Mục lục
Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Lục Cốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Rừng hạt dẻ trong núi sâu ít người qua lại, không ít hạt dẻ rụng trên đất, sóc nâu trên cây xuống kiếm ăn, nhét hạt dẻ vào miệng mang về tổ, tích trữ lương thực cho mùa đông. Không chỉ sóc, chuột đồng cũng giấu hạt dẻ và quả phỉ vào trong hang.

Trong rừng sâu còn khá nhiều, phải nhân lúc hạt dẻ trên mặt đất còn tốt mà nhặt về, nếu không cứ để hạt dẻ trên đất không phải hỏng thì sẽ bị bọn nó nhặt về tổ.

Lục Cốc lần đầu tiên đến rừng hạt dẻ này, thấy trên mặt đất có một lớp hạt dẻ rơi rụng, quả nhiên là nhiều hơn ngoài viền núi. Y dỡ sọt tre xuống bắt đầu nhặt hạt dẻ vào trong, chọn những hạt nặng nặng chút, thịt bên trong sẽ ngọt hơn, hạt nào quá nhỏ quá nhẹ thì không nhặt. Chỉ chốc lát sau trong giỏ đã nhiều hơn trông thấy, nhặt mãi nhặt mãi, còn có cả hạt dẻ rơi từ trên cây xuống, 'bụp' một tiếng rơi xuống đất.

Thấy có người, còn có cả chó đến, sóc và chuột đồng đều nhanh nhẹn trốn đi, thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi hang trên cây dò xét, chúng rất cẩn thận, mắt không tốt sẽ không nhìn thấy.

Vậy mà Thẩm Huyền Thanh lại thấy có một con sóc đuôi to trên cây, nhưng hắn không bắt loại này, chỉ khom lưng nhặt hạt dẻ. Hai con chó nhỏ hoặc ngửi ngửi khắp nơi trong rừng, hoặc đào hang. Lúc bọn nó đào hang còn nghe được tiếng chuột kêu 'chít chít' sợ hãi, nhưng không thoát khỏi sự truy đuổi của chó săn, ngay cả hạt dẻ hạt phỉ còn sót lại trong hang cũng bị đào ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Huyền Thanh thấy trong miệng chó có con chuột đồng béo mập, không phải loại chuột nhỏ dài khiến người chán ghét, nên hắn không quản bọn nó nữa, tí nữa nướng cho chúng nó ăn. Còn phần hạt dẻ trong hang bọn họ cũng không động vào, dù sao trên mặt đất vẫn còn rất nhiều.

Những thứ trong hang chuột thì bình thường không có gì ăn mới đào ra, hoặc là mấy đứa trẻ nhỏ không nhặt được gì ở bìa rừng thì sẽ dắt chó đi đào hang chuột, vì hạt dẻ cần bóc vỏ mới ăn được nên mang về rửa là sạch.

Mấy đứa nhỏ ham ăn ham chơi, đào hang vui vẻ là chính. Còn về phần người lớn thì thấy những con sóc, chuột đồng này phải sống qua mùa đông, đào hang của chúng chẳng phải chúng sẽ chết đói sao. Giờ không phải năm mất mùa thiếu thốn, không thiếu chút thức ăn đó, để lại cho chúng một con đường sống không phải điều xấu gì.

Năm người cõng năm sọt tre, còn mang theo hai bao tải to, nhặt nửa ngày trong rừng là đầy. Một mảng rừng hạt dẻ lớn như vậy, cộng thêm trên cây rơi xuống nữa. Chỉ có bọn họ vào tận đây, nhặt lần này là đủ cả năm, còn không cần lo bọn sóc có đủ ăn hay không.

Ngoại trừ sọt tre trên lưng Thẩm Nhạn, còn lại đều là sọt tre lớn, vừa đầy vừa nặng, phải thay phiên nhau khiêng bao tải. Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre lại thêm vác bao tải càng nặng hơn, đi được một đoạn bọn họ phải dừng lại nghỉ ngơi. Nhóm người Vệ Lan Hương đã quen nhặt đồ trong núi nên không cảm thấy quá mới mẻ nhưng Lục Cốc thì khác.

Trước kia lúc còn ở Lục gia y cũng phải theo bọn Lục Đại Tường đi nhặt hạt dẻ, nhưng sau khi nhặt về y lại chẳng được ăn bao nhiêu. Chỉ có khi tới giờ cơm, Đỗ Hà Hoa đuổi y ra ngoài làm việc y mới có thể lên sườn núi tìm đồ ăn. Người trong thôn đều đi nhặt hạt dẻ, y chỉ tìm được một ít, nhưng tốt xấu gì hạt dẻ không cần chế biến nấu nước gì, cứ bóc ra là ăn được. Y vẫn thích nhất là trời thu này, hạt dẻ và quả dại đều chín, có thể khiến y lót dạ chắc bụng, không phải chịu cảnh đói đến nỗi lưng dán vào ngực.

Cho nên dù sọt tre có nặng y vẫn rất vui, nhặt được nhiều thì cũng có thể ăn nhiều.

Rừng hạt dẻ cách nhà khá xa. Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, đến khi về đã là quá nửa buổi chiều. Ở trong núi không thể chạy loạn, đi xa quá đến tối không về được sẽ gặp nguy hiểm, nên hôm nay bọn họ cũng chỉ nhặt hạt dẻ.

“Năm nay khí trời tốt, chỉ mới hạt dẻ rừng mà đã nhiều như vậy. Hôm nay chúng ta sơ suất, ngày mai đi nhặt quả phỉ phải kéo xe theo rồi cùng đẩy về, chứ như hôm nay thì lại quá nặng rồi.” Vào viện, Vệ Lan Hương dỡ sọt tre trên lưng, vừa xoa xoa bả vai vừa nói.

“Vâng, ngày mai đúng là nên kéo xe theo.” Kỷ Thu Nguyệt nói. Năm ngoái bọn họ không nhặt được nhiều như vậy, chỉ đầy sọt tre và một bao tải, nhưng năm kia thì giống năm nay.

Lục Cốc dỡ sọt tre xuống xong thì đi múc nước để mọi người rửa tay.

Trong lúc nghỉ ngơi đợi cơ, thấy Thẩm Nhạn tới gần, y hỏi nàng có muốn đi hái hạt tắm hoang không. Lúc nãy mọi người rửa tay xong trong giỏ nhỏ chỉ còn ba hạt. Cách viện không xa có một cây hạt tắm hoang lớn, số hạt tắm y bán được trên trấn lúc trước chính là hái trên cây này.

Hai người họ muốn ra ngoài hái hạt tắm hoang, Thẩm Huyền Thanh cũng dẫn chó đi theo, để Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt nghỉ chân trong phòng.

Thẩm Nhạn đến cùng vẫn là còn nhỏ tuổi, sau khi nghỉ ngơi một lát thì không còn thấy mỏi chân nữa. Đối với nàng, đi hái hạt tắm hoang chính là đi chơi, tất nhiên nàng vô cùng tình nguyện.

Mặt trời lặn dần về tây nhưng chưa đến chạng vạng. Một lúc sau bọn họ đã đến dưới gốc cây hạt tắm hoang. Cây này to cao nhưng thân cây phân ra nhiều nhánh, rất dễ trèo, không nói Lục Cốc, ngay cả Thẩm Ngạn cũng có thể trèo lên hai, ba nhánh thấp.

Bọn họ chọn những hạt tắm lớn hơn chút, cái này không nặng, Thẩm Huyền Thanh không lên cây, chỉ đứng dưới dùng giỏ hứng hạt. Hắn vóc dáng cao lớn, chỉ cần hơi giơ tay lên là được, rất thuận tiện, còn Lục Cốc và Thẩm Nhạn có thể vừa hái vừa ném vào trong giỏ.

Hạt tắm hoang tròn trịa, khá giống trái cây nhưng sẽ không chuyển màu đỏ. Từ khi kết hạt đến khi rụng đều là một màu xanh lá. Hạt tắm rơi trên mặt đất là hạt chín, không thể tạo bọt để rửa tay gội đầu, nên không ai nhặt hạt trên đất, chỉ hái từ trên cây xuống.

Cái cây này lớn, hạt tắm trên cây cũng lớn, chỉ nhỏ hơn trứng cút một xíu, một hạt có thể dùng được hai ngày, vậy nên lần trước Lục Cốc bán được khá tốt.

Hôm nay đã muộn, lúc đi chỉ mang theo một cái giỏ, bọn họ hái hơn nửa giỏ thì trở về, đủ để trong nhà dùng là được, về nếu muốn bán lại tới hái.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại đi tìm nhặt quả phỉ, lần này kéo xe theo, lúc về thu hoạch cũng khá phong phú, ngoại trừ quả phỉ ra, còn có một sọt quả thông cùng không ít nấm.

Quả thông này không phải năm nào cũng có, vì cây quá cao, quả thông lại ở tận trên ngọn cây, ôm cây trèo lên vốn đã nguy hiểm, ngọn cây cao chót vót cộng thêm gió núi hơi lớn lại càng nguy hiểm, chỉ cần hơi không để ý mà rơi xuống là mất mạng như chơi.

Thẩm Huyền Thanh không cần leo cây hái quả thông, như những năm trước chỉ nhặt dưới gốc cây, trong núi gió nhiều, một trận gió lớn có thể thổi rụng quả thông chín. Nhưng cũng giống như hạt dẻ hạt phỉ, những loài thú nhỏ cũng sẽ nhặt nên không còn nhiều lắm.

Nấm hái được rất nhiều, nhà họ không ăn hết có thể mang đi bán, không bán được thì làm dầu nấm, ăn xào mãi cũng chán, đổi làm món khác.

Có bốn người Lục Cốc đẩy phía sau xe nên Thẩm Huyền Thanh kéo xe thoải mái hơn. Bình thường hắn và Lục Cốc hai người lên núi xuống núi, Lục Cốc gầy yếu không giúp được quá nhiều, nhưng có thêm Vệ Lan Hương, Kỷ Thu Nguyệt cùng Thẩm Nhạn thì khác.

May mà lần này bọn họ đều lên núi, nếu không thì nhiều đồ vậy kéo về không phải chuyện dễ.

***

Nhóm người Vệ Lan Hương gấp rút nhặt các loại hạt, tổng cộng ở trên núi bốn ngày, sáng sớm ngày thứ tư phải vội thu dọn xe đẩy xuống núi. Hạt dẻ hạt phỉ đều để lại cho Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh một chút, để hai người họ không cần chạy đi nhặt nữa, nhiều như vậy mà.

Trước khi xuất phát, Thẩm Huyền Thanh cho ba con chó ăn thịt, vỗ vỗ cổ Đại Hôi, để chúng xuống núi trước.

Kỷ Thu Nguyệt còn đến gần nói thêm một câu, như thể nói chuyện với người bảo chúng nó đi tìm Thẩm Nghiêu Thanh. Đại Hôi xưa nay thông minh hiểu ý người, dẫn theo hai con nhỏ hơn kia đi trước. Kỷ Thu Nguyệt còn ở trong viện lẩm bẩm, nói đi nói lại, nàng luôn cảm thấy Đại Hôi thật sự nghe hiểu những lời nàng nói.

Thẩm Huyền Thanh không thường gọi Thẩm Nghiêu Thanh tiếp ứng. Dù sao trong ruộng cũng có việc, có lúc Thẩm Nghiêu Thanh còn phải lên trấn vác đồ kiếm tiền. Nhưng lần này cả mẹ lẫn Kỷ Thu Nguyệt đều lên núi, Thẩm Nghiêu Thanh lại nhớ tới chuyện lúc cha còn trẻ lao lực về già thành bệnh, nên nói nếu nhiều đồ nặng nhóc thì để anh đến nửa đường tiếp ứng kéo về, mấy con chó biết đường về nhà, chỉ cần bọn nó chạy về anh sẽ biết mà tới.

Ban ngày mặt trời soi sáng, đường xuống núi ít dã thú lui tới nên không có chó cũng không sao, hơn nữa bọn họ nhiều người nên dù có đi vội thì cũng không phải sợ như đi hai mình.

Đi được hơn nửa đường thì thấy Thẩm Nghiêu Thanh, ba con chó theo sau anh. Ba đứa này đều là chó săn, sức chịu đựng tốt, lại thường chạy theo Thẩm Huyền Thanh vào núi quen rồi, thấy có người lên núi thì đi theo, nhưng nhìn bộ dáng chúng nó thè lưỡi thở hổn hển thế kia là Thẩm Huyền Thanh biết kiểu gì sau khi về bọn nó cũng sẽ nằm vật hết cả ra.

“Nhiều vậy sao?” Thẩm Nghiêu Thanh vừa xem đồ trên xe vừa vui vẻ hỏi.

Dừng ở đây rồi thì tiện thể nghỉ ngơi một lát, đúng lúc nơi này cách sông không xa, ba con chó đều chạy đi uống nước, ống trúc trên xe vẫn còn nước, bọn họ chia nhau ra uống.

“Hôm qua ta gặp Đại Trần, nói Ngưu gia trang vừa có lứa cún mới, mấy hôm nay có thể tới ôm về.” Thẩm Nghiêu Thanh ăn hai quả túi mọng ngọt Thẩm Nhạn mang xuống cho anh, vừa ăn vừa nói với Thẩm Huyền Thanh đang ngồi nghỉ chân.

“Ngày mai đệ sẽ qua đó.” Trầm Huyền Thanh nói.

Lúc trước hỏi thăm được ở Ngưu gia trang có giống sói xanh thích hợp, đã định xong giá. Hắn tự nhẩm tính mấy hôm nay đã qua hai tháng, chó mẹ kia hắn đã xem qua, phẩm chất tốt lại thông minh. Người nhà kia cũng rất biết nuôi chó, sau khi chó con cai sữa thì mang về dạy dỗ vài ngày, bọn nó càng hiểu ý người, càng thêm dễ nuôi.

“Con còn muốn nuôi thêm chó sao?” Vệ Lan Hương ngồi cạnh hỏi.

Lúc Thẩm Huyền Thanh nuôi chó lần đầu, bà thấy con trai cho chó ăn thịt ăn xương thì tiếc lắm. Chó nhà nông đều ăn thức ăn thừa, không thì là cám và lúa mì, còn đâu thì mặc kệ cho chúng nó tự ra ngoài kiếm ăn, ít có người cho chó ăn đồ tốt như vậy, dù là cho chúng ăn thịt thỏ rừng thôi cũng vẫn tiếc.

Thẩm Huyền Thanh bảo bà là hắn nuôi chó đi săn, không ăn ngon sao mà chạy được, trong núi còn nguy hiểm, chó nuôi đủ tốt, hắn dẫn theo đi săn mới an tâm được. Sau khi nghe hắn nói một, hai lần Vệ Lan Hương cũng thôi, nhưng vừa nghe hắn nói muốn nuôi thêm nên bà hỏi một câu.

“Hiện giờ hai người ở trên núi, con dẫn chó đi săn, Lục Cốc một mình ở nhà, con không yên lòng.” Trầm Huyền Thanh giải thích. Hắn đã quyết định muốn nuôi, bất kể người trong nhà nói gì hắn cũng sẽ không đổi ý.

Vệ Lan Hương sao có thể không biết tính tình của hắn, nhìn vẻ mặt hắn là biết kiểu gì mai cũng phải ôm chó con về. Nhưng cũng đúng thôi, để Lục Cốc một mình trên núi càng đáng lo, nuôi thì nuôi thôi, vì vậy bà gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Lục Cốc không biết mấy ngày trước hắn hỏi thăm chuyện chó con, nghe thấy tên mình thì hơi ngạc nhiên, sau đó mới lấy lại tinh thần. Y chưa từng nuôi chó con, nên trong lòng hiện tại không có cảm giác gì lớn, quay đầu thấy bọn Đại Hôi uống nước trở về, nghĩ thầm không biết là loại chó gì.

Thứ nhất là nhiều người, thứ hai là y đang kinh ngạc nên không hỏi Thẩm Huyền Thanh.

Nghỉ ngơi xong, Thẩm Nghiêu Thanh buộc dây thừng lên vai, đổi lại để anh kéo xe, năm người Thẩm Huyền Thanh đẩy xe phía sau.

“Có thêm Đại Thanh ca đúng là khác hẳn, nhẹ hơn lúc nãy nhiều.” Trầm Nhạn đẩy xe nói, ngay cả Lục Cốc cũng gật gật đầu, quả thật dễ đẩy hơn nhiều.

Hán tử quanh năm làm nông đều có sức lực lớn, Thẩm Nghiêu Thanh còn thỉnh thoảng lên trấn vác đồ kiếm tiền, đương nhiên là có sức kéo xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK