Lâm Vi muốn gặp cô? Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ động, đôi con ngươi đen láy đảo qua một vòng. Lâm Vi muốn gặp cô chắc chắn là vì ả muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô lúc này, ả ta muốn khiêu khích hay châm chọc cô đây?
Như Băng vẫn đang đứng ở trước cửa, nàng lo lắng quay đầu lại nhìn Mộ Dung Ca. Trước đây, tất cả mọi người ở trong Khánh Vương phủ đều biết Lâm trắc phi cùng Mộ Dung Ca tình thân như tỷ muội, nhưng hôm qua chính Lâm trắc phi sai người đem Mộ Dung Ca đưa đến ca kĩ phòng, sáng nay, tỳ nữ thân cận của nàng ấy lại mang cơm thiu đến cho Mộ Dung Ca. Trong phủ chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút sẽ hiểu ra ngay, kỳ thực Lâm trắc phi không hề có tình cảm gì với Mộ Dung Ca cả, thậm chí còn có thể nói, Mộ Dung Ca ra nông nỗi như ngày hôm nay, có lẽ đều do một tay Lâm trắc phi làm ra!
Bây giờ Lâm trắc phi muốn gặp Mộ Dung Ca, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Tiểu Từ thấy Mộ Dung Ca không có phản ứng liền nhướn mày, cao giọng quát: “Còn không mau đứng dậy? Muốn ta phải tự mình đến hầu hạ cho ngươi chắc? Ngươi mà cũng xứng?!”
Mộ Dung Ca luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Từ, giờ nghe thấy nàng ta tức giận quát mắng nhưng cô cũng không giận mà chỉ cười, cô không phản kích lại, từ từ đứng dậy, cùng một tỳ nữ đấu võ mồm thật lãng phí nước bọt của cô, huống hồ gì lúc này cô còn đang cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ. Còn về phần ả Lâm Vi không muốn để cô sống yên ổn kia, chắc chắn sau này cô sẽ cho ả ta biết thế nào là sợ hãi, thế nào là chết!
“Ngươi đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị đi? Tối nay có Hạ quốc thái tử, cùng các vương gia, hoàng tử và sứ giả của các nước đều sẽ đến phủ của chúng ta. Nếu đêm nay các ngươi tiếp đãi không chu toàn thì cẩn thận cái mạng của các ngươi đấy!” – Tiểu Từ nhìn thấy Như Băng đang đứng ở cửa liền trừng mắt mắng ngay, ả ta thấy Như Băng xinh đẹp diễm lệ thì ghen tị lắm, nhưng lúc Tiểu Từ nhắc tới Hạ quốc thái tử, gương mặt của ả lại đỏ bừng, ngay cả giọng quát Như Băng cũng bớt đi nhiều phần chua ngoa.
Một chút thay đổi nhỏ bé này của Tiểu Từ làm sao lọt được khỏi cặp mắt lợi hại của Mộ Dung Ca, cô thu hồi ánh mắt, yên lặng mặc bộ quần áo Như Băng vừa mang đến, nhưng trong đầu thì đang tiêu hóa tin tức về người kia.
Người làm cho Tiểu Từ cùng nữ nhân khắp thiên hạ phải điên cuồng ái mộ, yêu say đắm – Hạ quốc thái tử – Nguyên Kỳ, hắn có khuynh thế chi dung (dung mạo khuynh đảo cả thế gian), khí chất tao nhã bức người. Nghe nói, không một nữ nhân nào đã từng gặp hắn mà lại không si mê, có rất nhiều thiên kim tiểu thư cùng công chúa các nước muốn ngã vào lòng hắn, nhưng hắn lại chưa từng để mắt đến ai. Tin tức cụ thể về người này cũng không nhiều, bởi vì trong mắt chủ nhân ban đầu của thân thể này chỉ có Khánh vương Phượng Dịch thôi, (nên những thông tin về zai đẹp khác chắn chắn không có nhiều – đây là lời giải thích thêm thắt của editor thôi, kaka). Huống chi những lời này cũng có phần hơi quá, dùng từ ‘khuynh thế chi dung’ để hình dung một trang nam tử không phải có chút khoa trương hay sao? Mà những thông tin do khối thân thể này nghe được cũng chỉ là những lời đồn đại mà thôi, chứ thực ra nàng ấy chưa bao giờ gặp Hạ quốc thái tử. Theo trực giác của Mộ Dung Ca mách bảo, tên Hạ quốc thái tử này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm. Cô nhếch khóe môi khẽ cười khẩy, nhìn người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài!
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca lại nhíu mày, hình như cô vừa nhìn ra được chuyện gì đó. Đêm nay có nhiều nhân vật quan trọng đến Khánh Vương phủ như vậy, chẳng lẽ là… Khánh vương muốn cướp ngôi? Đương kim hoàng đế hiện tại rất tốt, nhưng tính tình thì lại quá nhu nhược, hắn không đành lòng sát sinh nên đăng cơ đã năm năm mà chiến tranh lại càng ngày càng ít. Ngược lại, Khánh vương thì rất hiếu chiến! Vậy đã rõ vì sao người trung thành với hoàng thượng như cha của Mộ Dung Ca lại bị người ta hãm hại.
Cô mặc xong quần áo liền đi tới chỗ gương đồng ngắm nghía, người con gái bên trong tấm gương có dáng người tuyệt hảo, màu đỏ nổi bật của chiếc yếm sau lớp lụa mỏng trông rất chói mắt, bộ quần áo này càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô, Mộ Dung Ca thầm huýt sáo, Như Băng thật có mắt nhìn. Đối với nữ nhân ở thời cổ đại thì bộ quần áo cô đang mặc trên người trông vô cùng hở hang, nhưng đối với cô mà nói thì nó chẳng khác gì một chiếc váy hai dây ở thời hiện đại, mà bộ quần áo này so với bộ Như Băng đang mặc trên người thì kín đáo hơn rất nhiều rồi, ít nhất nó không bị lộ ngực, chỗ nào cần che đều che được cả.
Như Băng ngạc nhiên, không thể tin được Mộ Dung Ca lại có thể thản nhiên mặc quần áo như thế, dù sao thì bộ quần áo này cũng nói lên việc thân phận của nàng ấy đã bị biến đổi triệt để, từ tôn quý biến thành hèn mọn. Nhưng lúc này Như Băng cũng không có tâm tư đi cảm thán hộ người khác, nếu nàng còn ở lại đây thì e rằng say này sẽ rất khó sống, hơn nữa nàng còn đang muốn gặp lại Hạ quốc thái tử — Nguyên Kỳ. Người kia nàng chỉ gặp một lần nhưng đã quá lưu luyến si mê, không thể quên được. Như Băng rời đi mà lòng tràn đầy tâm sự.
Khánh vương phủ, Sắc Vi uyển.
Tiểu viện của Trắc phi – Lâm Vi.
Nơi này bày la liệt những vàng bạc châu báu, lưu ly phỉ thúy đầy phòng, tài khí dạt dào, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa, căn phòng này thể hiện mức độ được sủng ái của chủ nhân sống trong đó.
Dung mạo quyến rũ, kiều diễm của Lâm Vi đã được son phấn kĩ càng, ngay cả đôi tay ngọc ngà cũng đang có một nhóm tỳ nữ cẩn thận sửa sang lại bộ móng cho ả.
Có hạ nhân vào thông báo, Mộ Dung Ca đã đến. Lâm Vi nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, trên gương mặt trắng nõn hiện ra một nụ cười tươi rói, ánh sáng chói lòa từ nụ cười đó bắn ra bốn phía, đúng lúc ấy Mộ Dung Ca bước vào. Lâm Vi lập tức đứng dậy, từ tốn đi đến trước mặt Mộ Dung Ca, ngữ khí của ả vẫn thân thiết như trước đây, nhưng trong lời nói lại có ý tứ châm chọc rõ ràng, khiến cho nhóm tỳ nữ đang ở trong phòng cũng phải che miệng cười trộm.
“Ui ya, tỷ tỷ đến đấy à! Hôm nay tỷ tỷ thật đúng là kiều diễm động lòng người nha, tối nay Khánh vương mà nhìn thấy tỷ tỷ thì nhất định sẽ liếc mắt với tỷ một cái đấy.”
Mộ Dung Ca vừa bước vào phòng đã nghe thấy mấy lời này, bất giác khóe miệng cũng hơi động, hàn quang trong mắt bắn ra, trong lòng cô thầm cười lạnh. Tốt! Rất tốt!
Chương 6: Nhẫn nhịn chờ thời cơ
Lâm Vi nhìn bộ quần áo Mộ Dung Ca đang mặc trên người mà trong lòng cảm thấy cực kì thoải mái. Ả đã chờ đợi quá lâu rồi, mộng ước bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực. Mộ Dung Ca là kẻ vô đức vô năng (không đức hạnh, không tài cán), nó cũng có chút sắc đẹp đấy nhưng làm sao có thể đem so sánh được với ả chứ, thế mà từ trước đến nay nó luôn đứng ở trước ả, nổi bật hơn ả. Bây giờ thì bị trời trừng phạt rồi nhé Mộ Dung Ca, quả nhiên là sảng khoái, sảng khoải quá!
Mộ Dung Ca thong dong nhìn Lâm Vi, có lẽ mấy lời trào phúng này đối với Mộ Dung Ca trước kia là đòn vũ nhục trí mạng nhất, nhưng với cô bây giờ thì loại công kích bằng võ mồm này chỉ như nước bẩn ở dưới cống mà thôi, đã là cống thối thì cô cũng chẳng bận tâm làm gì. Nhưng mà không bật lại một chút thì không được, “Lâm trắc phi, vận đời vẫn thường xuyên thay đổi đấy.” – Một ngày nào đó, chắc chắn ả Lâm Vi này sẽ phải cúi đầu xuống cầu xin cô.
“Đúng vậy, vận mệnh đổi thay nên Mộ Dung Ca ngươi mới không thể ngờ được rằng mình sẽ có ngày hôm nay phải không? Nhưng ngươi yên tâm, trắc phi ta cũng không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, cho dù tể tướng đã phạm vào tội lớn tày trời nhưng ta vẫn có lòng tốt đến cầu xin Khánh vương lưu lại mạng sống cho ngươi đấy.”
Lâm Vi nghe thấy câu nói của Mộ Dung Ca lại tưởng rằng cô đang nhận thua, muốn lấy lòng ả ta nên đắc ý lắm, lòng tự tôn to đùng của ả được thỏa mãn rồi, vì thế mới giả vờ bày ra bộ dạng ân nhân cao thượng, nói này nói nọ ở trước mặt Mộ Dung Ca.
Nhóm tỳ nữ đang ngồi trong phòng cũng hiểu sai lời nói của Mộ Dung Ca, bọn họ đều cho rằng Mộ Dung Ca đã cam chịu số phận rồi, các nàng ấy đều nhìn cô bằng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa. Người này đã từng có thân phận Khánh vương phi cao quý nhưng bây giờ lại chẳng bằng các nàng, mới nghĩ đến đây thôi mà tất cả các tỳ nữ đều nhìn Mộ Dung Ca bằng ánh mắt trào phúng.
Nghe Lâm Vi nói mà khóe miệng của Mộ Dung Ca cũng nhẹ dương lên, Lâm Vi hiểu lầm? Càng tốt, dù sao bây giờ cô cũng đang thế đơn lực bạc, tuy rằng trong lòng cô vô cùng khinh thường Lâm Vi nhưng cũng không thể trực tiếp đấu tay đôi với ả ta được, đành tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung. Đối với Mộ Dung Ca mà nói thì chừng này không là gì cả, ở kiếp trước, vì có thể được sống yên ổn tại tập đoàn R mà cô đã phải chịu khổ không biết bao nhiêu lần, duy có tính mạng là không bị uy hiếp mà thôi, chỉ cần là chuyện liên quan tới tính mạng thì cô không thể coi thường, cô khẽ cười: “Tạ Lâm trắc phi.”
“Coi như ngươi cũng biết điều đấy, biết mình là ai, thế thì ngươi cũng không thấy khổ lắm đâu. Thôi, đêm nay chuẩn bị cho tốt, Trương tướng quân muốn ngươi đến hầu hắn, ngươi hãy chuẩn bị cho cẩn thận, nếu làm không tốt thì ta cũng khó mà bảo hộ được cho ngươi!” – Lâm Vi vịn vào tỳ nữ ở phía sau, dùng tư thái thướt tha nhất nằm trở lại trên ghế mây, tiếp tục để nhóm tỳ nữ sửa bộ móng tay.
Vừa nghe thấy ba chữ ‘Trương tướng quân’, nhóm tỳ nữ đã vô cùng kinh ngạc, rồi cả đám cùng đưa ánh mắt chờ-mong-xem-kịch-vui về phía Mộ Dung Ca.
Đặc biệt là Tiểu Từ, nàng ta giả bộ che miệng cười nói: “Chúc mừng Mộ Dung Ca, đêm nay chỉ cần cô hầu hạ cho Trương tướng quân thật tốt, không biết chừng lại được đổi đời đâu!”
Trương tướng quân? Ánh mắt của Mộ Dung Ca dần trở nên lạnh lẽo, u ám, chiến tướng của Nguyên quốc – Trương tướng quân, bề ngoài thô lậu, tứ chi phát triển, là mãnh tướng dưới quyền của Khánh vương, hắn đã từng lập vô số chiến công, có thể nói là một người được Khánh vương trọng dụng. Nhưng hắn là kẻ nam hay nữ gì cũng xơi tất, trong phủ của hắn lúc nào cũng có sẵn vài tên đồng nam xử nữ [i](nam nữ thiếu niên nhỏ tuổi, còn zin)[/i], mà số lượng công chúa cùng thiên kim tiểu thư bị hắn đùa giỡn cho đến chết cũng không ít, thủ đoạn hắn dùng để trêu đùa đám nữ nhân, nam hài vô cùng tàn nhẫn, có thể nói hắn là kẻ cuồng bạo, dâm tà. Nghe nói, có một bé gái mười tuổi bị hắn cầm roi quất khiến cho da thịt trên người cô be bét, lúc cô bé ngất lịm đi hắn liền làm nhục cô, sau đó còn tàn ác đến mức đem cô bé đang hấp hối kia thưởng cho đám thủ hạ đã lâu chưa được gần đàn bà, đúng ba ngày sau cô bé tắt thở bọn chúng mới buông tha.
Mộ Dung Ca nhíu chặt mày, cô nhìn bộ dạng vui sướng của đám người này mà trong lòng cũng cảm thấy tức giận vô cùng, những lời nói vừa rồi của Tiểu Từ vẫn còn đang lởn vởn bên tai cô, giống như dầu được đổ thêm vào lửa, khiến nỗi tức giận của cô bừng lên như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tất cả.
Một ý định lóe lên trong đầu cô, cô nhìn Tiểu Từ rồi khẽ mở đôi môi lộ ra hàm răng trắng bóc, tạo thành một nụ cười dịu dàng xinh đẹp như vầng trăng trên cao, “Đa tạ lời chúc của Tiểu Từ cô nương.” – Muốn cô được đổi đời sao? Cô cũng không ngại hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Từ, để không uổng công nàng ta vì cô mà ‘lao tâm khổ tứ’ suốt từ sáng đến giờ.
Không phải là Mộ Dung Ca bị bức đến đường cùng rồi nên mới dám trèo lên giường của Trương tướng quân đấy chứ? Hay là cô ta định tìm chỗ dựa mới vững chắc hơn? Cô ta đang bị kích động tới mức choáng váng đấy à?
Đôi mắt Lâm Vi trở nên căng thẳng, ả nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mộ Dung Ca, nhìn một hồi vẫn không phát hiện ra được gì mới chịu thu hồi ánh mắt sắc như dao, ả đang lo lát nữa khi Khánh vương hồi phủ nhìn thấy Mộ Dung Ca lại hối hận đổi ý, không xử nặng với cô ta nữa, nên đành phất tay, “Ngươi về chuẩn bị đi.” – Qua tối nay, Mộ Dung Ca sẽ chính thức là một ca kĩ, một ả ca kĩ bị ngàn người làm nhục, vạn người chà đạp! Sau này cô ta sẽ không bao giờ là cái gai trong mắt của ả nữa, ả cũng chẳng rảnh đến mức để ý quá nhiều đến một đứa ca kĩ nhỏ nhoi.
“Dạ.” – Mộ Dung Ca đáp nhẹ, nhìn qua trông vô cùng cung kính. Nhưng lúc cô vừa xoay người đi ra, thì Lâm Vi bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô một lần nữa, không biết vì sao ả vẫn cảm thấy rất bất an, Mộ Dung Ca lại chịu an phận như thế sao?
Trước cặp mắt hoài nghi của Lâm Vi, Mộ Dung Ca vẫn tự nhiên bước ra ngoài, cô dừng lại trước cánh cửa vừa đóng kín, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Trước đây, Mộ Dung Ca chưa bao giờ bị người khác nhục mạ, thế mà mới đến đây được nửa ngày cô đã bị nhục mạ tới ba – bốn lần, đáng nhớ thật đấy. Thù này, cô ghi sổ!
Quay về phòng, Mộ Dung Ca lôi chiếc bánh bao của Như Băng ra ăn, thân thể này bình thường chắc hay ăn ít nên chỉ cần một chiếc bánh bao là đủ no rồi, sức lực cũng dần dần hồi phục.
Ăn xong, cô lập tức đi vơ vét khắp phòng xem có tìm được vật gì khả dĩ để phòng thân được không, nhưng mò mẫm một lúc vẫn không thấy gì. Cuối cùng, cô tìm được một vật ở trong ngăn kéo bàn trang điểm, là một chiếc túi thơm phủ đầy bụi.
Cô thổi lớp bụi trên mặt túi rồi cúi đầu nhẹ ngửi mùi hương của chiếc túi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hơi hoa mắt chóng mặt, cô biết mùi hương này, lại thử hít thêm một hơi nhỏ, đây là mê dược?
Mê dược?! Cô khẽ nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng bình tĩnh, ông trời cuối cùng cũng đã chịu giúp cô rồi! Còn chưa đẩy cô đến đường cùng!