Mục lục
Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Lục Cốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Đang ngày mùa thu hoạch, khắp thôn Thanh Khê đều là cảnh xay xát thóc gạo, mặt đất ngoài thôn đầy cám gạo và vỏ trấu. Cám gạo này không ai vứt đi, mọi nhà đều quét giữ lại, cho gà vịt, trâu dê ăn, những nhà nghèo khó càng không dám vứt, cám gạo là thứ có thể lấp đầy bụng lúc đói.

Sau khi dậy sớm rồi ăn xong, Lục Cốc băm một đống rau lớn, trộn thêm cả trấu vào, bưng đến hậu viện cho gà vịt ăn. Cún con hớn hở theo sau y, vì nó sẽ cắn gà vịt con nên Lục Cốc đành phải gọi Thẩm Nhạn ôm nó ra tiền viện chơi.

Trong nhà bận bịu thu hoạch lúa gạo, trước khi xuống núi Thẩm Huyền Thanh đã nói với y có khi phải ở lại dưới núi tầm mười ngày nửa tháng, y lo cho lũ gà vịt nên lúc xuống núi đã nhốt chúng trong lồng tre đặt trên xe kéo để mang xuống núi. Gà vịt con mới lớn hơn một ít, không lớn bằng gà mái mẹ, vẫn có thể chen nhau trong lồng tre.

Gà con chiếp chiếp, vịt con quạc quạc, được tách ra nuôi trong hai hàng rào tre. Lục Cốc cho gà vịt ăn xong thì vỗ vỗ cái gầu vào thành hàng rào cho phần vụn còn lại cũng ra hết.

Một tay y cầm gầu rỗng, tay kia đếm đếm mấy con gà vịt đang chúi đầu mổ thức ăn, thấy không thiếu con nào mới mới yên tâm. Bỗng y thấy có một con gà khập khiễng trong góc, trên thân còn có vết máu.

Lục Cốc có hơi sốt ruột, đi vào bắt gà con lên, phát hiện gốc cánh sau gáy nó có vết thương, trên lông có vài đốm máu.

Phải làm sao bây giờ, chắc phải đắp một ít thảo dược vào đó. Lục Cốc nghĩ nghĩ, lại nhìn kỹ mấy con gà con vịt khác, may mà chỉ có con này bị thương, vì vậy vội vàng xách gà con đến tiền viện.

Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh vừa vào cửa, hai người họ mới vừa ra ngoài hỏi thăm giá gạo mới, thương lượng được giá tốt nên định hai ngày sau sẽ kéo một ít gạo mới lên trấn bán. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Cốc.

“Em sao thế?” Tầm mắt Thẩm Huyền Thanh dừng trên con gà con trong tay y. Hắn bước vài bước tới kiểm tra vết thương, cuối cùng nói: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chắc là bị gà lớn mổ, em không yên tâm thì đắp cho nó ít thảo dược là được.”

Lục Cốc cũng nghĩ hẳn là gà lớn bắt nạt gà con của y. Mấy con chó lớn sẽ không cắn, cả ngày nay cún con lại ngốc ở tiền viện, chỉ có thể là gà lớn.

“Ta tách chúng nó ra được không?” Lục Cốc nhỏ giọng hỏi. Lũ gà này không cùng một bầy, y thấy vẫn là nên tách chúng ra.

Thẩm Huyền Thanh nào có không đồng ý, nói: “Được, ta đi cắm hàng rào. Hàng rào lúc trước nhổ lên vẫn chưa đốt, vây vào là được, không quá phức tạp, vài ngày là xong rồi.”

Thẩm Nhạn đang ngồi dưới mái hiên thêu thùa may vá, cún con đang cắn chân ghế nàng ngồi, nàng nghe hai người họ nói chuyện thì xen vào, đứng dậy nói: “Cốc Tử ca ca, thảo dược cầm máu sau trên sườn núi có, để muội đi hái cho huynh.”

Lục Cốc vội vàng gật đầu, đặt gà con trong giỏ tre, nói: “Ta đi cùng muội.”

Sau khi hai người họ hái thuốc trở về, Thẩm Nhạn dùng đá nghiền nát cỏ lấy nước, Lục Cốc còn cẩn thận tìm một miếng vải rách, nếu chỉ đắp không lên thân gà con, nó mà đi qua đi lại là thảo dược sẽ rơi xuống, vẫn nên dùng vải quấn quanh là tốt nhất.

Hai người bọn họ làm xong, Thẩm Huyền Thanh cũng đã dựng xong một hàng rào nhỏ trong hậu viện, lùa gà vịt von vào đó, tách ra với bọn gà lớn. Lục Cốc thả gà con bị thương vào, còn cho chúng thêm ít cỏ khô.

Y vốn muốn nuôi riêng con gà bị thương ở tiền viện, nhưng thấy bộ dáng hoạt bát của cún con, ngay cả chân ghế cũng cắn, y đành bỏ qua ý định đó.

Lại nói, cún con rất thân với Lục Cốc. Khi còn ở trên núi, sau khi Thẩm Huyền Thanh trong nhà chỉ còn hai bọn họ, so với gà vịt, cún con càng giống một đứa trẻ hơn, Lục Cốc đi đâu nó theo tới đó, đôi mắt đen bóng nghiêng đầu kêu vài tiếng, hai tai nhỏ theo đó mà vung vẩy, đôi khi móng vuốt nhỏ mập mạp còn giẫm lên chân y, thân hình nhỏ nhắn tròn một cục khiến người ta yêu thích.

Lục Cốc quay lại tiền viện, cún con bị Đại Hôi hung dữ gầm nhẹ một tiếng nên không dám làm phiền Đại Hôi nữa. Nó tìm một góc nằm sấp xuống, đầu nhỏ đặt trên hai chân trước khép lại, trông tủi thân đáng thương vô cùng.

Lục Cốc thấy vậy thì đi qua, ngồi xổm sờ sờ đầu nó, còn khẽ véo một cái lỗ tai nhỏ của nó, nói: “Ngươi ngoan một chút thì Đại Hôi sẽ không hung dữ với ngươi đâu.”

Y ở trong núi không có ai nói chuyện cùng, thỉnh thoảng cún con nghịch quá, y không nhịn được mà ôm nó lên dạy dỗ vài câu. Cún con hiểu ý người, dù không hiểu y nói gì nhưng vẫn vừa vẫy đuôi nhỏ vừa nghiêng đầu nghe.

Lục Cốc nói xong, ôm cún con lên, vừa quay đầu đã thấy Thẩm Huyền Thanh đi ra từ nhà chính. Y hơi bối rối đứng tại chỗ, thầm nghĩ làm gì có ai lại đi nói chuyện với chó như vậy bao giờ, bị người khác nghe thấy chắc chắn sẽ bị chê cười.

Cún con vừa được xoa vừa được ôm, không còn thấy tủi thân tí nào, ở trong ngực y ngao ngao kêu hai tiếng, liếm ngón tay y còn cắn cắn vài cái, y lại không thấy đau chút nào.

Thẩm Huyền Thanh đúng là có nghe được Lục Cốc nói chuyện với cún con. Bình thường giọng nói của Lục Cốc nhỏ, hoặc là cúi đầu nói, nhìn qua là biết rất nhát han, lúc nói chuyện với cún con cũng nhỏ giọng như vậy, nhưng Thẩm Huyền Thanh cảm thấy hình như có điểm khác, vậy nên theo bản năng nhìn về phía Lục Cốc.

So với hắn, hình như Lục Cốc đối với cún con càng thoải mái hơn.

Sau khi phát hiện Lục Cốc bối rối, Thẩm Huyền Thanh mới thu hồi tầm mắt, nghĩ một lát mới nói: “Em nuôi nó lâu vậy cũng nên đặt tên cho nó rồi.”

Hắn không nhắc tới chuyện vừa rồi, cũng không chê cười y, khiến Lục Cốc yên tâm hơn không ít. Y nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra bèn nhỏ giọng nói: “Ta không biết đặt tên như thế nào, huynh đặt đi.”

Người nông thôn đặt tên cho chó đơn giản là theo màu sắc, đa phần là hoàng, hôi, hắc các loại, hoặc là vượng tài. Thẩm Huyền Thanh nhớ lại vừa rồi Lục Cốc muốn cún con ngoan hơn chút, thầm nghĩ con cún này đúng là nghịch thật, không thì gọi là Quai tử (bé ngoan) cũng được.

“Quai tử, Đại Quai, trước tiên cứ gọi vậy đi.” Thẩm Huyền Thanh nói, không tốn nhiều tâm tư đặt tên cho nó. Cún con nuôi ở nông thôn, lớn lên thì gọi là Đại Quai, người trong nhà lại dễ gọi. Vệ Lan Hương, Lục Cốc đều chưa từng đi học, lấy tên văn hoa quá thì không tiện.

Quai tử, Lục Cốc lẩm nhẩm cái tên này một lát rồi ôm cún con lên gọi một tiếng Quai tử, nhưng cún con vẫn cứ mải mê cắn ống tay áo của y, không có phản ứng gì với cái tên này.

Thẩm Huyền Thanh thấy vậy liền nói: “Em cứ gọi nó một khoảng thời gian là nó biết đấy.”

“Được.” Lục Cốc gật gật đầu, ống tay áo y đã dính đầy nước miếng của cún con nên y phải thả nó xuống đất.

***

Giờ Dậu, mặt trời chậm rãi lặn về tây, trong sân đốt một đống lửa, củi nổ lách tách, Lục Cốc và Kỷ Thu Nguyệt ngồi trước đống lửa nhỏ nướng cá.

Thẩm Nhạn ở bên cạnh dùng cành gỗ đã được tước sạch xiên một con cá hơi lớn, còn dùng tay xoa đều tiêu ớt vào trong ngoài con cá rồi tiến lại gần nướng cùng bọn họ.

Thẩm Nghiêu Thanh bảo bọn họ làm vậy, nói là thường xuyên ăn cá hầm đã ngấy cả rồi nên đổi cách ăn. Người nông thôn thỉnh thoảng bắt được cá trên sông, không nỡ dùng dầu chiên hoặc hầm muối, cứ thế nhóm lửa bên bờ sông nướng ăn, lấp đầy bụng là được.

Bọn họ ở nhà nướng cá, sao có thể không thêm gia vị được, làm theo lời Thẩm Nghiêu Thanh nói, lấy tiêu và ớt ra. Cá hai hôm trước bắt được trong ruộng lúa vẫn chưa ăn hết, sợ chúng nó chết thối, nên đã dùng muối bọc lại, giờ nướng không cần thêm muối nữa.

Ba người vây quanh một chỗ nướng cá, Kỷ Thu Nguyệt thấy cá của Thẩm Nhạn hơi đen, vội vàng nói: “Của muội cháy rồi kìa, mau nâng cành lên.”

Thẩm Nhạn ngây ngốc nâng cành gỗ lên cao một chút. Nàng ngửi thấy mùi tê tê cay cay truyền tới bèn nói: “A tẩu, muội nếm thử xem chín chưa đã nhé.”

“Bên trong chắc chắn chưa chín đâu.” Kỷ Thu Nguyệt đã quen nấu cơm đương nhiên biết chín hay chưa, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản Thẩm Nhạn ham ăn được.

“Bên ngoài đã rất ngon rồi.” Thẩm Nhạn xé một chút thịt cá hơi cháy bên ngoài, chưa bị cháy khét, không giống với cá hầm bình thường hay ăn, da cá khô giòn, mặn mặn cay cay.

“Cũng được, muội cứ vừa nướng vừa ăn đi, nướng xong thì cũng ăn xong luôn.” Kỷ Thu Nguyệt cười trêu ghẹo nàng.

Vệ Lan Hương nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng đi ra, thấy mấy người bọn họ vui đùa huyên náo nên cũng xách ghế tới ngồi nướng một con.

Thẩm Nghiêu Thanh bắt được không ít cá trong ruộng lúa, hôm nay ăn số cá còn lại, không để lại chật bếp, sau này lại muốn ăn cá thì lại ra sông bắt.

Cún con ngửi thấy mùi thơm cũng mon men lại gần. Lục Cốc sợ nó bị lửa đốt, dùng chân cản lại, may mà nó không nhào vào đống lửa, chắc là biết lửa nguy hiểm.

Vệ Lan Hương nhìn thoáng qua ngoài cửa, nói: “Hai đứa Đại Thanh hẳn là sắp về rồi.”

“Chắc vậy đó nương. Trước lúc ra ngoài Đại Thanh đã nói tầm này sẽ về mà.” Kỷ Thu Nguyệt vừa nói vừa lật cành gỗ để cá được nướng đều.

Lục Cốc tuy không nói gì, nhưng cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Thẩm Huyền Thanh đi theo Thẩm Nghiêu Thanh lên trấn bán gạo mới, hai huynh đệ một người kéo xe phía trước, một người đẩy xe phía sau, nhẹ hơn đi một mình nhiều.

Đang nói chuyện, Đại Hôi nằm ngủ ngẩng đầu sủa hai tiếng ra ngoài cửa rồi đứng dậy chạy ra ngoài, Vệ Lan Hương thấy vậy là biết con trai đã về.

Không lâu sau, Thẩm Nghiêu Thanh kéo xe đẩy vào cửa, ngửi thấy mùi cá nướng cười nói: “Khéo quá, về đúng lúc ghê.”

Kỷ Thu Nguyệt cười trêu anh: “Chàng chỉ lo ăn thôi.”

Thẩm Huyền Thanh theo sau đi vào, thoáng cái đã chạm mắt với Lục Cốc đang nhìn ra ngoài cửa. Tuy nói tiền bán gạo không liên quan đến y, đều là của đại ca, nhưng trong nhà có thu hoạch đương nhiên là mừng rồi, lại còn có phu lang ở nhà chờ, tâm tình càng trở nên vui vẻ.

Đất đai là do Thẩm Nghiêu Thanh chăm nom, tưới tiêu, làm cỏ, bón phân, đa phần đều là anh làm. Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn ở nhà cũng là anh và vợ chăm sóc nhiều hơn, vậy nên thu hoạch hoa màu tất nhiên là của anh, người Thẩm gia không ai có ý kiến gì.

Giờ vừa bán thành tiền về anh không nói nhiều, đợi đến buổi tối giao cho Vệ Lan Hương tiền tiêu chung trong nhà cùng với chút tiền dưỡng lão, lại giữ lại cho mình chút tiền tiết kiệm, cuộc sống sẽ dần tốt lên thôi.

“Mau đi rửa ráy đi, lấy thêm bánh bao tới ăn cùng nữa, cá này có thể ăn cả da đấy.” Vệ Lan Hương nói với hai người.

Hai anh em rửa tay rửa mặt, Vệ Lan Hương quay đầu lại, nét vui mừng trên mặt không ngớt, bán được cả một xe gạo như vậy, tiền kiếm được chắc là không tồi.

Bà lật lật con cá trên tay, nghĩ một chút cười nói: “Mai ta sang nhà Đại Trần hái chút đậu đũa về sốt cà chua, tráng thêm trứng gà, mấy nay ta góp được vài quả, xào lấy một đĩa là đủ. Mai nhà ta nấu cơm trắng ăn, ăn gạo mới, nếm thử cho đã thèm.”

Đậu đũa xào cà chua thơm ngon, mằn mặn đưa cơm, ăn kèm với cơm trắng là tốt nhất, ăn hết thức ăn thì trộn sốt với cơm vẫn ngon vô cùng, càng đừng nói tới gạo mới, hạt gạo tròn trịa đầy đặn, cơm nấu ra thơm mềm, không ăn thức ăn chỉ ăn cơm trắng thôi đã ngon lắm rồi.

Lục Cốc chưa từng ăn món ăn này nên không biết hương vị ra sao. Thẩm Nhạn đã ăn hai lần, ăn hết còn lấy bánh bao thấm hết chút nước sốt còn sót lại dưới đáy bát, không nỡ bỏ phí chút nào. Hai năm trước không được ăn nhiều đồ ngon khiến nàng cảm thấy món này là ngon nhất, giờ nghe nương nói mai được ăn đã thèm tới nuốt nước miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK