*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Tổ mật ong vàng óng được nhấc lên, có thể thấy giọt mật chảy xuống theo khe hở, Lục Cốc vốn hơi hoảng, nhưng thấy mật sắp chảy xuống, vội vàng vừa xoay người vừa nói: “Ta đi lấy chén.”
Thẩm Huyền Thanh dùng lá lớn bọc tổ ong đi theo phía sau y, đặt giỏ trư xuống trước cửa viện, nói: “Bên cạnh kệ bếp không phải có một cái hũ rỗng sao, dùng nó đựng là được.”
Lục Cốc nghe hắn nói xong, liền rửa sạch hũ rỗng rồi dùng khăn sạch lau khô.
Thẩm Huyền Thanh cầm xẻng gỗ nhỏ múc thức ăn trên thớt lúc nãy Lục Cốc dùng để lật bánh lên, không bị dính nhiều thức ăn giống lúc xào rau, khá là sạch sẽ.
Miếng tổ ong không quá cứng, dùng xẻng gỗ là có thể cắt nhỏ hoặc ép mật ra. Lục Cốc đặt hũ nhỏ lên bàn, không kìm lòng được mà cũng đứng đó nhìn mật ong chảy vào hũ. Hai người đứng chung một chỗ, nếu không phải do Thẩm Huyền Thanh quá cao, có khi hai người đã chụm đầu sát vào nhau.
Mật ong vàng óng, mùi hương thơm dịu ngọt ngào lan tỏa khắp phòng. Tổ ong trong núi không chỉ có ở trên cây, trong lùm hoa cỏ dại cũng có, cũng có đàn ong làm tổ dưới đất, đào đất lên là có thể nhìn thấy một hàng tổ ong, nhưng bất kể là loại nào cũng đều phải tốn công sức đi tìm.
Tổ ong hôm nay là Thẩm Huyền Thanh tìm được trong bụi cỏ, là một miếng tròn. Mật ong không thể chảy hết ra, thấy có ép mấy cũng không ra thêm giọt nào nữa, Thẩm Huyền Thanh liền chọn chỗ nhìn có vẻ còn đọng nhiều mật hơn chút, bẻ xuống đưa cho Lục Cốc.
Thấy Lục Cốc do dự, hẳn là chưa từng ăn bao giờ, hắn mới thấp giọng nói: “Cái này có thể ăn, nhai cho ra vị ngọt là được, đừng nuốt xuống.”
Khi còn bé nương từng cho y uống nước mật ong, còn từng dùng đũa nhúng ít mật nguyên chất cho y thử, nhưng tổ ong thì y chưa từng ăn qua, vừa nghe hắn nói có thể ăn, Lục Cốc mới cẩn thận cắn một miếng.
Vị ngọt thuần túy vừa chạm đầu lưỡi đã khiến y mở to hai mắt, Thẩm Huyền Thanh thấy y như vậy bất giác mỉm cười.
Lại nói, kỳ thực Thẩm Huyền Thanh cũng chỉ hơn Lục Cốc nửa tuổi, khuôn mặt trẻ tuổi thực ra còn vương vài phần ngây ngô, một nụ cười này khiến hắn bớt đi nét trầm ổn trưởng thành. Ánh mắt hắn lại ấm áp tựa mặt trời ban trưa, khiến Lục Cốc không hiểu sao cảm thấy an tâm lạ thường, không cảm thấy xấu hổ về vẻ mặt ngốc nghếch của mình khi lần đầu được nếm thử đồ ăn ngon như vậy.
Y lại ngẫm nghĩ, Thẩm Huyền Thanh là người tốt, còn cho y ăn mật ong ngọt đến vậy, làm sao có thể chê cười y chưa từng được ăn qua thứ này.
“Cái này đừng vứt đi, giữ lại cho đệ ăn hàng ngày.” Thẩm Huyền Thanh bẻ cho mình một miếng nhỏ, rồi đặt miếng tổ ong bị ép đến biến dạng vào trong bát.
Hương vị ngọt ngào tràn ra trong miệng hai người, cảm xúc tiêu cực cũng vơi dần, Lục Cốc còn chưa ăn xong, liền hỏi: “Huynh có đói bụng không? Ta hầm cá.”
Vừa vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi cay, nhưng bởi vì mật ong quan trọng hơn, Thẩm Huyền Thanh còn chưa kịp hỏi, giờ vừa nghe y nói liền gật đầu thẳng thắn nói: “Đói bụng. “
Chạy trong núi cả một ngày, chỉ mang theo mấy cái bánh bao làm lương khô, sao có thể không đói.
Lục Cốc cũng không ăn tổ ong nữa, mở nắp nồi bưng cháo loãng ra, lại múc thêm một bát cá hầm lớn. Tuy rằng hầm lâu nhưng y thêm nước đều đặn nên không bị khét nồi, chỉ có miếng cá dưới đáy nồi có hơi bị xém, y cũng đã nêm thêm muối và gia vị khác, hương vị không tính là quá kém.
Sau khi bưng hết đồ ăn lên bàn, bên ngoài trời đã tối dần.
Thẩm Huyền Thanh mang giỏ trúc vào nhà, đặt dựa lên cửa viện. Trời tối rất nhanh, hai người họ đành phải thắp đèn dầu không thường dùng.
Mấy con chó cứ lảng vảng bên cạnh, Thẩm Huyền Thanh liền ném cái bánh bao vào trong chậu cho chúng nó tùy ý đi gặm, đỡ phải người đang ăn cơm mà chó cứ tiến lại gần, lại nói với Lục Cốc: “Buổi tối không cần cho chúng nó ăn nữa, lúc nãy trước khi trở về mấy đứa nó bắt được vài con chuột tre* lớn, ta đã nướng qua cho chúng nó ăn rồi.”
*Chuột tre* (竹鼠):
Bọn Đại Hôi ăn quen cơm thừa canh cặn của người rồi, xương gặm đều là được hầm qua rồi để lại chút thịt trên xương cho chúng nó, thế là mấy đứa này ăn quen đồ chín. Sau khi bọn nó bắt được đồ ăn, Thẩm Huyền Thanh tìm một nơi an toàn nhóm lửa nướng qua mấy con chuột, nhân tiện dùng ống trúc múc thêm nước uống.
Chó nhà nông đôi khi ở nhà không được ăn, không có người quản sẽ tự ra ngoài tìm đồ ăn, người nông thôn đã sớm nhìn quen, nhưng bọn Đại Hôi có thể bắt chuột tre lớn để ăn như vậy, Lục Cốc nghe xong vẫn thấy chúng nó lợi hại.
Bánh nướng từ chiều, đến giờ vẫn xốp, vốn loại bánh kếp này có thể ăn lạnh, không cần phải hâm nóng lại nữa.
Cá Lục Cốc hầm tuy không ngon bằng Kỷ Thu Nguyệt và Vệ Lan Hương, nhưng đây là lần đầu tiên y làm, nấu được như vậy đã rất không tồi rồi.
Thẩm Huyền Thanh không biết đây là lần đầu tiên y hầm cá, với hắn mà nói sau khi săn bắn về được ăn một miếng cơm nóng, không từ vác xác đi nấu, đã đủ hài lòng rồi, sao còn có thể kén ba chọn bốn, mà hương vị cũng đâu có kém.
Một con cá lớn như vậy một mình Lục Cốc ăn không hết, ít nhất phải ăn được thêm hai, ba bữa nữa, nhưng có thêm Thẩm Huyền Thanh thì con cá lớn như vậy cũng chỉ còn lại canh hầm.
Canh này vừa tê vừa cay, chó không ăn được thì đổ hết đi, thịt ăn hết rồi thì còn gì mà tiếc.
Trời tối hẳn, Lục Cốc rửa chén trong bếp, y vốn muốn mượn ánh trăng để nhìn đồ, nhưng không lâu sau Thẩm Huyền Thanh bưng đèn dầu vào, cả căn bếp sáng lên rất nhiều.
“Đun thêm chút nước để đêm ta tắm nhé, hôm nay đi rừng cả người toàn đất.” Thẩm Huyền Thanh đặt đèn dầu lên bàn, nói rồi liền đến phòng chứa củi bê củi ra.
Bởi vì là chuyện tắm rửa, lúc nói chuyện hắn không nhìn vào mắt Lục Cốc. Nếu như là hồi trước, sau khi săn bắn trở về cả người mệt mỏi, hắn chỉ tiện tay rửa mặt rửa mũi rồi đi ngủ luôn, nhưng giờ đâu có giống vậy nữa, Lục Cốc sạch sẽ thơm tho năm trong chăn, nếu hắn một thân mồ hôi lấm lem, chẳng phải sẽ làm bẩn phu lang nhỏ của hắn sao.
Lửa dưới đáy nồi lại bốc lên, ánh lửa bừng cháy, soi sáng cả mặt người. Lục Cốc thổi tắt đèn dầu rồi lại ngồi về trước bếp thêm củi.
Thẩm Huyền Thanh xách theo giỏ trúc từ ngoài vào, y không biết có chuyện gì, theo bản năng quay mặt lại nhìn.
Thấy ánh mắt y mơ mơ màng màng, yết hầu Thẩm Huyền Thanh khẽ động, đi tới trước bếp nửa ngồi xổm xuống, nương theo ánh lửa lôi đồ vật trong giỏ trúc ra.
Trên cùng là một lớp vải, thường để rải trên mặt đất lúc bán con mồi, nếu không cứ để trực tiếp lên mặt đất, trong trấn có vài người sẽ kén chọn.
Lục Cốc vốn tưởng rằng chỉ là vải bố, còn đang định cất một bên, không nghĩ tới bên trong tầng tầng lớp lớp vải đó có bọc một quả trứng, rất giống trứng gà.
“Ta bắt được một con gà tre đuôi dài*, là con mái, vừa bị bắt được liền sợ đến mức đẻ trứng luôn.” Thanh âm Thẩm Huyền Thanh mang theo chút ý cười.
*Gà tre đuôi dài (麻尾竹鸡):
Hắn đặt trứng gà vào trong tay Lục Cốc, lại lôi chùm dây thừng trong giỏ trúc ra, phía dưới chính là con gà tre đuôi dài kia, vẫn chưa chết, loại gà này lá gan cũng không lớn, tuy mở to mắt, nhưng không có bao nhiêu hung dữ.
Ngoại trừ con gà tre này ra, còn có cặp chim câu đầu béo cùng một đôi thỏ rừng. Cặp chim câu là hắn nghe thấy tiếng của chúng rồi dùng súng cao su bắn hạ, còn thỏ rừng là chó đuổi tới, còn chưa bị cắn đã sợ tới mức không dám động đậy, nhìn giống như chết, nhưng chỉ là giả chết mà thôi.
Hiện giờ tay nghề săn bắn của Thẩm Huyền Thanh đã coi như không tệ rồi, ngay cả chó cũng được huấn luyện khá tốt. Gà tre chỉ bị thương ở cánh, hai con thỏ đều sống. Trước kia có đôi lúc hắn xuống tay nặng, hoặc không kịp lôi dã vật trong miệng chó ra, con mồi đã bị cắn chết, loại này bình thường không thể để lâu, phải sớm mang xuống núi bán.
Nếu là vật sống thì dễ hơn, nuôi mấy ngày rồi bao giờ xuống núi thì gom cả mấy con lại bán, đỡ phải chạy đi chạy lại một chuyến.
Lục Cốc cầm trứng gà, nhìn Thẩm Huyền Thanh lấy ra hết thứ này đến thứ khác, dù không phải cho y, nhưng niềm vui thu hoạch này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Hèn chi mà đi cả ngày dài, nhiều đồ như vậy tất nhiên phải tốn công tốn sức rồi.
Giờ y mới nghĩ lại, Thẩm Huyền Thanh thường vào núi, tất nhiên biết tránh nguy hiểm. Chiều nay vì y quá sợ hãi, cứ miên man suy nghĩ lung tung lại thành ra tự mình dọa mình. Sau này Thẩm Huyền Thanh thường phải đi săn thú, y dù có sợ hãi cũng phải chậm rãi làm quen.
Y thầm cảm thấy xấu hổ, may mà Thẩm Huyền Thanh không biết y nghĩ gì.
Sau khi Thẩm Huyền Thanh lấy hết đồ ra, dừng một chút rồi ngẩng đầu nói với Lục Cốc: “Con thỏ này còn sống, nuôi được thì nuôi, vừa vặn lại là một đôi, nuôi đến khi nó đẻ thỏ con, chờ thỏ con lớn là bán được rồi.”
Nghe được những lời này, Lục Cốc do dự, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ta làm cho chúng nó một cái lồng được không?”
Y biết đan lồng tre. Lúc Lục Đại Tường nông nhàn không làm thêm được việc gì sẽ lên núi chặt tre, rồi tước tre để đan thành đồ vật mang đi bán, y cũng phải làm.
Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh đẩy con thỏ về phía chân y, nói: “Được, để đệ nuôi đấy. Con này dễ nuôi, nhổ thêm ít cỏ bên ngoài lài được, ngay cả nước cũng không cần nhiều.”
Khắp nơi trong rừng đều là cỏ xanh, cũng không cần đi đâu xa, Lục Cốc gật đầu đáp ứng.
Bấy giờ nước sôi, Thẩm Huyền Thanh đứng dậy mở nắp nồi ra, thấy nước không ít, cổ họng hắn thắt lại, quay đầu hỏi: “Đệ có muốn rửa ráy trước không?”
Lục Cốc rõ ràng có chút hoảng loạn. Lúc ở dưới chân núi, cứ cách vài ngày Kỷ Thu Nguyệt sẽ đun nồi nước để lau người, đều là nhân trong nhà không có hán tử, ngay cả y cũng lau qua vài lần, mặc dù không tốt bằng tắm chậu lớn, nhưng vậy đã coi như rất tốt rồi.
Hai ngày nay gấp rút lên đường lại làm nhiều tất nhiên là cả người toàn bụi bẩn, nếu có thể dùng nước ấm lau chùi, quả thật không thể tốt hơn. Vả lại, bản thân y cũng không dám cự tuyệt Thẩm Huyền Thanh, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng như muỗi, lí nhí nói “Được”, cũng may nơi này chỉ có hai người họ, không còn tiếng động gì khác, nếu không Thẩm Huyền Thanh cũng không nghe được y nói gì.
***
Hai người thay phiên nhau lau chùi trong phòng bếp. Đáy bếp bốc cháy, cửa phòng bếp vừa đóng vào liền có thêm vài phần ấm áp, không phải quá lạnh.
Lục Cốc không dám chậm trễ, rửa ráy xong liền nằm xuống trước, trong phòng không thắp đèn, lỗ tai y hơi nóng lên trong bóng đêm, qua lúc lâu vẫn chưa bớt nóng.
Lúc y rửa ráy, Thẩm Huyền Thanh chờ trong tây phòng, còn không ra khỏi cửa. Nhưng đối với một song nhi chưa từng trải đời mà nói, bị hán tử biết mình cởi quần áo rửa ráy cũng đủ khiến y xấu hổ không dám gặp người.
Thẩm Huyền Thanh bởi vì phải gội đầu, lại ngồi hong tóc trước bếp hồi lâu, mãi một lúc sau hắn mới vào, lúc này Lục Cốc đã không còn xấu hổ nữa, lim dim ngủ.
Trong chăn có thêm một người, cách gần như vậy, Lục Cốc ngửi thấy mùi dã tắm châu trên tóc Thẩm Huyền Thanh, nhàn nhạt mà sạch sẽ.
Ban đêm lạnh như vậy y không dám gội đầu, đúng là trong người hán tử nhiều hỏa khí thật. Y lại nghĩ, ngày mai buổi trưa lúc mặt trời lớn y cũng sẽ gội đầu, nếu không người ngợm bẩn thỉu sẽ bị ghét bỏ.
Đã không còn sớm, trong bóng tối hai người đều không nói gì, mỗi người đều miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, Lục Cốc vốn đang ngủ say lại mơ mơ màng màng tỉnh lại. Y mơ thấy tay chân bị trói lại không thoải mái chút nào, ai mà ngờ vừa tỉnh thì thấy mình đang trong ngực Thẩm Huyền Thanh.
Bị nam nhân cao lớn như vậy ôm lấy, y sợ tới mức lập tức thanh tỉnh, trong lòng hơi run, nơm nớp lo sợ, có ý định lăn từ trong ngực nam nhân về vị trí ban đầu, nhưng Thẩm Huyền Thanh giật giật, rồi ôm y càng chặt hơn.
Y nằm gọn trong lồng ngực cứng cáp mà rắn chắc kia, rộng rãi hữu lực, không thể lay động.
Vóc người Lục Cốc không cao cũng không thấp, là một song nhi bình thường, có khi gặp được người thấp hơn, trông y có thể cao hơn chút, nhưng ở trước mặt Thẩm Huyền Thanh quá mức cao lớn, y cũng chỉ giống con gà ốm, bị người ta ôm vào trong ngực còn không thể giãy dụa.
Tim y đập bình bịch không ngừng, nhiệt huyết cùng áp lực trên người hán tử trẻ tuổi cường tráng khiến y hoảng sợ, một mình trong bóng đêm căng thẳng bất an, mà người ôm y trước sau như một không hề buông tay, như thể ngủ quá say, dù y lộn xộn thế nào cũng không hay biết.