• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Gặp Tiểu Từ

Tai họa giáng xuống bất ngờ, Mộ Dung tể tướng bị người khác hãm hại, vu cho ông tội bắt tay với Hán quốc mưu đồ phản bội Nguyên quốc, hơn hai trăm người trong phủ tể tướng bị bắt giam vào đại lao, chờ ngày xét xử. Mộ Dung Ca phải chạy khắp nơi đi tìm người giúp đỡ, nhưng người nào cũng trốn biệt. Mãi đến đêm qua, sau khi nghe được chân tướng sự việc từ miệng Lâm Vi nói ra, nàng mới biết, thì ra người chị em mà nàng luôn tín nhiệm lâu nay – Lâm Vi chỉ đang lợi dụng nàng, mà người nàng yêu sâu sắc – Khánh vương lại chính là kẻ chủ mưu hãm hại cha nàng. Chỉ trong một đêm, nàng từ Khánh vương phi cao quý trở thành một ả ca kĩ bị đám nam nhân tùy ý đùa cợt, nhục mạ.

Nghĩ đến đây Mộc Khinh liền lắc đầu, Mộ Dung Ca thật đúng là quá ngốc mà! Tên nam nhân kia còn chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng, chứ đừng nói gì đến chuyện hắn tỏ ra yêu nàng, ấy thế mà nàng vẫn mù quáng yêu hắn, tin tưởng hắn. Còn ả bất lương kia nữa, ả thấy nàng không được sủng ái, bản thân mình lại được sủng ái thì ả có thật tâm muốn giúp nàng hay không? Đến lúc sắp chết mới biết được chân tướng sự thật, chẳng phải là đã quá muộn rồi ư?!

Theo trí nhớ của Mộ Dung Ca, trước đây Lâm Vi là người ôn nhu tri lễ (hiền dịu, biết lễ nghĩa), luôn tỏ thái độ vô cùng kính trọng Mộ Dung Ca nên mới nhận được sự tín nhiệm của nàng ấy, bây giờ mọi chuyện đảo lộn 180 độ, Lâm Vi lại thành kẻ đồng lõa hãm hại phụ thân của Mộ Dung Ca, lúc sắp chết Mộ Dung Ca mới thấy rõ được bộ mặt thật méo mó của ả.

Mộc Khinh lại thở dài, cô tiếp tục tiếp thu rất nhiều trí nhớ của Mộ Dung Ca. Cô đem những đặc điểm trong tính cách của Mộ Dung Ca chốt lại thành ba điểm nổi bật. Thứ nhất, tri thư đạt lễ(*). Thứ hai, đơn thuần thiện lương. Và thứ ba là vô cùng yếu đuối. Một cô gái không hề có chút tâm cơ nào như vậy làm sao có thể sống giữa thời loạn thế, sống giữa Khánh Vương phủ đầy rẫy những nguy hiểm này được?

(*)Tri thư đạt lễ: có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa.

Mộc Khinh từ từ mở hai mắt, cuối cùng cô cũng có chút hiểu biết về nơi này, cũng biết rõ sắp tới mình sẽ phải đối mặt với tình cảm khốn khổ như thế nào!

Làm ca kĩ sao?

Ca kĩ ở thời đại này phần lớn đều được nuôi dưỡng trong các phủ quan to hoặc tại các gia tộc có quyền thế, chờ khi trong phủ mở yến hội là lúc các nàng phải tới ca hát nhảy múa giúp vui, đồng thời… cũng phải làm nhân tình một đêm của các vị khách tham gia vào yến hội. Các nàng không được quyền chọn lựa, cũng không được phép trốn tránh khi một người nam nhân nào đó muốn ôm các nàng vào lòng, tha hồ làm nhục các nàng.

Thân phận này chẳng khác gì những kỹ nữ ở thanh lâu, chỉ có một sự khác biệt duy nhất chính là, những ca kĩ này phần lớn đều là tù binh chiến tranh, trước đây các nàng ấy đều là những thiên kim tiểu thư hoặc công chúa có thân phận cao quý như mây trắng trên trời, còn bây giờ bọn họ chỉ là những hạt cát nhỏ bé nằm trên đất, bị người ta giẫm đạp lên mà thôi.

Mà hiện tại, Mộc Khinh cũng đang là một ca kĩ trong Khánh vương phủ đây.

Khóe miệng của Mộc Khinh hơi run, hình như vừa rồi mấy nàng ca kĩ có nhắc tới một yến hội sẽ được diễn ra vào tối nay, có vẻ như đã có người nhanh chân đi đăng kí để cô hầu hạ đêm nay rồi!

Dâm tiện!

Đôi lông mày của Mộc Khinh nhăn tít, tốc độ lan truyền tin tức của Mộ Dung Ca cũng thật nhanh nha, việc này chắc chắn có quan hệ tới Lâm Vi! Nếu theo như tâm tư biến thái của ả Lâm Vi kia thì chắc chắn ả đã sớm có âm mưu rồi. Trong Khánh Vương phủ này, người muốn Mộ Dung Ca sống không bằng chết nhất chẳng phải là ả sao! Mà cái gã Khánh vương kia – trong đầu Mộc Khinh hiện lên một gương mặt như quan ngọc (đẹp như tạc bằng ngọc), tuấn mỹ vô cùng – Đây là Khánh vương? Nhìn lướt qua gương mặt còn tưởng là một quân tử tuấn dật, nhưng đôi mắt ưng lợi hại của hắn lại khiến Mộc Khinh không thể xem thường, có lẽ ngay từ đầu gã Khánh vương này đã có ý định lợi dụng Mộ Dung Ca rồi!

Mộc Khinh chuyển sự chú ý của mình tới hoàn cảnh xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn lướt qua gian phòng mình đang nằm, quả thực có thể dùng từ “nát như bươm” để hình dung về nơi này, lớp mái ngói trên trần bị vỡ ở nhiều nơi nên ánh mặt trời cứ thế mà xuyên qua các lỗ thủng để chiếu rọi vào trong căn phòng, vách tường được đắp bằng bùn đất, cửa sổ thì dùng giấy mỏng dán lại, nhìn về hướng cửa căn bản còn không có cửa a! Gió theo hướng cửa sổ cùng cửa chính táp vào trong phòng, trên mặt đất ẩm ướt còn có những vũng bùn hôi thối, căn phòng thật lạnh lẽo.

Trong căn phòng này cũng không có đồ bài trí gì cả, chỉ có một chiếc bàn gỗ, bên trên đặt một bộ quần áo cùng một cái chén sứ, có vẻ như chiếc chén ấy dùng để vừa uống nước, vừa ăn cơm. Mộc Khinh cúi đầu xem chiếc giường mình đang nằm… thật là muốn bật dậy mà chửi người, đây là cái gì?!

Một ổ rơm!

Đây là nơi dành cho người ở ư?!

Đang lúc cô vì tình cảnh mà phẫn hận, muốn lôi hai kẻ chưa từng gặp mặt – Khánh vương cùng Lâm Vi – kia ra mắng chửi thì có một cô gái tay bưng khay đồ ăn đi vào trong phòng.

Mộc Khinh nhìn cô gái vừa đến, trông nàng ta cũng bình thường, nhưng gương mặt lại hơi có chút vênh váo, nàng ta nhếch miệng khinh thường nhìn Mộc Khinh. Mộc Khinh chỉ cảm thấy người này rất quen, ngay lập tức trong đầu cô đã có dữ liệu về nàng ta. Nàng này tên Tiểu Từ, là tỳ nữ thân cận bên cạnh Lâm Vi, rất được Lâm Vi tín nhiệm. Lúc Mộ Dung Ca còn chưa gặp tai họa thì nàng ta cùng Lâm Vi luôn cúc cung tận tụy với Mộ Dung Ca, chân trước nịnh hót, sau lưng vuốt mông ngựa(*). Giờ Mộ Dung Ca vừa sa cơ lỡ vận thì ngay lập tức Tiểu Từ và Lâm Vi cùng thay đổi sắc mặt!

(*) Ý là: trước mặt thì nịnh hót, sau lưng cũng nịnh nọt chả kém.

Tiểu Từ thấy Mộc Khinh nhìn chẳm chằm vào mình thì nổi giận, mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi bây giờ đã là một ca kĩ rồi, thân phận đê tiện, ngay cả ta còn không bằng mà lại dám nhìn ta soi mói như vậy à?!”

Mộc Khinh nghe thấy thế chỉ khẽ nhếch môi, khuôn miệng cười như có như không, xem ra sau này cô không được sống dễ chịu rồi. Chỉ là…, cô thu ánh mắt lại, từ trước đến nay Mộc Khinh không bao giờ tự đi tìm rắc rối cho mình, nhưng cũng chẳng muốn chịu thiệt. Ân oán cá nhân trước đây của Mộ Dung Ca không liên quan gì tới cô, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu có kẻ nào dám bắt nạt cô thì cô quyết sẽ không để yên cho kẻ đó!

Tiểu Từ ngạc nhiên, sao Mộ Dung Ca lại ngơ ngác thế kia? Chẳng lẽ là do cú đụng đầu hôm qua làm cho nàng ta bị choáng váng? Hay là nàng ta đang giả vờ? Tiểu Từ sắc xảo nhìn Mộc Khinh, lạnh lùng nói: “Ngươi đang giả ngốc đấy à? Khánh vương phi… À không, phải là Mộ Dung Ca mới đúng. Ngươi đang có ý định bỏ trốn phải không, nhưng ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi yến tiệc tối nay nhé! Mau ăn đi, lấy sức để tối nay còn dùng thủ đoạn để mê hoặc Vương gia chứ, hay là ngươi muốn ngủ cùng nam nhân khác?” Trong mắt Tiểu Từ tràn ngập sự sung sướng khi nhìn thấy Mộ Dung Ca gặp họa, nàng muốn nhìn xem kẻ đã từng có thân phận cao quý này sẽ bị nam nhân nắm ở trong lòng bàn tay như thế nào, phải vứt đi thân phậm thiên kim tiểu thư, mặc vào người những bộ quần áo hở hang thiếu vải, làm dáng õng à õng ẹo ở trên yến hội rồi không ngừng bị nam nhân đùa bỡn, vũ nhục, hahahahaha!

Nghĩ đến đây, Tiểu Từ không nhịn được mà cất tiếng cười to, “Trước kia ngươi đã không phải là đối thủ của Lâm trắc phi thì bây giờ lại càng không, ngay cả đến xách dép cho Lâm trắc phi của chúng ta ngươi cũng không xứng, đồ hồ ly đê tiện!”

Trong Khánh Vương phủ này ai mà chẳng biết Khánh vương phi chỉ là một cái bình hoa di động, người được Khánh vương sủng ái chỉ có duy nhất một mình Lâm trắc phi mà thôi. Mộ Dung Ca bây giờ không có gia tộc để dựa vào, lại bị giáng xuống làm ca kĩ thì còn ai có đủ tư cách tranh đấu cùng Lâm trắc phi nữa đây? Lâm trắc phi chắc chắn sẽ được phong làm Khánh vương phi ngay lập tức! Còn Mộ Dung Ca, chỉ có thể ngồi đó mà si tâm vọng tưởng mà thôi! (mơ mộng hão huyền)

 

Chương 4: Đưa than hồng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

Mộc Khinh không nhìn Tiểu Từ nữa mà nhìn về phía cái bát nàng ta vừa mang đến, trong bát có một ít cơm đã đổi màu, bên trên để vài cọng dưa muối khú, cô lập tức nhăn mặt.

“Ăn cơm đi, không tối nay ngươi lấy đâu ra sức lực mà ca hát khiêu vũ lấy lòng nam nhân. Nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục cái kiểu nửa sống nửa chết này thì đừng có trách trắc phi của chúng ta không khoan hồng độ lượng, đến lúc đó ngươi bị vứt vào thanh lâu thì tha hồ mà chịu khổ nhé!” – Tiểu Từ thấy Mộc Khinh vẫn không nói gì thì hơi chột dạ, vẻ kiêu căng trên mặt cũng dần biến mất, nàng ta chẳng muốn mỉa mai Mộc Khinh nữa nên hung hăng trừng mắt nhìn cô, miệng xì một tiếng khinh miệt rồi bỏ đi.

Ánh mắt Mộc Khinh nhìn bóng lưng Tiểu Từ dần trở nên rét lạnh, canh dưa khú? Cơm thiu? Đúng là quá ưu ái cô rồi đấy! Từ bây giờ trở đi, cô không còn là Mộc Khinh nữa, mà là Mộ Dung Ca! Với tình cảnh của cô bây giờ thì bất cứ lúc nào cũng có thể xong đời, mà danh tiết của Mộ Dung Ca cũng khó mà giữ được. Nàng Mộ Dung Ca trước kia lúc nào cũng được ăn tổ yến, vi cá, bây giờ lại chỉ có thể ăn chút dưa muối khú mà sống qua ngày, thật đáng thương!

Mộ Dung Ca rất rõ, cho dù cô có không so đo với đám người Khánh vương, Lâm Vi thì bọn chúng vẫn là kẻ đầu sỏ đã hãm hại phụ thân của Mộ Dung Ca, như vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Nếu đã thế, chắc chắn cô phải nghĩ ra cách thoát thân mới được.

Ngặt một nỗi, cô vừa mới xuyên không đến đây, còn chưa kịp hoàn hồn, cũng chưa thích ứng với hoàn cảnh hiện tại thì làm sao có thể tính toán cho cuộc sống gian nan sau này? Mặc dù trong lòng cô cũng có tâm lý muốn khảo nghiệm năng lực thích ứng của bản thân, nhưng hiện tại đã không còn thời gian để cho cô tưởng niệm nữa rồi. Cô cảm thấy thật chán ghét cái thân phận cùng hoàn cảnh này, cô phải sốc lại tinh thần ngay thôi, nếu không, một khi đã phạm sai lầm thì e rằng sẽ đi đời nhà ma mất!

Nhìn đống cơm thiu cùng dưa muối khú ở trong bát mà phát sầu, cô không thể ăn loại thức ăn này được, chỉ cần ngửi thấy cái mùi chua chua ngai ngái đó là đã muốn nôn rồi. Cô nhăn tít mày lại, không thèm nhìn cái bát kia nữa mà quay ra tiếp tục quan sát căn phòng, bỗng cô nhìn thấy ở góc phòng có một bàn trang điểm rách nát, cũ kĩ, trên mặt bàn bày một chiếc gương đồng.

Cô định đứng lên muốn xuống giường, nhưng vừa động đậy đã thấy cả thân mình đau nhức, đầu cũng đau theo, cả một đêm chưa ăn cơm, trong bụng đã sớm rỗng tuếch nên trên người cô chẳng có chút sức lực nào! Khẽ cắn cánh môi trắng bệch, cô hít sâu một hơi, cố nhịn đau mà bước xuống giường, đi tới bên chiếc bàn trang điểm.

Trước bàn trang điểm cũng không có ghế nên cô phải cúi người xuống nhìn vào trong gương, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cô gái bên trong gương kia. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, chỉ là làn da này hơi xanh xao thiếu sự hồng nhuận, mắt nàng hơi đỏ, đôi môi anh đào chúm chím cũng trắng bệch, tuy khí sắc trông không được tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra được Mộ Dung Ca là một mỹ nhân. Dù không thể nói là một tuyệt sắc khuynh thành nhưng vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.

Cô nhẹ thở dài, lại nhìn vào đôi mắt của cô gái ở trong gương, hai tròng mắt như nước hồ thu, còn mang theo một vẻ băng lạnh rung động lòng người, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh làm cho người ta không thể bỏ qua mà nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt này khác hoàn toàn với ánh mắt ôn nhu nhàn nhã của Mộ Dung Ca trước đây.

Cô cúi đầu nhìn lướt qua thân hình của mình, chắc cũng khoảng 1m62 (gớm, đo siêu thế O.o?), vóc người không tính là cao nhưng cũng không quá thấp. Nhìn tới bộ ngực… miễn cưỡng tính là B cup đi, eo nhỏ mông to. Cô rất hài lòng với khối thân thể này.

Đánh giá thân hình của mình xong, cô trở lại ngồi trên giường. Lúc này trước bụng thì đói, sau lưng thì đau, quả thực là một chút sức lực cũng không có, tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ? Đêm nay Phượng Dịch sẽ trở lại Khánh Vương phủ để chủ trì một yến tiệc lớn, mà từ trong miệng của mấy nàng ca kĩ vừa rồi cô đã biết được đêm nay sẽ có người tới yến tiệc này, chờ cô đến hầu hạ cho hắn, cô phải làm thế nào để tránh cái kết cục cũng giống như những ca kĩ khác đây? Khánh Vương phủ to lớn như vậy, thủ vệ lại ngiêm ngặt, muốn chạy trốn đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Trước đây đã từng có nàng ca kĩ vì không cam chịu vận mệnh mà trốn đi, kết quả bị thủ vệ bắt được lôi nàng ta ra trước ca kĩ phòng, lột hết quần áo rồi dùng roi quất, thậm chí sau đó bọn chúng còn tuyên dâm nàng ta trước mặt bao nhiêu người, ca kĩ kia bị tra tấn đến gần chết, nhờ tấm gương đó mà cho đến tận bây giờ cũng chưa có ca kĩ nào dám chạy trốn nữa. Cô không có võ công, mà toàn thân bây giờ cũng không có sức lực, cho dù muốn chạy trốn nhưng cô cũng chẳng có được năng lực ấy, càng miễn bàn đến chuyện sau khi bị bắt sẽ có kết cục như thế nào!

Vậy cô nên làm gì bây giờ? Nếu bắt cô phải cởi áo tháo thắt lưng đi hầu hạ một đám cổ nhân đáng khinh này thì chi bằng để cô chết thêm lần nữa cho xong!

Đang lúc ngồi tính kế thì lại có người đến. Chính là cô ca kĩ có thiện ý – Như Băng.

Trên tay Như Băng là một bộ sa y lóng lánh, bên trên chiếc sa y có một chiếc yến màu đỏ tươi. “Nếu đây đã là số mệnh thì chúng ta chỉ có nhận lấy mà thôi. Tôi tìm mãi mới được bộ quần áo ít hở hang này, cô mặc vào đi.” – Như Băng đặt bộ quần áo ở bàn trang điểm, rồi từ trong tay áo lấy ra một chiếc bánh bao trắng nõn đưa cho Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nhìn Như Băng. Như Băng rất có khí chất, thân mình uyển chuyển hàm xúc như cành U lan nơi thâm cốc, dung mạo xinh đẹp diễm lệ, nàng ấy còn có một đôi mắt phượng mềm mại vô cùng đáng yêu nữa. Nếu như không để ý tới bộ quần áo hở hang trên người thì vừa nhìn đã biết Như Băng là xuất thân từ danh gia vọng tộc, dân chúng bình thường thực sự không thể có được khí chất tôn quý như của nàng ấy. Thật đáng tiếc, bởi vì nước mất nhà tan mà bây giờ Như Băng phải trở thành ca kĩ trong Khánh Vương phủ.

Như Băng nhìn Mộ Dung Ca với ánh mắt đầy lo lắng, nàng hiểu rõ tâm tư của Mộ Dung Ca, sự tình này dù đặt ở trên người ai cũng đều không thể chấp nhận được. Nhớ lúc nàng vừa mới đặt chân vào cửa phủ Khánh Vương cũng muốn đi tìm cái chết, nhưng lại không có dũng khí, lần đầu nàng hầu hạ cho nam nhân cũng cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn, nhưng đây là số mệnh của nàng, nàng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi! Cho nên nàng rất đồng tình với hoàn cảnh của Mộ Dung Ca lúc này.

“Ăn bánh bao đi! Đến tối mà không có sức lực để khiêu vũ thì hậu quả sẽ thê thảm lắm đấy.”

Mộ Dung Ca khẽ cười, ánh mắt băng lạnh của cô cũng dịu đi, trong khoảnh khắc này có pháo hoa bắn ra tứ phía. Khi một người rơi vào cảnh nghèo túng khổ cực lại có người chìa tay ra giúp đỡ, đưa than hồng để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi(*), thì xem như người đó còn chưa đi vào tuyệt lộ.

(*) Ý là: được giúp đỡ khi đã đi tới đường cùng thì sẽ cảm kích vô cùng, nhớ mãi không quên, văn chương của tác giả dài dòng quá…

Như Băng ngạc nhiên, nàng nhìn nét tươi cười trên môi Mộ Dung Ca mà trong lòng không hiểu lắm.

“Cám ơn!” – Mộ Dung Ca nhận chiếc bánh bao, dịu dàng nói. Ơn ‘đưa than hồng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ này cô sẽ ghi tạc tận đáy lòng, vĩnh viễn không quên!

Đôi mắt phượng của Như Băng mở to, lát sau mới nhẹ nở nụ cười. Thật không hổ là Khánh vương phi, dù có bị phế nhưng khí phách vẫn hơn xa so với người bình thường, rất nhanh đã chấp nhận tình trạng của mình, nhưng cũng thật đáng tiếc.

Như Băng đưa chiếc bánh bao cho Mộ Dung Ca xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng mới ra đến cửa nàng đã gặp phải Tiểu Từ vừa trở lại. Như Băng hoảng hốt, nếu bị Tiểu Từ phát hiện chuyện nàng đưa bánh bao cho Mộ Dung Ca thì chắc chắn cô ta sẽ không tha cho nàng.

Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Ca định cảnh báo nhưng đã thấy Mộ Dung Ca đang nằm trên giường, mặt không lộ chút biểu cảm nào, chiếc bánh bao kia cũng không thấy đâu.

Trong lúc Như Băng còn đang sợ hãi thì Tiểu Từ đã bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Mộ Dung Ca, nàng ta nói: “Nhanh thay quần áo, Lâm trắc phi cho gọi ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK