Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Lục Văn ngồi bên cửa sổ nhíu mày ưu tư. Người Thẩm gia hại hắn mất mặt trên phố, hắn căm hận không thôi, muốn tìm cách chèn ép bọn họ, ít nhất là khiến Thẩm Huyền Thanh không bán được con mồi trên trấn, cho dù không thể chèn ép được lâu, cũng phải làm cho bọn họ rước lấy ít nhiều phiền phức.
Nhưng mấy hôm nay Lý Minh Sơn không tới, nha hoàn về Lý gia quay lại nói không thấy đại thiếu gia, nghe người hầu nói là hắn (LMS) cùng đồng môn đi thi thơ.
Lục Văn không có nghi ngờ gì với chuyện này, dù sao hắn (LV) cũng đâu biết gì.
Lục Văn đang nghĩ xem có nên để nha hoàn về Lý gia thêm một chuyến nữa hay không thì thấy tiền viện có động tĩnh. Lục Văn vào đây bằng cửa mật, chỉ có Lý Minh Sơn mới đi cửa chính. Viện này do hắn mua, ngày thường khóa cửa chính, không để người khác phát hiện Lục Văn ở bên trong. Mỗi lần muốn tới tìm Lục Văn, Lý Minh Sơn sẽ có lúc đi cửa mật, sư huynh đồng môn của Lục Văn là bạn của Lý Minh Sơn, lấy danh nghĩa hội họp bạn bè, thuận ra thuận vào.
Nhưng có những lúc hắn muốn ở lại với Lục Văn thêm một lát, cảm thấy để người khác biết sẽ nắm được điểm yếu của mình nên Lý Minh Sơn sẽ đi từ cửa chính vào, người bạn kia sẽ không biết.
Lục Văn nghênh đón từ trong phòng, thấy Lý lang anh tuấn bèn lộ ra ý cười ngượng ngùng, nói: “Chàng tới rồi.”
Lý Minh Sơn uống rượu, trên người còn có mùi son phấn, nhưng lúc này hắn đang say rượu, thấy Lục Văn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, nuốt nước miếng đi tới, không hề để tâm tới mùi phấn son còn vương lại trên người.
“Chàng uống rượu sao?” Lục Văn thấy hai má hắn phiếm hồng, vẫn không nghi ngờ gì, nam nhân uống rượu đâu phải chuyện to tát gì nên chỉ ân cần hỏi.
Chỉ là vừa hỏi xong, còn chưa nghe Lý Minh Sơn nói chuyện, mới tới gần thôi Lục Văn đã ngửi thấy mùi son phấn trên người hắn, sắc mặt liền trở nên nghi hoặc.
Nhưng Lý Minh Sơn không hề nhận thấy sự khác thường, còn lải nhải hai câu thơ tình, khen Lục Văn xinh đẹp. Nếu là trước kia, Lục Văn thích kiểu này nhất, kiểu gì cũng phải thẹn thùng đưa đẩy một phen.
Lục Văn vốn định bảo đi pha cho hắn (LMS) một chén trà giải rượu, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được. Hắn càng ngửi mùi son phấn kia càng thấy khó chịu, cuối cùng không nhịn được mà đỏ hốc mắt hỏi: “Sao trên người chàng lại có mùi son phấn? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chàng có người khác rồi?”
Vành mắt hắn đỏ lên như sắp khóc, đáng thương vô cùng, khiến Lý Minh Sơn vội vàng muốn lau nước mắt cho hắn, nhưng lại vẫn muốn giấu đi mùi hương trên người, gấp đến nỗi không biết nói gì mới được.
Lục Văn rơi nước mắt, lại hỏi: “Hay là chàng đi uống hoa tửu?”
Lý Minh Sơn bỗng thầm giật mình, một miệng toàn lời nói dối, nói: “Sao em lại nói như vậy chứ? Em không hiểu lòng ta sao? Ta sẽ không gạt em. Hôm nay bọn họ cao hứng, một hai phải kéo ta tới thanh lâu uống rượu, ta không thể từ chối nên chỉ có thể đi theo.”
Lục Văn nghe vậy sửng sốt, nước mắt như mưa. Lý Minh Sơn vội nói tiếp: “Bọn họ rót rượu cho ta, còn gọi cả kỹ nữ tới hầu hạ. Ta không từ chối được, uống mấy chén, nhưng em đừng tức giận. Bọn họ ôm kỹ nữ ngủ, ta không muốn làm vậy nên đã vội chạy ra, lại nhớ ra mấy ngày rồi chưa tới thăm em nên mới tới đây.”
“Thật sao?” Lục Văn nghe đến đây mới thoáng yên tâm, giờ đang ban ngày mà Lý Minh Sơn đã tới tìm hắn nên trong lòng hắn đã tin hơn nửa.
“Thật chứ, nếu ta nói sai sẽ bị sét đánh không…” Lý Minh Sơn còn chưa nói hết, đã bị Lục Văn che miệng lại.
“Đừng nói những lời này, em tin chàng là được, nếu không chính là chàng làm em đau lòng.” Lục Văn nín khóc, một bộ toàn tâm toàn ý yêu thương Lý Minh Sơn.
Bị mỹ nhân che miệng, bàn tay mềm mại không xương còn vương mùi thơm, Lý Minh Sơn bỗng nổi lên dâm niệm. Hắn và Lục Văn đã bên nhau lâu vậy rồi, dưỡng như dưỡng bảo vật. Bặc Tử Thành kia đúng là mắt mù, lại dám lấy kỹ nữ vạn người cưỡi đổi với Lục Văn, hắn còn chưa từng chạm qua, há có thể tiện để người khác chiếm tiện nghi.
Lý Minh Sơn càng nghĩ càng thấy tức giận trong lòng, nhưng Bặc Tử Thành không có ở đây, không thể mắng chửi người, hiện giờ mỹ nhân đang ở trước mặt, không nên phân tâm.
Dục hỏa bị gợi ra trong thanh lâu lại dâng trào, ngoài mặt Lý Minh Sơn còn giả bộ thanh cao, nói: “Em không biết đấy thôi, trong hoa tửu kia có vài thứ khiến người ta uống vào sẽ cảm thấy khó chịu trong người. Ta vô cùng khó chịu, bọn họ nhét cho ta một kỹ nữ để giải tỏa, nhưng ta không muốn, đẩy người trốn ra, cứ đi trên đường nhưng không biết tại sao lại tới đây tìm em.”
“Lục Văn tốt của ta, em hiểu cho ta đi.” Lý Minh Sơn không ngừng cầu xin, thậm chí còn lập lời thề, nói tuyệt đối không phụ hắn. Hắn (LMS) sẽ đến Lục gia cầu hôn, để Lục Văn làm thiếu phu lang Lý gia.
Nghe Lý Minh Sơn thề trung trinh với mình, uống rượu bị hạ dược còn cố gắng chịu đựng tới đây tìm hắn (LV), trong lòng Lục Văn vừa vui vừa xấu hổ. Lại nghe Lý Minh Sơn nói hắn (LV) có thể được làm Lý gia thiếu phu lang, hắn cảm thấy đời này đều đã viên mãn. Tuy hắn xuất thân nghèo khổ, nhưng nuôi chí đọc sách khổ học, cuối cùng kiếm được tri kỉ tốt để làm chỗ dựa như Lý lang.
Sau khi hứa hẹn lập lời thề đủ kiểu, Lý Minh Sơn dỗ dành Lục Văn xấu hổ đỏ mặt vào phòng.
***
Lục Văn luôn một lòng mong ngóng thân phận Lý gia thiếu phu lang này, cảm thấy trước khi thành thân để Lý Minh Sơn đi gây phiền toái cho Thẩm gia thì không ổn.
Lý Minh Sơn làm việc còn phải dựa vào tiền và quyền của Lý gia, nếu bị lão phụ nhân và lão gia Lý gia biết được, dù tranh chấp trên đường không phải lỗi của hắn, nhưng còn khúc mắc giữa hắn và Thẩm gia thì sao có thể giấu. Chuyện hắn và Thẩm Huyền Thanh từng đính hôn tuyệt đối không thể để người Lý gia biết được, nếu không sẽ gây bất lợi cho hôn sự của hắn.
Vậy nên hắn tạm thời từ bỏ ý định gây rối. Lúc ve vuốt trò chuyện sau cuộc mây mưa tình ái hắn cũng không nhắc đến chuyện Thẩm gia, chỉ dựa vào người Lý Minh Sơn cố ý vô tình nhắc tới chuyện mau chóng thành thân.
Lý Minh Sơn vô cùng hiếm lạ bộ dáng mềm mại của hắn, tất nhiên là một miệng đáp ứng. Bấy giờ, Lục Văn mới càng cao hứng, thầm nghĩ sau khi thành thân, hắn trở thành thiếu phu lang Lý gia, nếu thật sự đụng phải Thẩm Huyền Thanh trong trấn Phong Cốc, đến lúc đó cho hắn (THT) nếm thử một chút trừng phạt nho nhỏ cũng chưa muộn.
***
Người và việc trên trấn ra sao, Lục Cốc không hề biết gì. Mấy hôm nay cả nhà phải bận bịu việc xát lúa lấy gạo, phải loại bỏ thóc lép, sàng qua, cuối cùng là lọc gạo và trấu mới có được mẻ gạo mới, vả lại công việc bận rộn, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Gần đây thời tiết đẹp, mặt trời lớn, lúa phơi khô không sợ mọc mầm, mọi người dù vừa nóng vừa mệt, nhưng cầm trên tay nắm gạo mới trắng, trong lòng ai cũng phấn khởi.
Công việc đồng áng đâu phải không mệt mỏi. Trước cửa viện Thẩm gia, Lục Cốc dùng xẻng tách thóc lép, bụi bặm nhiều khiến mặt y nhem nhuốc theo. Trời nắng nóng y phải dừng lại nghỉ tay một chút, nâng cánh tay lên dùng ống tay áo lau mồ hôi, đang định làm tiếp thì Thẩm Huyền Thanh đã lên tiếng.
“Em cùng nương và Thẩm Nhạn đều nghỉ ngơi ffi, còn lại không nhiều lắm, để ta và Đại Thanh ca làm nốt là được rồi. Mấy nay trời tốt, không cần quá gấp gáp.”
Thẩm Huyền Thanh nói xong, lấy cái xẻng khỏi tay Lục Cốc để y không cách nào làm việc nữa, chỉ đành nghe lời hắn về viện nghỉ ngơi.
“Nương, mọi người có đói không? Ăn tạm cái bánh bao lót dạ đã nhé.” Kỷ Thu Nguyệt đang nấu cơm, thấy hai người đi vào bèn hỏi.
Mệt mỏi cả buổi sáng, Vệ Lan Hương đáp: “Cũng được, chúng ta rửa mặt rồi ăn chút đi.”
Lục Cốc múc nước rửa mặt cho ba người bọn họ, chà xát hạt tắm hoang trong tay, nhắm chặt mắt dùng bọt trên tay rửa mặt, chẳng mấy chốc mặt đã hết bụi bặm.
Kỷ Thu Nguyệt mang cho bọn họ banh bao đã nguội nhưng vẫn còn mềm, thêm một đĩa dưa chua, còn cắt mấy quả trứng vịt muối cho bọn họ ăn.
Lòng đỏ trứng vịt dùng đũa chọc một cái là tràn ra nước đỏ cam óng ánh, không quá mặn, ăn với bánh bao cùng dưa chua là vừa. Nếu không có trứng gà có thể ăn trứng vịt để bồi bổ cho mấy hôm nay tiêu hao thể lực nhiều.
Lục Cốc ăn hết nửa quả trứng vịt muối, chỉ còn nửa cái vỏ rỗng, không chút dư thừa. Y nghĩ thầm trứng muối rất ngon, chờ sang năm vịt y nuôi đẻ trứng rồi,y cũng ướp trứng vịt muối cho Thẩm Huyền Thanh ăn.