qua, mình là nô bộc được mua về làm trâu làm ngựa cho Thẩm gia.
Mà Thẩm Huyền Thanh không có nói ra, chính là nếu đổi thành người khác, hắn không chắc sẽ muốn, sở dĩ hắn nhận Lục Cốc, đơn giản là bởi vì hôm qua Lục Cốc nói vài câu có lương tâm kia, khiến hắn hiểu được, y khác bọn người Lục gia.
Cũng chính là vì y mặt đầy máu nói ra hai câu kia, mới khiến những người khác trong Thẩm gia không có quá nhiều mâu thuẫn với Lục Cốc, huống hồ bọn họ không phải là người vô tâm vô phế, cho người bị thương một miếng cơm ăn cũng là nguyện ý.
***
Trong phòng chứa củi.
Lục Cốc nặng nề mê man vì mặt bị chọc mà tỉnh lại, sau khi y nhìn rõ mặt Thẩm Nhạn, lại phát hiện trời bên ngoài đã sáng, sợ tới mức khuôn mặt vốn không có bao nhiêu huyết sắc biến đổi vài lần, liền muốn đứng lên đi ra ngoài đun nước làm việc.
Ai ngờ y dậy quá gấp, còn chưa đứng vững trước mắt đã tối sầm, nếu không phải Thẩm Nhạn nhanh tay đỡ lấy y, sợ là đã ngã xuống rồi.
“Ngươi đang gấp cái gì vậy? Đâu có quỷ đuổi theo đâu. “Thẩm Nhạn khó hiểu, đỡ y ngồi xuống, còn thuận tay lấy phủi mấy cọng cỏ khô trên tóc y đi.
Chờ sau khi trận hoa mắt chóng mắt kia qua đi, Lục Cốc mới không choáng váng nữa, y đỡ đống củi bên cạnh đứng lên, trong lòng ảo não sao mình có thể ngủ đến giờ mới tỉnh.
Thẩm Nhạn đi theo y ra khỏi phòng chứa củi, vừa đi vừa nói: “Thuốc của ngươi sắc xong rồi, ăn cơm xong là có thể uống. “
Trong viện tràn ngập một mùi thuốc không tính là dễ ngửi, chuyện người khác sắc thuốc cho y khiến Lục Cốc thấy vô cùng mới lạ, lúc ở nhà, một khi bị bệnh hoặc là chịu đựng, hoặc là tự mình đến hậu viện sắc thuốc, nếu mùi thuốc quá nồng nặc còn có thể bị kế mẫu mắng.
Thẩm Huyền Thanh đi từ trong phòng ra, thấy khuôn mặt không có huyết sắc kia, dừng chân lại.
Tối hôm qua hắn nghe được động tĩnh rất nhỏ của Lục Cốc mở cửa phòng chứa củi, khi đó tâm phiền ý loạn, quay người cảm thấy chỉ cần người không chạy, liền không đi quản, huống hồ một song nhi bị hắn gọi vào phòng cũng không ra thể thống gì.
Còn đối với chuyện Lục Cốc giờ này mới dậy, hắn hiểu rõ, hôm qua y bị đánh vỡ đầu chảy máu, thân thể lại gầy yếu, một khi ngủ liền ngủ say, người bình thường bị cảm lạnh đều sẽ ham ngủ dậy trễ, chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Sau khi thấy Thẩm Huyền Thanh, Lục Cốc rõ ràng lộ ra vài phần khiếp sợ, ngay cả chân vốn muốn đi phòng bếp làm việc cũng dừng lại.
Lúc này Vệ Lan Hương ở trong phòng hô: “Thẩm Nhạn, đi thả gà ra, không còn sớm nữa đâu. “
“Con đã biết, nương, giờ con đi.” Thẩm Nhạn đáp, nàng ném cỏ khô đang chơi đùa trong tay, lấy giỏ trúc treo dưới mái hiên nhà bếp đi về phía hậu viện, đến gần còn nhìn Thẩm Huyền Thanh một chút, trong lòng lại sau này Lục Cốc ở nhà bọn họ rốt cuộc là vì cái gì.
Thẩm Nhạn coi như có chút quen thuộc rời đi, làm cho Lục Cốc càng thêm bất an, nỗi sợ hãi đối với Thẩm Huyền Thanh cơ hồ đều viết lên mặt.
May mà Kỷ Thu Nguyệt đứng bên cửa sổ bếp nhìn ra ngoài, nói với Lục Cốc: “Ngươi rửa mặt đi, cơm xong rồi, bưng ra ngoài thôi. “
Thẩm Huyền Thanh ý thức được sự e sợ của y, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đi vào nhà chính, nếu không đầu Lục Cốc khéo lại chúi hẳn xuống đất.