Lục Cốc im lặng ngồi cạnh nghe, y nhút nhát rụt rè cũng tự biết bản thân vụng về, chuyện lớn như mua đất y sẽ không xen vào, sau khi bàn bạc xong chỉ cười nhẹ với Thẩm Huyền Thanh một cái, tỏ vẻ không có ý kiến gì khác.
"Ngày mai được rảnh rỗi cứ đi dạo quanh thôn trước đã, xem có chỗ nào thích hợp không." Thẩm Nghiêu Thanh uống nước xong nói.
"Được, đương nhiên phải vậy rồi." Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói.
Lúc bấy giờ mặt trời lặn, sắc trời dần tối, không chờ Lục Cốc đi làm Vệ Lan Hương đã gọi Thẩm Nhạn vào bếp đun nước, không nói những người khác nhưng ban đêm để Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh được ngâm chân thoải mái là chuyện nên làm.
Sáng hôm sau.
Sau khi an tâm ngủ no một đêm, Lục Cốc mở mắt, mới tỉnh nên ý thức không được rõ ràng lắm, nghe thấy tiếng Thẩm Nhạn nói chuyện bên ngoài y mới nhận ra là mình đang ở nhà.
Thẩm Huyền Thanh ngủ ở ngoài giường cũng tỉnh, xoay người ôm y vào lòng, giọng trầm khàn nói: "Ngủ thêm một chút đi, cơm nước có nương lo rồi."
Lục Cốc bị người ôm không thể rời giường, chỉ đành nhỏ giọng dạ một tiếng, trong chăn ấm áp, y do dự nâng tay nhưng rồi vẫn gác ở bên hông Thẩm Huyền Thanh.
Lần đáp lại nhẹ nhàng cẩn thận này khiến hán tử còn đang muốn ngủ lập tức mở mắt, không tự chủ được mà nở một nụ cười xán lạn, thấp giọng cười nói: "Em cũng ôm ta sao?"
Lỗ tai Lục Cốc nóng bỏng, ánh mắt bối rối không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của hán tử. Y có ý muốn thu tay lại nhưng Thẩm Huyền Thanh ôm y càng chặt hơn, niềm vui từ tận đáy lòng khiến y muốn làm theo con tim mình, không đáp lời nhưng lại học theo cách Thẩm Huyền Thanh ôm y mà vòng cánh tay nhỏ bé lên lưng đối phương, tay cũng đặt nhẹ trên vòng eo rắn chắc của hắn.
Vì hai người cách nhau rất gần, y cảm thấy cả mặt và tai đều nóng bừng, nếu để người ngoài biết được thì y biết sống sao đây, nào có phu lang nhà ai lại chủ động dính lấy hán tử cơ chứ.
Mà lúc này tiếng cười trầm thấp của Thẩm Huyền Thanh như lại càng thêm đắc ý kiêu ngạo, cứ như thể bắt được điểm yếu nào của y, làm cho y ngượng ngùng vô cùng, dứt khoát vùi mặt vào trong lồng ngực rộng lớn kia, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Vừa cười vừa ôm người, Thẩm Huyền Thanh còn nhân cơ hội chiếm được không ít tiện nghi, sao khi náo loạn xong hai người mới rời giường.
Sau khi ăn điểm tâm xong, việc đầu tiên Lục Cốc làm là vào phòng chứa củi xem thỏ, quả thật bọn nó đã ổn định hơn, tinh thần nhìn qua không tệ, đêm qua thỏ ăn không ít cỏ nhưng đường núi vừa xa xôi vừa xóc nảy, hơn một nửa số thỏ đều đang còn ủ rũ.
Thẩm Huyền Thanh theo sau y tiến vào, nói: "Để lại hai con gà rừng và bốn con thỏ cho nhà mình ăn."
"Ừm." Lục Cốc gật gật đầu, thỏ rừng trong lồng không dễ phân biệt đực cái, y chỉ vào mấy con có tinh thần kia, nói: "Bọn nó có thể để làm thỏ giống được không ạ?"
Thẩm Huyền Thanh đi tới nhìn, nói: "Có thể."
Trên đống củi có một cái sọt tre rỗng, Lục Cốc thuận tay cầm lấy, Thẩm Huyền Thanh mở lồng tre bắt mấy con thỏ không quá hoảng sợ ra, hắn chọn lấy bốn con thỏ đực và năm con thỏ cái.
"Hậu viện đã có sáu con đực năm con cái rồi, dùng thêm mấy con này góp thành mười đôi thỏ giống, không cần phí công tách ra giao phối nữa." Thẩm Huyền Thanh nhấc cái sọt nặng trịch lên, vừa đi về phía hậu viện vừa nói.
Lục Cốc vừa nghe, nói: "Mười đôi thỏ, mỗi đôi đẻ bốn con là được bốn mươi con rồi."
Y và Thẩm Huyền Thanh ở trên núi một tháng, không tính mấy con bọn họ ăn thì mới kéo xuống núi được hai mươi sáu con thỏ, càng đừng nói tới một ổ thỏ có thể đẻ tới năm, sáu con.
"Đúng thế.", ý cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh không giảm, nói: "Hai tháng nay cứ nuôi chỗ này thôi đã, hậu viện chỉ có mười sáu ổ thỏ, có bốn đôi phải nuôi bằng lồng, bắt nhiều quá trong nhà không có chỗ cho bọn nó ở, đợi đến khi chọn được địa điểm rồi thì lại nuôi thêm mười đôi nữa, tổng cộng hai mươi đôi, vậy thì sẽ có thêm càng nhiều thỏ con."
Hai người càng nói càng vui vẻ, Thẩm Nghiêu Thanh dọn phân gà vịt trong hậu viện cũng nghe thấy, cười đùa: "Người ta nói làm ruộng nhiều, gia nghiệp nhiều thì là nhà giàu, vậy nhà chúng ta sau này sẽ là nhà giàu nuôi thỏ."
Anh buông xẻng trong tay xuống, ghép đôi những con thỏ giống này với Thẩm Huyền Thanh.
Thỏ rất dễ thụ thai, năm con thỏ cái đầu tiên đã mang thai, vài con đã lộ bụng lớn, gần đây trong nhà đều chơi cỏ tươi để ăn mỗi ngày, chăm sóc bọn nó rất tốt.
Thỏ nuôi trong lồng tre đúng là không có tinh thần bằng thỏ chạy tới chạy lui trong rừng nhưng bọn này biết đào đất, chưa được thuần hóa vẫn còn ngang ngược không nhận người, nếu để xổng mất vậy chẳng phải là uổng công sao, vậy nên chỉ có thể nhốt lại mà thôi.
"Muốn đi trấn sao?" Thẩm Nghiêu Thanh đóng kỹ ổ thỏ lại rồi hỏi.
Thẩm Huyền Thanh đang cúi người nhìn thỏ cái mang thai, buông tay chống lên đùi, đứng thẳng dậy nói: "Phải, còn mấy dã vật kia mang đi bán nữa."
Hắn quả thực cao lớn, sau khi đứng thẳng lên, cái bóng vừa vặn bao lấy Lục Cốc đứng cạnh.
Thẩm Nghiêu Thanh lại hỏi: "Con dê kia để nuôi hay thế nào?"
"Cứ nuôi trước đã, để đệ xem có bắt được dê cái không." Thẩm Huyền Thanh nhận lấy sọt tre trong tay Lục Cốc.
"Được, vậy hai đứa đi trước đi, đến chiều thì đi xem đất." Thẩm Nghiêu Thanh nói xong cầm xẻng tiếp tục làm việc.
Con dê guốc đen trói ở trong góc đã có chút cam chịu số phận, nó đã bị trói ở trên núi hơn nửa tháng, giờ đã hơi quen việc có người cho nó ăn cỏ, cúi đầu vừa ăn vừa ị.
Hôm nay con mồi cần bán không nhiều lắm, bảy con gà rừng và mười một con thỏ rừng, nếu cõng bằng sọt tre sẽ rất nặng nên Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy, đường lên trấn bằng phẳng, dù là đẩy xe hay kéo xe đều không quá phí sức, cũng để bả vai được nghỉ ngơi một chút.
Hắn thu xếp trong sân còn Lục Cốc kiểm kê trứng gà trứng vịt của y trong bếp. Y có tám con gà mái nhỏ, những quả trứng nó đẻ trước khi hai người lên núi đều mang lên cùng, không nhiều không ít vừa vặn một tháng trôi qua, thiếu hai quả nữa là được một trăm tám mươi quả.
Nuôi con non vào mùa thu là như vậy, lúc lớn là vào mùa đông, không có nhiều sâu và giun đất để ăn nên bộ dáng nhỏ hơn chút, không đẻ được nhiều trứng bằng gà mái lớn của Vệ Lang Hương, nếu tám con này mà được nuôi tốt thì một tháng có khi còn đẻ được hai trăm quả trứng.
Nhưng mà tích góp được nhiều trứng gà như vậy, đối với Lục Cốc mà nói đã là nhiều chưa từng thấy, tận một trăm bảy mươi tám quả.
Đúng vào thời điểm đẻ trứng, bảy con vịt cái cũng đẻ được không ít, một trăm năm mươi ba quả.
Thẩm Huyền Thanh nhanh chóng dọn xong xe đẩy, đi tới nghe thấy y nhỏ giọng đếm, cười cười đứng cạnh không quấy rầy.
"Em muốn xử lý chỗ trứng này thế nào?" Sau khi đếm xong hắn hỏi Lục Cốc, không can thiệp nhiều.
"Ừm." Lục Cốc nghĩ một chút, nói: "Mỗi loại đều mang một trăm quả đi bán, còn lại bảy mươi tám quả trứng gà, đợt này mình lên núi thì có thể mang nhiều thêm một ít, mang không hết thì để lại cho a tẩu ăn, còn năm mươi ba quả trứng vịt thì để nương ướp muối giúp nhé."
"Như vậy rất tốt, có thể bán thành tiền còn có thể ăn để bồi bổ thân thể." Thẩm Huyền Thanh không keo kiệt lời khen chút nào, vừa nói vừa đi ra ngoài lấy sọt tre vào, đây là sọt Vệ Lan Hương dùng để bán trứng, bên trong có lót rơm rạ rất dày.
Trứng dễ vỡ, lúc cho vào sọt phải cẩn thận, một lớp không hết thì phủ rơm rạ lên trên rôi thêm một lớp nữa.
Vệ Lan Hương nghe thấy động tĩnh thì đi tới giúp đỡ, đã lâu không gặp con trai thứ hai và phu lang của nó, bà nói không khỏi nhiều, nghe có hơi hướng lải nhải, lúc thì nói may mắn năm ngoái bà có mắt nuôi nhiều gà vịt, mỗi loại hơn mười con, mỗi ngày chỉ riêng trứng gà đã có mười quả, nếu là trước kia đúng là không dám nghĩ tới, lúc lại nói gà nhà đều đẻ trứng nhưng đáng tiếc giá bán lại thấp.
"Lúc ta bằng tuổi Thẩm Nhạn bây giờ, trong nhà nuôi năm con gà mái là ghê gớm lắm rồi, quanh năm suốt tháng không ăn được mấy quả trứng gà, chỉ có nhà giàu mới ăn được thôi." Bà giúp trải rơm rạ trong sọt tre, lại dặn dò Thẩm Huyền Thanh: "Nhỡ kỹ đi chậm chút cho chắc đấy."
"Nương, con biết rồi." Thẩm Huyền Thanh đáp ứng một câu, đặt sọt tre lên xe đẩy rồi ra cửa cùng Lục Cốc.
Một đường đi ổn thỏa, hai người bọn họ hôm nay đi muộn, buổi chợ sớm đã sắp tan nhưng Thẩm Huyền Thanh không sốt ruột chút nào, xe đẩy chậm rãi lăn bánh trên đường, Lục Cốc vừa đi vừa rao bán: "Trứng gà, bán trứng gà đây."
Thanh âm của y không lớn không nhỏ, nghe nhẹ nhàng mà ôn hòa, khiến người ta không cảm thấy ồn ào chói tai, lại thêm ăn mặc sạch sẽ, bộ dạng cũng đẹp mắt, người qua lại trên đường không khỏi lưu ý nhiều hơn chút, vậy mà thật sự kéo được vài mối làm ăn, dần bán được tám quả, mười quả.
Người nghèo dù sao cũng nhiều hơn người giàu, phụ nhân và phu lang vì muốn kiếm tiền đều phải xuất đầu lộ diện, thời thế không hề yên ổn, có vẻ ngoài tốt dễ bị kẻ xấu để mắt tới nhưng bên cạnh Lục Cốc có hán tử cao lớn như Thẩm Huyền Thanh, nên những tên lưu manh căn bản không dám có ý đồ xấu.
Hôm nay có mây, thỉnh thoảng che nắng nên trời không quá nắng, hai người họ vừa bán vừa đi về phía chợ, trứng gà trứng vịt nhiều, hôm nay phải ở lại trong trấn thêm một chút xem có thể bán hết được không.
Nhìn thấy người đi tới từ bên kia đường, Thẩm Huyền Thanh cách xa vài bước hô: "Đại đường ca."
"Đại đường ca." Lục Cốc ở cạnh nhỏ giọng chào.
Thẩm Ngọc Đào nghe vậy ngẩng đầu, trên mặt treo nụ cười khách sáo nói: "Ra là hai ngươi à."
Hắn không cao bằng Thẩm Huyền Thanh, hơi mập và thấp hơn chút nhưng tướng mạo coi như là đoan chính, có thể nhìn ra một hai phần tương tự với hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh.
"Mấy thứ này có không ít nhỉ." Ánh mắt Thẩm Ngọc Đào nhìn chằm chằm vào xe đẩy. Hắn thường làm việc ở trên trấn, dù thích chiếm tiện nghi người khác nhưng vẫn biết kiềm chế, tình cảnh tốt xấu gì vẫn biết giữ ý tứ, không giống người mẹ Chu Vân Chi kia của hắn, hận không thể cả âm thầm và công khai đòi hỏi.
Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, xách lên một con gà rừng không lớn không nhỏ đưa qua, nói: "Đại đường ca cứ nói đùa, chỗ này lấy đâu ra mà nhiều, đầu xuân không dễ bắt, mấy con đang mang thai không thể săn, nhỏ quá cũng không thể săn, bị cấm nhiều, ở trên núi một tháng mới săn được mấy con thế này, ta còn đang không biết hôm nay có thể bán được bao nhiêu tiền đây."
"Ngươi, cái này..." Thẩm Ngọc Đào làm ra bộ dáng khó xử, không lập tức nhận lấy, còn nói: "Ngươi đi săn đâu có dễ gì, cứ bán đi thì hơn."
"Một con mà thôi, đại đường ca cứ nhận lấy là được, sau này luôn có lúc làm phiền đại đường ca ngươi." Thẩm Huyền Thanh cười nói.
Thẩm Ngọc Đào lúc này mới nịnh nọt cười, nhận lấy gà rừng luôn miệng đáp ứng: "Người nhà cả, làm gì có chuyện phiền hay không phiền."
"Đại đường ca đang đi làm hả?" Thẩm Huyền Thanh hỏi.
"Không, phải đi thu sổ sách phố đông, chưởng quỹ thúc giục." Thẩm Ngọc Đào gật đầu, trên đường nhiều người, đây không phải chỗ để nói chuyện nên nói: "Các ngươi bận rộn tiếp đi, hôm nào đến cửa hàng ngồi chút rồi lại nói."
Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói được, chào một tiếng rồi tiếp tục đi về trước cùng Lục Cốc.
Lại nói tiếp, thế hệ này của hắn đều phải có chữ Ngọc trong tên, thôn nhiều họ linh tinh, ít người có gia phả, lại nhiều dân chân đất mù chữ, đặt tên sẽ cẩn thận chọn chữ trong tên nhà lão đại trở đi, Tam phòng Thẩm gia chính là như vậy, Thẩm Ngọc và Thẩm Ngọc Bình là đặt theo tên Thẩm Ngọc Đào và Thẩm Ngọc Khê.
Về phần tên Thẩm Nghiêu Thanh thì năm đó Thẩm Thuận Phúc nhờ người đặt, sở dĩ như vậy là do năm đó có xích mích với đại phòng và cả ông bà Thẩm Nghiêu Thanh, lúc phân gia thậm chí còn đánh một trận, sau khi sinh con trai lớn, ông nội Thẩm Nghiêu Thanh gọi cha hắn đến nói phân gia nhưng tên vẫn phải theo chữ Ngọc.
Thẩm Thuận Phúc lại từ chối, ông mà đã quyết thì có trâu cũng không kéo lại được.
Không nhắc tới chuyện cũ, vừa rồi Thẩm Ngọc Đào nhìn chằm chằm con thỏ mập nhất, Thẩm Huyền Thanh coi như không thấy, thỏ đắt hơn gà rừng, nể mặt mà cho gà rừng đã là không tồi rồi, trên mặt vẫn phải giữ ý tứ, về sau có lúc dùng đến Thẩm Ngọc Đào.
"Trứng gà, trứng vịt lớn đây." Lục Cốc không biết trong lòng hắn nghĩ gì, còn đang ra sức hô lớn, mặt mày ngây ngô hoạt bát khiến người ta nhìn liền cảm thấy yêu thích.